“Vậy tráng sĩ có thể nói cho ta hay không?”
“Có gì mà không thể? Ta tên là Ngưu Bôn, điện hạ người đừng gọi ta là tráng sĩ, gọi ta là Đại Ngưu hay là Đại Bôn giống như các huynh đệ đều được”.
Đội trưởng tiểu đội một nói: “Sườn núi Thố Nhi vốn dĩ là một làng chài, còn là một dòng họ, sau này bởi vì sưu thuế quá nặng, không nộp được nên cả làng cùng nhau vào rừng làm cướp…”
Thấm Nhi nghe tới đây thì lập tức hiểu ra tại sao ban nãy Tần Minh nói được một nửa lại không nói nữa.
Trước mặt công chúa nói sưu thuế quá nặng không phải đang mắng chửi triều đình sao?
Nghĩ tới đây, Thấm Nhi vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho đội trưởng tiểu đội một, ý bảo anh ta đừng nói nữa.
Thế nhưng đội trưởng tiểu đội một là một kẻ ngốc có gì nói đó, đâu hiểu được ánh mắt của Thấm Nhi?
Thấy cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho mình thì còn tưởng rằng Thấm Nhi cảm thấy mình nói hay.
Thế nên anh ta càng thêm hào hứng, khoa chân múa tay nói: “Nhắc tới thuỷ tặc của sườn núi Thố Nhi thì thật sự không phải thuỷ tặc thông thường, bọn họ trước giờ không hề cướp bóc của ngư dân, chỉ cướp thuyền buôn dạng như con buôn muối, sau khi cướp tiền bạc thì còn giúp đỡ cho những kẻ không thể sống tiếp, tiên sinh nói…”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Thấm Nhi thấy ra hiệu bằng ánh mắt không có tác dụng, đội trưởng tiểu đội một càng nói càng không ổn thì lên tiếng ngắt lời.
“Tại sao không được nói nữa?”, đội trưởng tiểu đội một hoài nghi vò đầu.
“Phải đấy, tại sao lại không nói?”, Cửu công chúa hỏi: “Tiên sinh của các ngươi đã nói gì?”
“Tiên sinh nói thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi không giống với những thuỷ tặc khác, bọn họ là bị ép nên mới làm thuỷ tặc, dặn nếu như ta gặp thì đừng quá làm khó họ, đuổi đi là được rồi”.
Đội trưởng tiểu đội một thở dài: “Thật ra thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi cũng luôn tránh chúng ta, khi trước chưa từng đụng mặt, không ngờ cuối cùng vẫn gặp phải”.
Đại thần trong triều nói chuyện, ai nấy cũng đều biết nói bóng nói gió, Cửu công chúa đọc nhiều bản sớ, sớm đã quen với việc nắm bắt trọng điểm.