Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! : chương 87: đỉnh cao ma giới (22)
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
-
Mặc Linh
Chương 87: Đỉnh cao Ma giới (22)
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong căn phòng an tĩnh, có một bóng người chậm rãi xuất hiện, chắp tay hành lễ: "Tông chủ."
"Điều tra thế nào rồi?" Tông chủ đặt chén trà xuống.
"Triệu Việt vừa nhìn thấy Ly Đường đã đến tìm hắn để gây sự, căn cứ vào những gì mà người bên cạnh Triệu Việt nói, thì dường như Ly Đường đến từ Thượng Ninh Thành, có chút nguồn gốc với Tống gia."
"Thượng Ninh Thành, Tống gia?" Tông chủ có chút chần chờ: "Ngươi xác định?"
"Dạ. Ta đã phái người đi thăm dò, Tống gia không có đệ tử nào tương tự như Ly Đường, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên cái gì?"
"Tống gia từng có một nữ nhi, chưa lập gia đình mà sinh dục, sinh hạ một hài tử, lấy tên là Tống Ly. Tuổi tác so với Ly Đường không chênh lệch lắm, nhưng mà căn cứ vào tin tức tra được, thì Tống Ly đã chết cách đây mấy năm."
"Tống Ly... Tống... Ly..." Tông chủ lẩm bẩm vài tiếng: "Còn Sơ Tranh đâu?"
Người kia cúi đầu xuống: "Chỉ điều tra được là nàng đột nhiên xuất hiện ở Thượng Ninh Thành, ra tay rất hào phóng, từng đi qua rất nhiều nơi, và cả Bách Ứng cốc."
"Bách Ứng cốc bên kia nói thế nào?"
"Ta không gặp được Cốc chủ, nhưng theo miệng tiểu đồng truyền lời nói, nói..."
"Nói cái gì?"
"Ma cốt hiện thế, Ma tộc sắp xuất hiện."
Động tác của Tông chủ khựng lại, nhìn về phía người đưa tin kia. Ma tộc... Ma tộc bị phong ấn?
Thật lâu sau, tông chủ trầm giọng đặt câu hỏi: "Ai?"
"Không biết."
Đôi mắt Tông chủ hơi híp lại: "Đi gọi mấy vị trưởng lão tới đây."
"Dạ."
...
Lâm Thần bị giam lại một năm, thân thể của Tống Phong Lan không tốt, Sơ Tranh nghe nói có nhiều lần suýt chút nữa thì không chịu đựng được.
Nhưng bên ngoài càng náo nhiệt, thì chỗ này của Sơ Tranh càng yên bình hơn không ít.
Nếu như...
Không có đệ tử tông môn thỉnh thoảng lên núi "hầu hạ".
Nhưng mà đa số thời gian Sơ Tranh đều coi thường bọn họ, hoặc là đọc sách, hoặc là đi ngủ, ai cũng mặc kệ.
Về phần sách của cô từ đâu tới, Ly Đường cũng không biết.
Hắn chỉ cảm thấy cô cũng đang học tập, nhưng không phải là tu luyện, mà là học những thứ khác.
Tỉ như trận pháp, phù lục...
Từ sau chuyện của Lâm Thần, số lần Ly Đường xuất hiện bên người Sơ Tranh càng lúc càng nhiều, có đôi khi ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra mấy phần phức tạp.
"Ly Đường công tử."
Ly Đường đặt ngón trỏ lên môi, đệ tử kia cung kính lui xuống.
Ly Đường cầm áo choàng đắp lên người Sơ Tranh, cẩn thận dịch vào góc, thay cô chắn gió.
Hắn cứ như vậy bảo vệ bên cạnh cô, mãi đến khi màn đêm buông xuống, khắp trời đầy sao, Sơ Tranh mới chậm rãi tỉnh lại.
"Ngươi dậy rồi." Âm thanh của Ly Đường hơi khàn.
Sơ Tranh nhìn hắn một chút: "Ngươi không đi tu luyện, ở đây làm gì?" Trông coi cô có thể làm tăng tu vi à? Không tăng tu vi lên sau này bị khi phụ, hắc hóa thì tính cho ai!
"Sơ Tranh." Hắn gọi tên cô.
"Ừ?"
Ánh mắt Ly Đường nhìn chăm chú vào người trước mặt, nơi đáy mắt mang theo một tia tham luyến không dễ dàng phát giác ra được, hắn nói rất khẽ: "Ta không tĩnh tâm được."
Mỗi lần nhập định, trong đầu không hiểu sao lại luôn luôn hiện lên hình bóng của cô.
Lần trước còn suýt chút nữa...
Ly Đường biết mình có ý nghĩ không an phận đối với cô, hắn từng cố khắc chế, nhưng chỉ chút ý nghĩ đó, một khi đã mọc rễ, thì cũng không thể cắt đứt được nữa.
Tại sao lại có suy nghĩ như vậy với cô, Ly Đường cũng không nói rõ được.
Có lẽ bởi vì cô mang hắn ra khỏi địa lao, cho hắn sinh mệnh mới.
Có lẽ vì đoạn thời gian sống chung với cô ở Bách Ứng cốc kia.
Có lẽ vì cô trả thù Lâm Thần...
Mặc dù cô không thừa nhận chuyện này là do cô làm, nhưng trong lòng Ly Đường, thì chuyện này chính là cô làm.
Sơ Tranh lấy ra một bình đan dược: "Ngưng thần tĩnh khí."
Ly Đường: "..."
Đan dược đối với hắn vô dụng, vì hắn nghĩ tới cô.
Ly Đường cùng Sơ Tranh đối mặt vài giây, rồi đứng dậy: "Sáng mai tông môn mở một bí cảnh thí luyện, ta muốn đi vào một chuyến."
Sơ Tranh đối với chuyện của tông môn cũng không biết rõ, cô chỉ hỏi: "Ngươi thiếu cái gì?"
"Ta không thiếu gì cả." Ly Đường nhìn về phía một ngọn núi nào đó: "Ta muốn vào Tàng Thư Các."
Nếu đạt được hạng nhất trong bí cảnh thí luyện, hắn sẽ có tư cách tiến vào Tàng Thư Các.
Mà bí mật về phụ thân hắn, cũng có thể tìm được đáp án ở Tàng Thư Các.
"Ta phải rời khỏi đây một thời gian." Ly Đường nói: "Ngươi..."
Hắn dừng lại, giống như đã không còn gì để nói, quan hệ của hắn và cô, chưa được tính là gì cả.
Hắn có cái gì để nói đây...
Ly Đường nghĩ như vậy, liền cảm thấy đáy lòng hơi trống vắng, không khỏi có chút khó chịu.
"Về phòng ngủ đi, ban đêm lạnh." Hắn nói xong liền rời đi.
Sơ Tranh có chút phân vân sờ cằm một cái, sau đó tiếp tục nằm xuống, dùng sách trong tay đắp lên mặt, ngủ tiếp —— lười chuyển ổ.
Ly Đường đứng dưới mái hiên nhìn cô, nửa ngày sau mới khẽ thở dài, đi đến gần cô, hắn gọi một tiếng.
Sơ Tranh xoay người bịt lỗ tai lại.
Sách "ba" một tiếng rơi trên mặt đất.
Ly Đường nhặt sách lên, đặt xuống bên cạnh, hắn thấp giọng hỏi: "Ta ôm ngươi vào nhé?"
"Ngươi rất phiền." Sơ Tranh chê hắn ồn ào.
Ly Đường xoay người ôm cô lên, Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng tĩnh lặng, Ly Đường nói: "Ngủ ở đây sẽ không thoải mái."
Hắn ôm Sơ Tranh về phòng, đặt lên trên giường, thấp giọng dặn dò: "Lúc ta không có ở đây, ngươi đừng ngủ ở bên ngoài."
Không ai ôm ngươi về phòng được nữa.
Ly Đường đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa, hắn quay đầu lại: "Chờ ta trở lại, ta muốn nói với ngươi một chuyện."
Sơ Tranh xoay người, không để ý gì tới hắn.
Ly Đường biết bây giờ cô hơi khó chịu, nên nhẹ giọng đóng cửa phòng lại.
...
Hôm sau.
Sơ Tranh uể oải đi ra khỏi cửa phòng, trong đình viện cực kì tĩnh lặng, ngày thường vào giờ này thì Ly Đường đã ở đình viện.
Sơ Tranh nhìn về phía gian phòng của Ly Đường gian một chút, sau đó điềm nhiên như không thu hồi tầm mắt.
Bắc Linh phong vốn đã quạnh quẽ, giờ thiếu mất một người, lại càng lộ ra vẻ tĩnh mịch.
Sơ Tranh cả ngày không làm gì hết, đối với chuyện Ly Đường rời đi cũng không biểu hiện bất cứ điều gì dị thường.
Ngày thứ mười sau khi Ly Đường rời đi, có đệ tử đến mời cô đi gặp tông chủ.
Vẫn là đại điện kia, vẫn là những người kia, chỉ có Vạn La đi chủ trì thí luyện bí cảnh, nên vắng mặt không tới.
"Sơ cô nương, mời ngồi."
Vị trí của Sơ Tranh được an bài ở bên phải, cô đi qua, vén vạt áo lên ngồi xuống, động tác như nước chảy mây trôi, lại có thêm vài phần soái khí.
Ngay sau đó, thanh âm của nữ tử liền vang lên: "Tông chủ, thiếu linh thạch?"
Tông chủ: "..."
Mấy vị trưởng lão: "..."
Tông chủ tằng hắng một tiếng: "Sơ cô nương, ngươi đến Tử Vân tông đã nhiều ngày, hôm nay mời ngươi tới, cũng không có ý gì khác."
Mấy vị trưởng lão phụ họa.
"Nếu không có chuyện gì khác, cáo từ." Không có chuyện gì còn gọi ta tới, có bệnh à?
"... Sơ cô nương." Tông chủ vội vàng gọi cô lại: "Hôm nay mời cô nương đến đây, thứ nhất là để cảm tạ cô nương, thứ hai là muốn ôn lại chút chuyện cũ, Sơ cô nương không phải chỉ chút mặt mũi này cũng không cho chứ?"
Tại sao ta phải cho ngươi mặt mũi, dung mạo của ngươi quá khó nhìn!
Trong lòng Sơ Tranh nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Tông chủ và mấy vị trưởng lão thấy thế, bắt đầu ngươi một câu ta một lời nói đến hăng say, trước tiên ca tụng công đức của cô một phen, sau đó lại bắt đầu mời rượu.
Rượu không có vấn đề gì, Sơ Tranh mặt không cảm xúc uống hết.
【 Tiểu tỷ tỷ. 】 Vương Giả ngoi đầu lên nhắc nhở: 【 Lư hương trong điện đã thay đổi. 】
Ánh mắt Sơ Tranh quét qua, bên cạnh có một đệ tử đang đổi lư hương.
Bên trong lư hương khói thuốc lượn lờ, mùi hương so với trước đó cũng không có gì khác biệt.
Thế nhưng tại sao vô duyên vô cớ lại phải đổi lư hương, nhất định có quỷ!
Lũ chó chết này quả nhiên không có ý tốt.
Danh Sách Chương: