Đám đàn ông đang làm việc quần quật bên hồ đột nhiên nghe thấy tiếng cồng chiêng vang lên từ trong làng.
“Đám thổ phỉ chết tiệt sao lại tới đây?”
Những người đàn ông ngay lập tức vác cuốc và đao chẻ củi chạy điên cuồng về làng.
Kim Phi đang ngồi xổm trên nóc lò để kiểm tra lửa cũng thấy da đầu tê dại, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu y chính là đám thổ phỉ núi Miêu Miêu đã tới rồi!
Làm sao bây giờ?
Kim Phi vô thức liếc nhìn ngọn núi phía sau.
Nhưng sau đó lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Y chạy thoát rồi, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông phải làm sao?
Nhuận Nương, Tiểu Nga phải làm sao?
Không được, nếu như chạy trốn thì cũng phải dắt theo bọn họ!
Nghĩ đến đây, Kim Phi xoay người chạy về làng.
Nhà y không ở cổng làng, thổ phỉ muốn tìm tới cũng cần mất kha khá thời gian.
Trước khi bọn thổ phì tìm được nhà của y, nhất định phải đưa đám người Quan Hạ Nhi rời đi!
Ôm suy nghĩ này trong đầu, y nghiến răng, điên cuồng chạy.
“Sao lại đến nhanh như vậy? Lương ca không phải nói các huynh đệ đang theo dõi núi Miêu Miêu sao?”
Kim Phi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Từ lò gạch về nhà không hề gần chút nào, khi Kim Phi lao vào viện tử, trong phường tơ đã không còn ai.
Bọn thổ phỉ có thói quen giết người khi vào làng, những người đàn ông đều đi tới chỗ lò gạch, phụ nữ thì làm việc trong phường tơ, trong làng chỉ còn trẻ con.
Vì vậy ngay khi nghe thấy tiếng cồng chiêng vang lên, những người phụ nữ đều la hét khóc lóc chạy ra ngoài, chuẩn bị đi tìm con của mình.
Trương Mãn Thương ở trong tiệm rèn, vội vàng nạp những mũi tên vào chiếc máy rung.
Đường Đông Đông và Nhuận Nương bận chôn tiền trong bếp, Quan Hạ Nhi ôm Tiểu Nga, người đang run rẩy.
Tiểu Nga sợ đến mức mặt mày tái mét, nhưng cô bé ngậm chặt miệng, không dám phát ra âm thanh.
Trẻ con trong làng đều biết đứa trẻ nào khóc lóc sẽ bị bọn cướp chặt xác.
“Tướng công à, mùa thu hoạch vẫn còn xa, sao bọn thổ phỉ lại đột nhiên tới?”
Nhìn thấy Kim Phi trở về, Quan Hạ Nhi như túm được ngọn cỏ cứu sinh, vội vàng hỏi: “Liệu có phải là đổi bọn thổ phỉ rồi không?”
Thỏ mà khi cuống lên thì còn cắn cả người, bách tính sống đã khó khăn lắm rồi. Tình huống thông thường, thổ phỉ mỗi năm sẽ chỉ tới làng thu lương thực một lần, thu hai lần chính là ép người dân liều mạng rồi.
Mùa thu năm ngoái thổ phỉ núi Thiết Quán đã đến thu lương thực rồi. Nếu như không có gì bất ngờ thì phải chờ đến mùa thu năm nay mới quay lại.
Thổ phỉ mùa xuân tới thu hoạch, rất có thể là do thổ phỉ núi Thiết Quán đã bị thổ phỉ khác giết chết, nhóm thổ phỉ mới đã được thành lập.
Thông báo cho các làng biết rằng từ nay về sau người nhận lương thực đã thay đổi.
“Không phải đổi thổ phỉ… Bọn chúng tới lấy cung nỏ, chúng ta lập tức ra sau núi”.
Kim Phi không có thời gian giải thích cho Quan Hạ Nhi, nhanh chóng lao vào trong tiệm, lấy chiếc cung nỏ của mình.
Khi có cung nỏ trong tay, trong lòng Kim Phi mới thấy thoải mái hơn một chút.
Nếu như thực sự không thể chạy thoát thì cũng có thể phản kháng được chút.
Trên bàn còn có mấy cặp cung nỏ, là Trương Mãn Thương khoảng thời gian này tranh thủ làm cho đám người Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông, kiểu dáng cũng giống như của Kim Phi.
Theo yêu cầu của Kim Phi, trong khoảng thời gian này huấn luyện những cô gái không ngừng nghỉ, chỉ là đổi sân tập thành nhà của Trương Mãn Thương mà thôi.
Hiệu quả luyện tập cũng rất tốt, tỷ lệ bắn trúng của Đường Đông Đông khi cách hai mươi bước đã đạt hơn 95%.
Khiến Kim Phi ngạc nhiên nhất chính là Nhuận Nương, vì mỗi ngày đều phải bận rộn làm cơm, thời gian luyện tập của cô ấy là ít nhất, trông cô ấy thì yếu đuối nhưng lại cực kỳ có tài năng, tỷ lệ bắn cách hai mươi bước chỉ sau Đường Đông Đông, hơn 90%.
Quan trọng nhất, tốc độ bắn của cô ấy nhanh hơn Đường Đông Đông 30%.
Trương Lương nói, nếu như luyện tập tốt, kỹ năng của Nhuận Nương rất nhanh sẽ vượt qua hắn.
Ngược lại hai tỷ muội Quan Hạ Nhi và Tiểu Nga, thành tích rất bình thường, thường trượt mục tiêu cách xa mười bước.
“Mãn Thương, đi, ra sau núi”.
Kim Phi quấn nỏ lại, hét về phía Trương Mãn Thương vẫn đang bận rộn.
“Phi ca, ca ca của ta tới huyền phủ đưa hàng, lão nương và muội muội đều ở nhà, ta không thể đi được”.
Trương Mãn Thương lắc đầu, cũng cầm lấy một cái nỏ: “Mọi người mau đi đi, nếu không lát nữa thổ phỉ tới, mọi người không đi được nữa đâu”.
Nói xong cũng không đợi Kim Phi trả lời liền cầm nỏ khập khiễng bước ra khỏi tiểu viện.
Kim Phi biết rằng Trương Mãn Thương đang chuẩn bị thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ, tranh thủ thêm chút thời gian cho mình.
“Đúng là ngốc mà!”
Kim Phi tức giận mắng Trương Mãn Thương một câu, trong lòng lại có chút cảm động: “Hạ Nhi, ta đi giúp Mãn Thương, mọi người mau chạy ra sau núi đi”.
Nói xong y cầm nỏ đuổi theo Trương Mãn Thương ra ngoài.
Đường Đông Đông dường như nhận ra điều gì đó, nghiến răng xông vào tiệm rèn lấy một chiếc nỏ: “Hạ Nhi tỷ tỷ, mọi người đi đi, muội đi giúp Phi ca”.
“Hạ Nhi tỷ tỷ, đổi thổ phỉ rồi, chúng ta chỉ cần giao lương thực hàng năm là được, vì sao phải ra sau núi vậy?”
Nhuận Nương khó hiểu hỏi: “Phong ca vì sao còn phải cầm nỏ theo? Thổ phỉ nhìn thấy vũ khí sẽ giết người đấy”.
Đối với cô ấy trước đây mà nói, lương thực hàng năm giao cho bọn thổ phỉ là một ngọn núi lớn có thể đè chết người, nhưng bây giờ cô ấy phụ trách làm cơm, trong nhà Kim Phi có bao nhiêu lương thực không ai nắm rõ được bằng cô ấy.
Nộp lương thực là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Vì sao Kim Phi cứ phải bày ra bộ dạng như muốn liều mạng với thổ phỉ vậy?
“Ta cũng không biết”.
Quan Hạ Nhi cũng như Nhuận Nương, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy chúng ta phải làm sao?”, Nhuận Nương hỏi.
“Xuất giá tòng phu, tướng công muốn liều mạng với thổ phỉ, ta cũng sẽ đi theo”.
Quan Hạ Nhi cũng lao vào trong tiệm rèn: “Tiểu Nga, muội cùng Nhuận Nương ra sau núi. Nếu như ta và tỷ phu không đi tìm muội, hai người hãy quay về làng Quan Gia tìm cha mẹ, biết chưa?”
“Hạ Nhi tỷ tỷ, muội không ra sau núi đâu, muội muốn đi cùng tỷ”.
Nhuận Nương vẫn luôn kiên định cũng lắc đầu.
“Ta cũng không ra sau núi đâu, sau núi có sói, sẽ ăn thịt Tiểu Nga đấy”.
Tiểu Nga cũng khóc lóc lắc đầu: “Muội cũng không về làng Quan Gia đâu, tẩu tử không cho cơm ăn, sẽ chết đói mất”.
“Hai người…”
Quan Hạ Nhi giậm chân: “Thôi bỏ đi, nếu như tướng công chết, ba người chúng ta cũng chẳng sống nổi, bị thổ phỉ giết chết còn hơn là chết đói. Nếu hai người không muốn đi vậy thì đi cùng đi”.
…
Kim Phi và Trương Mãn Thương chạy đến cổng làng, từ xa đã nhìn thấy dân làng vây quanh một vài người trên lưng ngựa.
Nhưng không có xung đột, và trưởng làng dường như vẫn đang cười.
Người thanh niên áo choàng xanh lam cưỡi ngựa phía trước dường như cũng đang cười.
“Thổ phỉ bây giờ đều dễ gần như vậy à?”
Kim Phi cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Bọn thổ phỉ không phải khi vào làng đều không ngừng la hét, dọa đánh dọa giết sao?
Sự hòa hợp này như thế nào?
Rõ là kỳ lạ.
Lẽ nào trong ký ức của người này xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Bọn cướp không đến cướp bóc mà gửi ấm tình quê?
Kim Phi quay đầu lại và liếc nhìn Trương Mãn Thương, và thấy rằng anh chàng này cũng đang bối rối.
Ồ, có vẻ như không có vấn đề gì với trí nhớ của vật chủ, mà là vấn đề với bọn thổ phỉ này.
Không đúng!
Thổ phỉ từ khi nào mà lại có chiến mã với áo giáp chỉnh tề như vậy?
“Khụ, Kim Phi, cuối cùng ngươi cũng tới rồi”.
Trưởng làng thấy Kim Phi vẻ mặt khó hiểu, hét lớn từ xa: “Đứa bé trong làng nhận nhầm người rồi, lại tưởng quý nhân là thổ phỉ. Các ngươi mau bỏ cung nỏ xuống, không được phép làm quý nhân bị thương”.