Một khi trở thành mục tiêu của một người như vậy, thì sau này đừng mong sống yên ổn qua ngày.
Vì vậy lần này khi đến núi Ngũ Lang, mục tiêu đầu tiên của Kim Phi là cứu Khánh Mộ Lam, mục tiêu thứ hai của y là giết Phùng tiên sinh, còn đám thổ phỉ thì y cân nhắc cuối cùng.
Chỉ tiếc trận này đã đánh xong mà vẫn không thấy bóng Phùng tiên sinh đâu cả.
“Không, vừa rồi ta đã cho người thẩm vấn một vài tên cầm đầu của đám thổ phỉ, Phùng tiên sinh nói hôm qua có việc, nên rời khỏi núi Ngũ Lang và sau đó không còn xuất hiện nữa”.
Trương Lương nói: “Ta nghĩ ông ta có thể biết đám thổ phỉ không đánh lại chúng ta, vì vậy ông ta đã sớm chạy trốn”.
“Nếu vậy, tại sao ông ta không dẫn theo đám thổ phỉ cùng chạy?”
Đại Lưu hỏi: “Với mấy nghìn người làm thành một đội quân, hơn nữa với thủ đoạn của Phùng Thánh, cho dù ông ta đi tới chỗ nào cũng sẽ như diều gặp gió”.
Huyện Thanh Sơn thuộc góc Tây Bắc của đường Tây Xuyên, cách vài trăm dặm về phía Bắc là địa bàn của Kinh Triệu, cách vài trăm dặm về phía Tây là Thổ Phiên.
Với tình thế bây giờ ở Đại Khang, ngay cả khi đánh chết Tiêu đô úy, anh ta cũng không dám dẫn binh chạy đến Thổ Phiên.
“Phùng Thánh vứt bỏ đám thổ phỉ, có lẽ e ngại đội hình thổ phỉ quá lớn, muốn chạy trốn cũng không dễ, đối với người như ông ta, lần này có thể dụ được bốn nghìn tên thổ phỉ, lần sau thậm chí có thể nhiều hơn”.
Kim Phi trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Khả năng thứ hai là Phùng Thánh có kế hoạch khác, cố ý thu hút sự chú ý của chúng ta tới núi Ngũ Lang...”
Kim Phi còn chưa nói xong, Đại Lưu đã thốt lên: “Trước kia tên này từng tiến đánh làng Tây Hà, có lẽ ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, dụ chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ tấn công lần nữa?”
“Nếu như vậy, sẽ càng tiện cho chúng ta”, Kim Phi cười nói.
Trước khi lên đường, Trương Lương đã cân nhắc đến khả năng này.
Không chỉ để lại đủ nhân lực phòng thủ làng Tây Hà mà còn ra lệnh cho Trịnh Phương dẫn theo một nhóm cựu binh từ núi Miêu Miêu về.
Bây giờ các công trình xung quanh làng Tây Hà đã sắp xây dựng xong, hoàn toàn có thể nói là thùng sắt kiên cố.