Thế nhưng thổ phỉ làm gì có dũng khí và kỷ luật này?
Tất cả những tên vẫn chưa chết đều trốn ra phía sau thân cây đại thụ hoặc sau đá núi, không dám ló đầu ra.
“Mấy người mau xông lên đi, đợi lát nữa Kim Phi dẫn đội ngũ đông đảo tới thì chúng ta đều sẽ chết!”
Ông Lỗ cũng đang trốn phía sau đá cuống cuồng giậm chân, chỉ vào đám thổ phỉ cách đó không xa mà mắng chửi.
Lúc này ai dám ló đầu ra thì người đấy chắc chắn sẽ chết, mặc cho ông Lỗ mắng chửi thế nào, tất cả thổ phỉ đều vờ như không nghe thấy.
Cứ như vậy, mấy chục cựu binh dễ dàng dồn ép mấy trăm thổ phỉ tới bên sườn núi.
Cách đó mấy trăm mét, Đại Lưu nghe thấy tiếng mũi tên lệnh thì không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía núi Hổ Tiếu.
“Tiên sinh quả đúng là giỏi mưu kế, thổ phỉ đúng là muốn mai phục chúng ta ở đây!”
“Không phải ta giỏi mưu kế, hành động lần này đều do một tay Lương huynh sắp xếp cả”.
Kim Phi cười nói.
“Ha ha, đại đội trưởng cũng đỉnh ghê!”
Đại Lưu nhanh chóng giơ ngón tay cái về phía Trương Lương.
Trương Lương liếc nhìn Đại Lưu, không bận tâm tới hắn, quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ta dẫn người đi chi viện cho Đại Tráng nhé, người của bọn họ quá ít, tránh xảy ra điều gì bất trắc”.
“Được!”, Kim Phi vội vàng gật đầu: “Cẩn thận một chút”.
Trương Lương hô lên một tiếng với phía sau, ngoại trừ cận vệ của Kim Phi, tất cả những cựu binh còn lại đều rời đi cùng với Trương Lương.
Theo Tiêu đô úy thấy, Trương Lương chỉ dẫn có mấy chục người qua đó chẳng khác gì đi nộp mạng cả.