“Không phải coi trọng chúng ta, mà là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta!” Lạc Lan sửa lại: “Thiệp mà chúng ta đưa tới chính là của tiên sinh”.
“Đúng vậy, là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta”, Thiết Chùy cười gật đầu: “Xe tới rồi, đừng nói nữa...”
Lúc này, sắc mặt Thiết Chùy đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, chúng ta không mang theo lễ vật!”
Hắn không ngờ hôm nay sẽ được gặp Khánh Quốc công, cho nên ba người bọn họ đều tay không tới, lễ vật chuẩn bị cho Khánh Quốc công đều được đặt trong quán trọ.
“Chỗ này cách quán trọ không xa, hai người hãy ngồi xe ngựa đi gặp Khánh Quốc công trước, bây giờ ta trở về quán trọ lấy!” Hàn Phong chạy đi.
“Vị khách quý kia sao lại rời đi?”
Người gác cổng đưa theo một chiếc xe ngựa tới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phong chạy đi.
“Tiên sinh và Mộ Lam cô nương bảo tiểu nhân tặng lễ vật cho Quốc công gia và phu nhân, giờ lễ vật vẫn còn ở trong quán trọ, anh ta trở về lấy rồi ạ”, Thiết Chùy giải thích.
“Nhưng Quốc công còn đang chờ các vị...”
Người gác cổng hơi khó xử.
Trước khi đi, quản gia đã dặn dò hắn nhanh chóng đưa người về, nếu Thiết Chùy chờ ở đây, lúc trở về hắn sẽ rất khó báo cáo.
“Không dám để Quốc công gia chờ lâu, chúng ta đi bái kiến Quốc công gia trước, lát nữa hắn sẽ đến sau”.
Thiết Chùy nói, “Vậy chúng ta lại phải làm phiền đại ca rồi”.
“Nên làm, nên làm mà”.
Lúc này người gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng lướt qua vẻ khinh thường.
Đường đường phủ Quốc công, sẽ thiếu mấy món lễ vật từ thôn dân sao?