Hàn Phong nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, ngươi phải mau chóng phái người thông báo cho ta, ta sẽ cho người đuổi theo, cho dù đuổi đến tận cùng trời đất cũng phải giết hắn!”
Sau khi đến làng Tây Hà, cuộc sống của Hàn Phong đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây, anh ta chỉ là thợ săn trong núi, đến huyện phủ bán con mồi, nhìn thấy nha dịch đều phải cúi người hành lễ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã gặp cả Tấn Vương và công chúa.
Thực ra Hàn Phong biết Kim Phi và Trương Lương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, nên mới phái Thiết Chùy tới để giám sát anh ta.
Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, thậm chí còn trân trọng nó.
Trong lòng còn mong đợi có chuyện gì đó xảy ra để anh ta có thể chứng minh bản thân.
“Ta biết rồi, đa tạ!”, Đường Phi cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn, đây vốn là công việc của ta!”, Hàn Phong đáp.
Kim Phi thành lập đội Chung Minh, ngoài việc thu thập tin tức bên ngoài, còn phải sàng lọc nội bộ cẩn thận.
Ngộ nhỡ có kẻ phản bội thì đội Chung Minh sẽ truy lùng chúng.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Hàn Phong mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phi dẫn theo đội của mình lên đường, Thiết Chùy và Hàn Phong tiễn mọi người đến cổng Tây Thành.
Bọn họ đang từ biệt ngoài cổng thành thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến dồn dập.
“Ai lại dám phóng ngựa nhanh như vậy ở kinh thành?”
Mấy người tò mò quay đầu lại nhìn.
Không ngờ lại nhìn thấy thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa.
Bên cạnh Thấm Nhi có vài người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa, mặc áo choàng sáng màu, trên eo đeo đao.
“Người Thổ Phan!”
Hàn Phong và Thiết Chùy nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra danh tính của đám người này.