Hơn một ngàn kỵ binh ép người, ngựa ép ngựa, không có không gian để xoay người.
“Dừng lại!”
“Tấn công!”
“Thu lại!”
Theo tiếng hô của Từ Kiêu và Chung Ngũ, kỵ binh Đảng Hạng lại bị đâm chết mấy mươi người và ngựa.
“Đầu hàng thì không giết”.
Binh sĩ Thiết Lâm Quân lại hô khẩu hiệu khuyên đầu hàng.
Sau đó cũng không đợi người Đảng Hạng đáp lại, đội quân lại tấn công lần nữa.
Tiến đến trước hai bước rồi dừng lại lần nữa.
Cọc tre một tới một lùi cướp lấy tính mạng của mấy mươi người và ngựa.
…
Chỉ trong thời gian một nén hương, người Đảng Hạng lại tổn thất mấy trăm người và ngựa.
Dĩ nhiên cũng có vài kỵ binh Đảng Hạng muốn phản kháng, thử bắt lấy cọc tre.
Nhưng tiếc là đằng sau mỗi cọc tre đều có ba binh sĩ Đại Khang, một người sao có thể đánh thắng được ba người?
Dù vài kỵ binh Đảng Hạng có sức lực lớn nhưng khi họ vừa túm lấy cọc tre, cọc tre bên cạnh sẽ đâm sang.
Cũng có vài kỵ binh Đảng Hạng chém vào cọc tre nhưng tre bị gãy, chỉ cần có đầu nhọn thì vẫn có thể đâm chết người.
Dù không chết cũng có thể khiến người ta bị ngã dưới chân ngựa.
Trong tình hình hiện giờ, rơi xuống ngựa đồng nghĩa với việc bị giẫm chết.
Dù không bị giẫm chết, đợi đội quân đến gần cũng sẽ bị đâm thêm một nhát.
Mà Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị từ trước, đem theo rất nhiều cọc tre, mỗi lần tre bị gãy nhanh chóng đổi thành một cây mới.
Cọc tre được đổi sẽ dùng lại đầu nhọn lại có thể tiếp tục sử dụng.