“Người huynh đệ à, ta biết ông là trưởng làng nên mới tới tìm ông”.
Ông lão vội vàng nói: “Ban nãy ta mới tới núi Thiết Giác hái thuốc, nhìn thấy có thổ phỉ của núi Hổ Đầu đang đi về phía này, đội ngũ dài không thấy đuôi, trưởng làng ông nhất định phải mau chóng chuẩn bị đi!”
“Thổ phỉ của núi Hổ Đầu bị Đại Lưu bao vây rồi, sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”
Binh lính nữ rõ ràng không tin lời ông lão nói.
“Ta cũng không biết sao bọn chúng có thể ra ngoài, thế nhưng lũ súc sinh của núi Hổ Đầu năm nào cũng tới làng bọn ta thu thuế thóc, không nộp sẽ đánh giết người, ta tuyệt đối không nhận nhầm đâu”.
Ông lão cuống tới độ giậm chân: “Trưởng làng, ông nhất định phải tin ta!”
“Ông lão, ta tin ông, thế nhưng việc này có liên quan tới rất nhiều chuyện quan trọng, ta buộc phải xác nhận một chút”.
Trưởng làng chuẩn bị sắp xếp binh lính nữ đi xác nhận, trên một ngọn núi phía xa đột nhiên bốc lên ba cột khói.
“Ba cột khói đỏ?”
Sắc mặt của binh lính nữ và trưởng làng lập tức biến đổi.
Kim Phi đã ý thức được từ lâu sự bất tiện mà việc truyền tin lạc hậu mang tới, thế nhưng điều kiện của Đại Khang, muốn kịp thời làm ra một thứ giống như điện thoại, thiết bị truyền tin chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Dưới tình cảnh không còn cách nào khác thì chỉ đành tham chiếu cách làm của quân đội biên giới, sử dụng cột khói để truyền tin tức.
Vì việc này mà Kim Phi còn chế tạo ra mấy loại chất đốt khác nhau, khi đốt lên cột khói hình thành không chỉ có thể giữ khoảng thời gian lâu hơn trong không trung mà còn có cả màu sắc khác nhau.
Chỉ là cột khói vẫn luôn là thủ đoạn mà quân đội biên giới dùng để truyền thông tin quân đội, thông thường người dân không được phép sử dụng, thi thoảng dùng một hai lần thì không sao, thực sự có người hỏi thì cũng có thể nói trong núi có lửa rừng.
Thế nhưng sử dụng liên tục thì có khả năng là đang muốn báo cáo láo việc quân cơ.
Kim Phi vẫn chưa nghĩ xong phương pháp tránh hợp lý, vậy nên cũng chưa phổ biến cho cựu binh.