“À... Đúng là có một thanh đao, nhưng đó là tiên sinh tặng cho lão gia”.
Thiết Chùy gãi đầu nói: “Mộ Lam cô nương tặng cho hai vị phu nhân lễ vật khác”.
"Vậy thì tốt”.
Hai vị Khánh phu nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Đang nói chuyện thì quản gia chạy tới thông báo Hàn Phong mang lễ vật tới.
“Mau, cho người khiêng vào, để ta nhìn thử xem”.
Hai vị phu nhân đồng thời thúc giục.
Nhưng trong lòng họ cũng không hề mong đợi.
Trong đáy lòng, thật ra bọn họ cũng nghĩ giống người gác cổng, Kim Xuyên chỉ là một nơi núi non hẻo lánh, Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thể tặng thứ đồ tốt gì chứ?
Chắc lại là một ít vàng bạc mà thôi.
Khánh Quốc công đã sớm nhận được lá thư của Khánh Mộ Lam, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiết Chùy và Lạc Lan, ông ta loáng thoáng có một suy đoán, nhưng ông ta không vạch trần.
Chẳng mấy chốc, Hàn Phong bước vào thư phòng với vài chiếc rương được buộc bằng vải đỏ.
"Mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?"
Đại phu nhân hít mũi, tò mò hỏi.
“Bẩm phu nhân, đây là mùi thơm của xà phòng thơm”.
Lạc Lan mỉm cười mở ra một cái rương gỗ nhỏ.
Mùi thơm vừa mới ngửi thấy thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi khi rương gỗ được mở ra.
Trong giây lát, hai vị phu nhân cứ ngỡ mình đã bước vào cửa hàng hương liệu, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc.
"Xà phòng thơm? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải”.
Đại phu nhân lộ vẻ trầm tư.
Hai mắt Đại phu nhân mở to kinh ngạc, sau đó lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy sau này ta sẽ đều có xà phòng thơm dùng sao?”