“Đảng Hạng mỗi năm bắt cóc vô số Hán nô, có lẽ hắn chính là người Đại Khang, chỉ là từ nhỏ đã được Đảng Hạng huấn luyện thành mật vệ, sau đó đưa về Đại Khang, mấy năm nay mật vệ Đảng Hạng được phát hiện ở Đại Khang đều là như vậy”.
Khánh Mộ Lam nói: “Nếu hắn đã mai phục ở đây một thời gian dài, rất có thể mục tiêu trước đây là muốn ám sát Khánh Hoài ca ca. Đương nhiên, cũng có thể là tiên sinh”.
“Ám sát ta?”, Kim Phi khẽ ngây ra: “Ta chỉ là một nam tước, không đến mức bị mật vệ Đảng Hạng nhắm vào chứ?”
“Tiên sinh mặc dù tước vị không cao, nhưng người Đảng Hạng rất hận tiên sinh, tuyệt đối không ít hơn Khánh Hoài ca ca đâu”.
Khánh Mộ Lam nói: “Bồi dưỡng một mật vệ cơ bản rất khó, vì vậy mật vệ thông thường sẽ không đổi mục tiêu, ví dụ như nhiệm vụ của người này là ám sát Khánh Hoài ca ca, khi Khánh Hoài ca ca không ở Kim Xuyên, hắn sẽ mai phục, âm thầm chờ đợi cơ hội”.
Hơn nữa mật vệ trước khi hành động bọn họ sẽ lên kế hoạch cực kỳ chi tiết, lần này có thể vì thân phận của Vũ Dương quá quan trọng, hắn mới tạm thời đổi mục tiêu, để đối phó Vũ Dương.
“Vì vậy hắn chuẩn bị chưa được đầy đủ nên mới xuất hiện sơ hở”, Kim Phi nói.
“Đúng vậy, mật vệ sợ nhất chính là bại lộ thân phận, một khi bại lộ thì đồng nghĩa với cái chết”.
Khánh Mộ Lam gật đầu: “Tiên sinh, xác của người này giao cho ta đi, đợi chúng ta quay về, ta sẽ phái mật vụ điều tra xem có thể tra được thân phận của hắn không”.
“Được”.
Một cái xác thôi mà, Kim Phi lấy cũng không để làm gì, liền nhanh chóng đồng ý.
Nhưng về việc Khánh Mộ Lam có thể điều tra ra được thân phận của kẻ này không, Kim Phi không ôm nhiều hi vọng.
Đại Khang không có mạng internet, cũng không có kho dấu vân tay, không có kho DNA, muốn tìm ra một gián điệp được đào tạo chuyên nghiệp gần như là không thể.
Tuy nhiên Khánh Mộ Lam muốn điều tra thì để cô ấy điều tra đi, nhỡ điều tra ra thì sao?
Đồng thời Kim Phi cũng tự nhắc nhở bản thân, sau này buộc phải đề cao cảnh giác, lai lịch của người trong làng cũng phải điều tra thật cẩn thận mới được.
...
Giữa những ngọn núi ở phía Bắc, nhóm người Cửu công chúa chiếm giữ một ngọn đồi nhỏ, đã đối đầu với bọn thổ phỉ trong nửa giờ rồi.
Đại Ngưu vốn định dẫn bọn họ trốn vào sâu trong rừng để dễ dàng thoát khỏi truy sát của đám thổ phỉ hơn.
Nhưng khi đến đây, Thấm Nhi đề cao cảnh giác đã phát hiện có thổ phỉ ẩn nấp trong rừng, mà xuống núi tương đương với việc lọt vào vòng vây của bọn cướp.
“Mẹ kiếp, trước khi ta tới kinh thành lão Hàn còn khoe khoang với ta rằng thổ phỉ Kim Xuyên đều bị quét sạch rồi, lần sau gặp lại tên khốn kiếp đó lão tử nhất định sẽ hỏi hắn, đám thổ phỉ này rốt cuộc chui từ đâu ra?”