…
Một đám tướng lĩnh Đảng Hạng phấn khích lên kế hoạch đến Trung Nguyên cướp những gì.
Chỉ có phụ tá của Lý Kế Khuê hơi lo lắng: “Đại soái, binh mã của chúng ta vẫn chưa tập hợp về đủ, phải xuất phát rồi sao?”
Khoảng thời gian trước, Đảng Hạng và người Đại Lương ở phía Tây xảy ra mâu thuẫn, không ít quân kỵ binh đã đến phía Tây đánh người Đại Lương, còn vài đội quân kỵ binh vẫn chưa về.
Mục đích chủ yếu đánh về phía Nam lần này của Đảng Hạng là để cướp bóc nên đã chuẩn bị rất nhiều xe chở chiến lợi phẩm.
Những chiếc xe này đi rất chậm nên xuất phát trước dưới sự hộ tống của ba ngàn kỵ binh, sau đó đợi ở biên giới.
Chiến tranh ở phía Tây đã kết thúc, đội quân kỵ binh chinh chiến phía Tây sẽ đuổi kịp trong vài ngày tới.
“Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, đến rồi đuổi kịp chúng ta là được”.
Lý Kế Khuê nói.
Phụ tá còn muốn nói gì đó nhưng nghe ngựa chiến của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dừng trước lều bèn không nói nữa, định buổi tối sẽ dành thời gian đi khuyên Lý Kế Khuê.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội đi vào trong lều, chưa kịp nói gì đã nghe Lý Kế Khuê nói:
“Thiết Lâm Quân đã chạy mất bao nhiêu người? Có bắt được Khánh Hoài không?”
“Báo cáo đại soái, tiền tuyến cấp báo, quân của Dã Lợi Hùng tướng quân đã bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc, thiệt hại nặng nề”.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội nói.
“Ngươi nói gì cơ? Dã Lợi Hùng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc? Còn bị thương vong hả?”
Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chỉ có phụ tá vẫn tỉnh táo, túm lấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hỏi: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa đại nhân, không biết Thiết Lâm Quân học được một loại trận pháp ở đâu…”