Đội trưởng đội thị vệ cũng coi như xứng đáng với chức vụ, lập tức dẫn đội thị vệ tách Cửu công chúa khỏi nhân viên lái thuyền.
Khi đội trưởng tiểu đội một khống chế con thuyền nhỏ áp sát bên cạnh thuyền khách, thuyền khách đã chìm quá nửa.
“Ai là em họ của tiểu thư Mộ Lam, xin mau chóng lên thuyền!”
Đội trưởng tiểu đội một ngẩng đầu hô về phía thuyền khách.
“Chỗ này!”
Thấm Nhi dẫn Cửu công chúa đi nhanh tới bên cạnh thuyền cứu sinh: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy khăn quàng vai của công chúa điện hạ sao?”
“Công chúa điện hạ?”
Đội trưởng tiểu đội một không khỏi ngẩn ra.
Thật ra anh ta đã nhìn thấy Cửu công chúa từ lâu, dù gì quần áo của Cửu công chúa cũng quá lộng lẫy, giữa một đám nô bộc và thị vệ thì vô cùng nổi bật.
Thế nhưng đội trưởng tiểu đội một thậm chí còn chẳng biết đọc chữ, đâu có năng lực phân biệt được thân phận của Cửu công chúa từ trên trang phục?
Đừng nói là anh ta, mấy người Quan Trụ Tử trên thuyền hàng cũng chỉ biết Vũ Dương là em họ của Khánh Mộ Lam chứ không biết cô ấy là một công chúa!
“Đúng, đây chính là Cửu công chúa điện hạ của vương triều này!”
Thấm Nhi ngẩng đầu nói: “Còn không mau đưa thuyền tiến lại gần nghênh đón điện hạ lên thuyền!”
Không ngờ cô ta vừa mới dứt lời đã nhìn thấy đội trưởng tiểu đội một đẩy mạnh lên vách thuyền lớn, thuyền cứu sinh lập tức trôi ra xa vài mét.
“Xin lỗi, em họ của tiểu thư Mộ Lam chưa lên thuyền thì không ai được phép lên trước!”
Đội trưởng tiểu đội một ngửa cổ hô lên.
“Thế người phải nói sớm chứ!”