Truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu : chương 15

Trang chủ
Xuyên Không
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu
Chương 15
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lê Tiêu đã chạy đến tất cả các khách sạn ở gần đó, hắn từ nhỏ đã sống ở huyện thành, nơi nào có cái gì cũng có thể biết rõ ràng, thậm chí là những khách sạn nhỏ trong xó xỉnh nào đó.

Lê Tiêu bắt đầu tìm từ khách sạn gần nhất, tìm từng nơi một, đặc biệt chú ý những khách sạn giá rẻ.

Nghĩ đến tính tình tính toán tỉ mỉ của Giang Nhu, hẳn là cô sẽ luyến tiếc tiêu tiền ở chỗ tốt.

Tuy rằng mấy năm nay huyện thành phát triển không nhanh, nhưng nơi này không tính là nhỏ, tìm khắp mấy con đường cũng làm hắn mệt không nhẹ.

Vẫn còn không nhìn thấy người.

Lê Tiêu càng tìm càng hoảng hốt, chờ đến khi hắn tới phố Bắc, Chu Kiến đã đứng chờ sẵn ở đó, hắn cũng nhìn thấy Lê Tiêu, sốt ruột lắc đầu.

"Không có trong trường học, người gác cổng nói không thấy ai đi vào, em cũng đã đến cổng sau xem thử, cổng lớn bằng sắt cũng bị khóa."

Lồng ngực Lê Tiêu chùng xuống, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Chu Kiến nhịn không được sợ hãi: "Chị dâu có khi nào đã xảy ra chuyện gì trên đường…"

Lời nói còn chưa nói xong, vẻ mặt Lê Tiêu nháy mắt trở nên hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hắn.

Chu Kiến sợ tới mức lập tức im lặng.

Lê Tiêu mím môi: "Trước tiên tới khách sạn Dương Quang xem thử, nếu vẫn không có, chờ lát nữa tìm mấy anh em qua đây hỗ trợ."

Khi nói mấy lời này, thanh âm có chút nặng nề không dễ phát hiện, trong lòng cũng có những tính toán không tốt.

Trong đầu còn nghĩ tới Tần Văn Quốc, trong huyện thành này chỉ có Tần Văn Quốc là không đối phó được với hắn, hắn và tên họ Tần đó xem như đã xé rách mặt, theo lý đối phương cũng không dám làm như vậy, nhưng chỉ sợ vạn nhất.

Nghĩ như vậy, bước chân cũng nhanh hơn một chút.

Chu Kiến đuổi kịp, trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với khách sạn Dương Quang.

Khách sạn Dương Quang cách nhà Lê Tiêu khá xa, nằm ở phố Bắc, nếu chị dâu thật sự muốn ở khách sạn, hà tất phải chạy đến nơi này. Hơn nữa khách sạn Dương Quang giá cả đắt đỏ, ở một đêm cũng đã hai đến ba mươi đồng tiền, là khách sạn ba sao duy nhất trong huyện thành, thời điểm xây dựng chính phủ cũng có tham gia, nhằm chiêu đãi những kẻ có tiền từ nơi khác đến đây đầu tư.



Người bình thường ở không nổi khách sạn này.

Hai người đi đến phố Bắc, bên này an tĩnh hơn so với phố Nam rất nhiều, hoàn cảnh cũng tốt hơn, mặt đất là nền xi măng sạch sẽ, hai bên đường là nhà cao tầng sơn màu trắng đẹp mắt.

Xung quanh cũng có cửa hàng, có hiệu sách, tiệm cắt tóc, cửa hàng quần áo cùng với tiệm cơm.

Chu Kiến có chút hâm mộ: "Ở bên này thật tốt, muốn cái gì chỉ cần đi mấy bước là có thể mua được."

Hắn đang nhìn khắp nơi xung quanh, không chú ý tới người trước mặt đột nhiên dừng lại, trực tiếp đụng vào lưng Lê Tiêu, đau đớn xoa bả vai hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngẩng đầu mới chú ý tới Lê Tiêu vẫn đang không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm đường phố đối diện, Chu Kiến cũng không nghĩ nhiều, theo tầm mắt của Lê Tiêu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ một tiệm cơm cao cấp đối diện.

Hắn biết tiệm cơm đó, trước kia cũng là tiệm cơm quốc doanh, không lớn bằng tiệm cơm quốc doanh đối diện huyện phủ, nhưng việc kinh doanh khá tốt, có rất nhiều người cố ý đi đường xa đến đây ăn.

Chính là ai có thể nói cho hắn, chị dâu sao lại ở chỗ này?

Người phụ nữ một tay đỡ bụng, một tay xách theo một cái bánh kem, nhàn nhã đi về phía trước.

Từ trên người cô, căn bản nhìn không ra là tức giận đi khỏi nhà.

Ở trong ấn tượng của Chu Kiến, khi hai vợ chồng nhà hàng xóm cãi nhau, nếu người vợ thu dọn đồ đạc về nhà thì quả là đáng thương, hoặc là khóc lóc cả ngày, hoặc là ăn không ngon ngủ không yên.

Nào có giống như chị dâu cư xử như người không có việc gì.

Không chỉ riêng hắn ngẩn người, Lê Tiêu đứng phía trước cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Chú trở về đi."

Ném xuống những lời này xong thì nhanh chóng đi về phía đối diện.

Chu Kiến không yên tâm, đứng ở tại chỗ nhìn trong chốc lát, ngay sau đó liền nhìn thấy lão đại đi đến đối diện, còn có ý đồ duỗi tay kéo người ta, nào biết trực tiếp bị người ta gạt tay ra.

Chị dâu giống như không thèm liếc nhìn anh ấy lấy một cái đã quay đầu rời đi.

"..." Giống như có chỗ nào đó không thích hợp?

Nhìn thêm lần nữa, hai người cũng đã đi xa, biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Sau đó không nhìn thấy cái gì nữa, trong lòng Chu Kiến có chút tiếc nuối nho nhỏ.

——

Bên kia, Lê Tiêu đi theo phía sau Giang Nhu, thấy cô đi nhanh, lo lắng trong bụng chịu không nổi, lại vươn tay muốn kéo cánh tay cô, còn chưa đụng tới đã bị cô phát hiện, "bốp" một tiếng giòn vang.

Người phụ nữ quay đầu trừng hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng có mà động tay động chân."

Tiếp tục đi về phía trước.

"…" Đây là lần đầu tiên Lê Tiêu bị người ta làm cho mất mặt thế này.

Trên mặt có chút không nhịn được, nhìn theo bóng dáng cô, nhẫn nhịn xoa xoa mặt đi theo, lần này không có duỗi tay, khô khan hỏi: "Cô muốn đi đâu? Tôi tìm cô cả một buổi sáng, có chuyện gì về nhà trước rồi nói."

Người kia giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Tính tình lớn đến không được.



Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô, trong lòng thầm mắng một câu "Đệt", thím Vương và Chu Kiến đều nói tính tình cô tốt, nhưng hắn thật sự không thấy như vậy.

Nhưng vẫn là đi theo, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là cúi đầu: "Được rồi, tôi nghe cô, tôi trả số tiền kia trở về là được chứ gì, về sau nếu không phải tiền của chúng ta, một xu tôi cũng không cần."

Nói xong lại nhìn xem sắc mặt của Giang Nhu, nào biết trên mặt cô lại không hề gợn sóng, ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp một cái.

Lê Tiêu có chút không xuống đài được, vì thế túm chặt cánh tay không cho cô đi, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: "Cô muốn thế nào? Nói chuyện đi."

Giang Nhu giật giật hai cái nhưng không rút ra được, lúc này mới đưa mắt nhìn hắn, người đàn ông này cao hơn cô một cái đầu, đang rũ mắt nhìn cô, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen nhánh, sắc bén nhiễm mấy phần nóng nảy cùng không kiên nhẫn, giống như đang kiềm chế cái gì.

Nếu là lúc trước Giang Nhu đối mặt với hắn như thế nhất định sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ chính cô cũng đang nổi nóng, căn bản không quan tâm nhiều đến như vậy, huống chi hai người đều đã cãi nhau chia tay, hắn tức giận thì tức giận, còn có thể làm gì được cô?

Cô bắt gặp ánh mắt của hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tôi không muốn thế nào hết, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không thích hợp ở bên nhau, buổi sáng tôi đã biểu đạt rất rõ ràng, về sau sẽ không lại mặt dày mày dạn quấn lấy anh nữa, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì, anh muốn làm cái gì cũng là chuyện của anh, miễn sao anh vui là được."

Lê Tiêu nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, âm u nhìn chằm chằm cô: "Cô lặp lại lần nữa xem? Cái gì gọi là không có bất cứ quan hệ, đứa bé trong bụng cô cũng là của tôi."

Tính tình Giang Nhu xưa nay đều rất tốt, nhưng nếu đã thật sự tức giận, cả nhà cũng không dám nói câu lớn tiếng.

Cho dù là đối mặt với Lê Tiêu, cô cũng dám cứng rắn đáp trả, cười lạnh một tiếng: "Hiện tại không phải."

Tiếp tục giật tay, nhưng tay của người kia quá khỏe, cô có làm thế nào cũng rút không ra, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói: "Vị tiên sinh này, phiền anh buông tay, cảm ơn."

"..."

Đây là lần đầu tiên Lê Tiêu gặp phải tình huống như vậy, từ nhỏ đến lớn, kiến thức của hắn đối với phụ nữ đều là từ mẹ, ngoại trừ khóc chính là thích nói những lời nhỏ nhặt về người khác, rất khó chịu.

Thế cho nên sau khi đi học, hắn cũng không giao du với nữ sinh, thậm chí cũng chưa nói qua mấy câu, chỉ chơi cùng nam sinh, nam sinh cãi nhau, đánh nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, chỉ xem như chút chuyện vặt vãnh, đi ra ngoài ăn uống một bữa sẽ ổn thỏa ngay.

Cho nên, hắn căn bản cũng không biết Giang Nhu tức giận cái gì, còn muốn cắt đứt quan hệ với hắn, chẳng lẽ là bởi vì hắn lấy số tiền đó?

Nhưng hắn không phải đã đáp ứng trả số tiền đó trở về sao?

Lê Tiêu nhìn người phụ nữ dùng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng mà nhìn hắn, da đầu đều tê dại, cảm giác cô tựa như con nhím cả người mọc đầy gai, đâm hắn đến đau cả người.

Nghĩ đến Chu Kiến nói phụ nữ cần phải được dỗ dành, Lê Tiêu hận không thể chửi ầm lên, ai mẹ nó biết dỗ dành phụ nữ là như thế nào chứ?

Hắn đã lớn đến như vậy cũng chưa từng dỗ dành ai.

Nhìn Giang Nhu cúi đầu dùng sức vặn vẹo cánh tay, vẻ mặt người đàn ông trở nên có chút mất tự nhiên, sau đó cứng đờ nhỏ giọng nói: "Cô đừng nóng giận…"

Lời nói còn chưa nói xong, dư quang ở đuôi mắt đã thấy có người lại đây, Lê Tiêu theo bản năng buông lỏng bàn tay đang bắt lấy cánh tay của Giang Nhu, đứng thẳng dậy, lui về bên cạnh hai bước.

Nắm tay để bên cạnh môi, hắng giọng, quay đầu qua hướng bên cạnh, bày ra dáng vẻ đang xem phong cảnh xung quanh.

Giang Nhu cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, giọng nói nhỏ xíu như muỗi vo ve, trừng hắn một cái, xoay người bước đi.

Chờ khi những người qua đường rời đi, Lê Tiêu liếc nhìn Giang Nhu đã đi được một đoạn, sờ sờ cái mũi, chạy nhanh theo.

Giang Nhu trực tiếp đi khách sạn Dương Quang lớn nhất phía sau phố Bắc, cô không quen thuộc với huyện thành, chỉ biết khách sạn lớn nhất huyện thành trước mắt chính là cái này, hiện tại lại xây dựng một khách sạn tốt hơn, có điều vẫn còn chưa hoàn công, hai tháng nay ra ngoài nghe người ta nói chuyện, rất nhiều người đều muốn đến khách sạn mới kia xin việc.

Giang Nhu không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt, sau khi rời khỏi nhà họ Lê thì trực tiếp đến đây, trên đường còn mua đồ ăn sáng, ăn hai cái bánh quẩy, hai cái bánh bao thịt cùng một chén tào phớ.

Ăn uống cũng không tệ lắm.



Buổi sáng ngủ một giấc, hơn mười một giờ đi ra ngoài ăn cơm trưa, thuận tiện đi lấy bánh kem, là buổi sáng đi ngang qua cửa tiệm bánh kem đã đặt.

Tâm trạng không tốt, cô muốn ăn chút đồ ngọt.

Đi thẳng một đường đến khách sạn Dương Quang, trong ánh mắt phức tạp của Lê Tiêu, cô bình tĩnh bước vào.

Người đàn ông đi theo phía sau và bị chặn lại ở cửa cầu thang: "Tiên sinh, phải đặt chỗ trước thì mới được đi lên."

Ngày thường khách sạn không có nhiều người lắm, ai ra ai vào, người phục vụ đều quen mặt.

Lê Tiêu giải thích: "Tôi đi cùng cô ấy."

Chỉ chỉ Giang Nhu đã sắp đi tới chỗ rẽ.

Giang Nhu nghe được lời này, nhanh chóng bình tĩnh nói với người phục vụ phía dưới: "Tôi không quen biết anh ta."

Lê Tiêu: "..."

Người phục vụ vội vàng tiến lên mấy bước, dứt khoát ngăn Lê Tiêu lại, mỉm cười nói: "Tiên sinh, muốn đặt phòng sao?"

Lê Tiêu muốn hộc máu trong cổ họng, đè nặng tính tình hỏi: "Tôi muốn cô đi hồi nào?"

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Hồng Cần Tô Tửu.
Bạn có thể đọc truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu Chương 15 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close