Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Sau khi bại chiến ở Trường Xà Câu, thổ phỉ đỉnh Song Đà đã chạy về phía Nam, vì vậy mục tiêu tìm kiếm của đội Chung Minh luôn là phía Nam Kim Xuyên.
Mà huyện Thanh Sơn lại ở phía Bắc Kim Xuyên, đội Chung Minh không hề phái người tới đó thì sao tìm được?
“Lúc tiểu thư dẫn bọn ta bao vây thổ phỉ, đã nhân tiện cho người điều tra tin tức về Phùng tiên sinh. Tiểu thư nói Phùng tiên sinh xảo trá lại có tài ăn nói, thổ phỉ ở huyện Thanh Sơn lần này rất có khả năng là do ông ta đứng phía sau giật dây”.
A Hạ nói: “Tiểu thư bảo ta nói với tiên sinh nhất định phải đề phòng người này”.
“Phùng tiên sinh này quả thực không đơn giản”.
Kim Phi khẽ gật đầu.
Lúc phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, Kim Phi đã đặt hết sự chú ý vào Triệu huyện úy và hai vị thân sĩ, cho nên không hề chú ý đến Phùng tiên sinh.
Đến cuối cùng mới biết Phùng thiên sinh đã lừa tất cả mọi người, ngay cả Triệu huyện úy cũng trở thành con tốt trong tay ông ta.
Nếu không bị thợ săn phát hiện ra sự khác thường trên núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà thì có lẽ Kim Phi đã trúng kế rồi.
Y không ngờ thổ phỉ khó khăn lắm mới trốn được xuống núi, vậy mà không vội chạy trốn, lại dám tấn công làng Tây Hà.
“Tiên sinh, ngài đề cao ông ta quá”, Đại Tráng nói: “Ông ta chỉ là một con chó sai của cường hào, mà cũng dám tự xưng tiên sinh!”
“Đại Tráng, chó cắn người không sủa, người càng như vậy càng đáng sợ!”
Kim Phi nói tiếp: “Lúc đầu chúng ta nghĩ ông ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai coi trọng ông ta, bây giờ lại gây ra một mớ hỗn độn như vậy”.
“Phùng tiên sinh quả thực rất mưu mô, tiểu thư nói lần này chúng ta mắc bẫy, phần lớn là kế hoạch của Phùng tiên sinh”, A Hạ nói.
“Kế hoạch gì?” Kim Phi hỏi.
“Trước đây chúng ta đã đánh giá thấp Phùng tiên sinh, sau này e rằng sẽ rất khó bắt được ông ta”, Kim Phi lại thở dài.