Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.
Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.
“Được!”
Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đi.
“Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”
Nói xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.
Đến nhà Kim Phi, Nhuận Nương nói với cựu binh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.
Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”
“Ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh...”
Cựu binh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.
Không ít nữ công nhân đều dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.
Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.
Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới quay về từ Quảng Nguyên.
“Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”
Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đi có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.
Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.
Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.
“Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.
Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.