Truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu : chương 67: nghi vấn

Trang chủ
Xuyên Không
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu
Chương 67: Nghi vấn
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hôm Giang Nhu thi viết, Lê Tiêu dành ra một ngày đi cùng cô. Trời còn chưa sáng hẳn mà hắn đã thức dậy nấu cơm, hắn bắt chước dáng vẻ thường ngày của Giang Nhu, hấp trứng gà, khoai lang đỏ và bí rợ, còn làm mì xào, bông cải xanh, khoai tây viên và nấu sữa đậu nành, khẩu phần của ai cũng đầy ắp, vừa phong phú vừa giàu dinh dưỡng, khác hoàn toàn với cơm chiên trứng lúc trước.

Buổi sáng, An An thức dậy thấy vậy thì dẩu miệng oán trách: "Bố đúng là bất công."

Lê Tiêu vẫn thản nhiên cầm ly sữa đậu nành mà Giang Nhu uống không hết lên ngửa đầu uống cạn: "Lo ăn cơm của con đi."

An An khịt mũi một tiếng, sau đó ngoan ngoãn dùng nĩa cuộn mì bỏ vào miệng, nĩa của bé cưng là do Lê Tiêu dùng gỗ làm, hắn sợ con gái còn nhỏ không cẩn thận tự làm mình bị thương.

Gần tới giờ thi, Giang Nhu không khỏi lo lắng, lúc trước thi đại học bởi vì cô đã nắm chắc phần thắng nên mới không thấy lo, nhưng lần này thì khác, đề thi lên thạc sĩ khó hơn rất nhiều, dù cho đã học nhiều sách như vậy, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy bản thân đã bỏ sót chỗ nào.

Cho nên cô vừa ăn cơm vừa lật xem vở ghi chép, hai chân vô thức run rẩy, lúc đi ra ngoài còn nhăn mặt nhìn Lê Tiêu: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Em không biết nữa."

Lê Tiêu muốn cười nhưng lại không dám cười, hiếm khi mới đứng trước mặt con gái cưng ôm lấy cô rồi hôn một cái, nói một cách bình tĩnh: "Được rồi, không có gì ghê gớm đâu, thi không đậu thì năm sau thi lại, hoặc là dứt khoát đi tìm việc làm, nếu thật sự không tìm được thì đến nhà xưởng của anh, khoảng sang năm là có thể mở công ty được rồi, đến lúc đó em đến làm trợ lý hoặc là làm thư ký cho anh."

Giang Nhu ngẫm thấy cũng đúng, nhà bọn họ bây giờ không thể xem là siêu giàu, nhưng cũng xem như là kẻ có tiền, không vội, thi không đậu thì có thể thi lại, không giống một số bạn học của cô, áp lực gia đình rất lớn.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Giang Nhu vẫn lo lắng, lúc Lê Tiêu đưa cô đến điểm thi, còn chưa bắt đầu thi mà cô đã ra vào nhà vệ sinh hai lần.

Lê Tiêu chưa trải nghiệm cảm xúc hồi hộp như thế này bao giờ, ngược lại hồi còn đi học, hắn thích nhất là lúc thi, bởi vì nếu bình thường trốn học thì sẽ bị cô giáo phạt, nhưng lúc thi có thể nộp bài trước rồi ra ngoài chơi.

Hôm nay là thứ bảy, An An cũng không cần đi học, một nhà ba người ngồi trong xe đậu ven đường, cổng trường thi còn chưa mở, thí sinh đều đang chờ bên ngoài, hoặc là tìm bừa một chỗ để ngồi, hoặc là cứ thế mà đứng.

An An tò mò ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó thường thường quay lại nhìn mẹ đọc sách, biết mẹ sắp thi, bé cưng rất hiểu chuyện không nói lời nào.

Cho dù có chuyện muốn hỏi cũng sẽ cố gắng giữ trong lòng.

Mà Lê Tiêu còn khoa trương hơn, hắn đặt hai chân Giang Nhu lên đùi mình rồi mát xa cho cô.

Giang Nhu vừa mở miệng nói muốn cái gì, hắn sẽ ngay lập tức lấy cho cô, muốn uống nước cũng là dâng đến tận miệng.

Chuyện này làm cho An An ngạc nhiên không thôi, cũng bởi vì chuyện này, bé cưng đã gieo trong lòng mình một hạt giống, cho rằng ai đi thi thì là nhất.

Thế cho nên sau khi lớn lên, mỗi lần đến kì thi lớn nào, em đều đưa ra yêu cầu mà ngày thường bố mẹ sẽ không đồng ý.

Thi trong hai ngày, sau khi thi xong, Giang Nhu có cảm giác cả người mệt mỏi rã rời, sau đó ở nhà suốt ngủ một ngày.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Giang Nhu bắt đầu tự mình thả lỏng, trở thành người nhàn nhã nhất nhà. Lê Tiêu muốn cô đi làm cùng hắn, Giang Nhu ngoài mặt thì hứa hẹn, nhưng qua hôm sau lại chạy trốn không thấy bóng dáng.

Trước đó cô vẫn luôn nghiêm túc ôn bài, hầu như không đi ra ngoài chơi, Đổng Minh Minh và Lâm Thư Quân đã nhiều lần rủ rê nhưng đều bị cô từ chối.

Hiện tại đã thi xong, cho nên Giang Nhu bèn chủ động gọi lại, dù sao Lâm Thư Quân cũng là cảnh sát hình sự, công việc tương đối bận rộn, thời gian rảnh rỗi vô cùng hiếm, lúc Giang Nhu gọi điện thoại đến, cô ấy đang sửa sang tài liệu của một vụ án.

Gần đây trong thành phố xảy ra một vụ án giết người, dường như có liên quan đến không ít người, Giang Nhu có nghe Lê Tiêu nói hình như nghi phạm là con rể của một doanh nhân giàu có.

Đổng Minh Minh tương đối rảnh rỗi hơn, cô ấy vừa mang thai nên đang cố gắng giảm bớt khối lượng công việc.

Hai người hẹn gặp mặt dưới lầu công ty của Đổng Minh Minh, Giang Nhu lái xe tới đón cô ấy.

Trong điện thoại, Đổng Minh Minh đã ra tới, có lẽ do mang thai nên có bệnh hay quên, tựa hồ nghĩ đến cái gì, cô ấy đột nhiên nói: "Ấy chết, cậu chờ một chút, mình quay lại lấy chút đồ."

Nói xong lập tức vòng trở về.

Giang Nhu đợi hơn mười phút, Đổng Minh Minh trở lại ngồi vào ghế phụ rồi đưa một phong bì giấy xi măng kích thước A4 cho cô, túi có hơi phồng lên, Giang Nhu tò mò nhận lấy: "Gì vậy?"

Cô vừa nói vừa mở ra xem, bên trong là một xấp ảnh chụp.

Đổng Minh Minh cười nói: "Ảnh chụp hôm kết hôn, mình cô ý in thêm một bản cho cậu, có mấy tấm của cậu, An An và em gái cậu."

Cô ấy nói xong lại bổ sung: "Vốn dĩ muốn đưa cho cậu sớm một chút, nhưng không phải khoảng thời gian trước cậu vẫn luôn bận rộn hay sao? Cho nên mới để đến bây giờ."

Giang Nhu lật xem ảnh chụp, có mấy tấm là của cô, có mấy tấm là một nhà Lâm Thư Quân, mọi người đều cười rất vui vẻ, cô không khỏi mỉm cười theo: "Khi trở về mình sẽ xem thật kĩ, cảm ơn cậu, mình thích lắm."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn."

Đổng Minh Minh thấy cô thích, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Giang Nhu lái xe đưa cô ấy đến một nhà hàng ở trung tâm thương mại nằm trong trung tâm thành phố ăn cơm. Hai người gọi rất nhiều món, cơm nước xong xuôi, cả hai lại đi dạo trung tâm thương mại, Giang Nhu mua cho An An một chiếc áo bông, mua cho mình và Lê Tiêu hai bộ đồ thể thao có cùng kiểu dáng để bình thường mặc ở nhà.

Mua sắm xong, Giang Nhu lái xe đưa Đổng Minh Minh về công ty, Đổng Minh Minh đang có thai nên càng phải chú ý hơn, bình thường cô ấy đi làm đều có tài xế đón đưa, bản thân cô ấy không lái xe.

Chồng cô ấy có một điểm tốt chính là bản thân anh rất cần kiệm nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu Đổng Minh Minh phải giống mình.

Sau khi kết hôn, anh và Đổng Minh Minh sống trong một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố, nhưng anh vẫn mặc những bộ quần áo có giá mười tệ mỗi bộ, lái một chiếc xe có hơi tồi tàn, Đổng Minh Minh vốn muốn đổi cho anh, nhưng anh không đồng ý, cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền của, cho dù đôi tất có giá một tệ ba đôi có bị rách thì anh vẫn sẽ khâu lại để tiếp tục mang.

Nhưng anh lại không có ý kiến chuyện Đổng Minh Minh ăn ngon mặc đẹp, thậm chí còn dùng số tiền lương ít ỏi của mình để dành mua cho cô ấy những món quà đắt đỏ, cho dù thói quen sinh hoạt của hai vợ chồng hoàn toàn bất đồng nhưng lại có thể chung sống một cách hòa thuận.

Đổng Minh Minh còn mua một căn biệt thự cho ba mẹ chồng, nhưng hai vợ chồng già lại không sống ở đó, mà là sống ở một khu chung cũ, cả nhà đều rất tiết kiệm.

Đổng Minh Minh còn nói với Giang Nhu: "Sau khi mình có thai, mẹ mình đã chuyển đến đây ở. Bây giờ bà ấy cũng đã nghĩ thông rồi, còn muốn mở một cửa hàng bán hoa."

Cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có ba, cuộc sống của hai mẹ con cô ấy ngày càng tốt hơn.

Giang Nhu gật đầu: "Người phụ nữ bên ngoài của ba cậu đâu?"

Đổng Minh Minh cười lạnh một tiếng: "Mình đã thu hồi gần hết số tiền ở chỗ cô ta, căn hộ kia coi như quà tặng cho hai mẹ con họ, hơn nữa với số tiền mà lúc trước ba mình cho, nếu sử dụng đàng hoàng thì cuộc sống sẽ không quá kém, nhưng cũng sẽ không quá tốt là được."

Hoàn toàn không thể so với lúc ba cô ấy còn sống.

Trước đó Giang Nhu cùng Đổng Minh Minh nói chuyện điện thoại nên biết được người phụ nữ kia cũng nhiễm SARS, nhưng cô ta may mắn hơn ba Đổng Minh Minh, sau đó đã khỏi hẳn.

Chẳng qua Giang Nhu đã nghe rất nhiều bạn bè nói, một số người bệnh sau khi được chữa khỏi cũng không thể khôi phục lại trạng thái trước kia, tỷ như lớp trưởng lớp bọn họ, nghe nói vị giác xảy ra vấn đề, thị lực cũng kém hơn rất nhiều.

Giang Nhu đưa Đổng Minh Minh về đến nơi rồi lái xe đến xưởng của Lê Tiêu.

Kể từ sau khi kết thúc chuyến đi tình nguyện, Lê Tiêu trở nên rất bám cô, Giang Nhu cũng hết cách, lúc cô mở điện thoại ra xem thì đã có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Lê Tiêu.

Trước đó vì bận chuẩn bị cho kì thi, Giang Nhu vẫn luôn để chế độ im lặng, quên chỉnh lại.

Giang Nhu gọi lại cho Lê Tiêu nhưng không có ai bắt máy, Giang Nhu cũng không rõ hắn đang giận hay là đang bận nên nhanh chóng lái xe qua đó, giữa đường thuận tiện ghé lại mua một ít đồ ăn.

Đến xưởng, Giang Nhu đi thẳng đến văn phòng Lê Tiêu. Cô vừa đẩy cửa bước vào thì người nọ đã ngẩng đầu nhìn qua, thần sắc nhàn nhạt như thể tâm trạng đang không tốt.

Giang Nhu vội vàng mỉm cười lấy lòng, cầm bộ quần áo mua cho hắn lên hỏi: "Em đi mua sắm một lúc, anh xem, đây là đồ em mới mua cho anh, có đẹp không?"

Vẻ mặt Lê Tiêu dịu đi một chút, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Không phải em nói mang cơm cho anh hay sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Anh mà chờ em nữa có khi sẽ phải chết đói."

Hồi trưa Chu Kiến rủ hắn đi ăn cơm nhưng hắn từ chối, nói lát nữa Giang Nhu sẽ đem cơm đến đây cho hắn, Chu Kiến còn vô cùng hâm mộ, ai ngờ hắn chờ đến mòn mắt cũng không thấy ai đến, cuối cùng đành phải bảo trợ lý lén lút đi ra ngoài mua cơm về cho hắn.

Giang Nhu ngoan ngoãn chạy tới lấy lòng: "Anh có đói bụng lắm không? Thật là làm em đau lòng chết đi được."

Cô chạy đến bên cạnh đưa tay xoa bụng hắn.

Lê Tiêu nhìn bộ dạng nịnh nọt kia của cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Giang Nhu dứt khoát ngồi lên đùi hắn, sau đó ôm mặt hắn rồi hôn một cách mãnh liệt, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Vốn đang muốn nói thêm vài lời ngon tiếng ngọt, nào biết Lê Tiêu không kiềm được mà ngả người ra sau cười phá lên: "Được rồi, anh còn không hiểu em chắc?"

Chắc chắn là tám không ít chuyện với Đổng Minh Minh nên quên mất hắn.

Hắn ôm eo Giang Nhu, vùi mặt vào cổ cô, sau đó cắn một cái lên cổ cô như một cách trừng phạt.

Giang Nhu khẽ xuýt xoa một tiếng: "Anh làm gì vậy? Đau em."

Lê Tiêu khẽ hừ một tiếng: "Em đừng có giả vờ, anh không có dùng sức."

Giang Nhu ngay lập tức không nói gì mà cười lớn.

Lê Tiêu cũng cười, sau đó tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Tối nay em để An An ngủ một mình đi."

Lời này có ý gì không cần nói cũng biết.

Mấy ngày nay, Giang Nhu vừa thi xong thì An An quấn lấy đòi ngủ cùng cô, Giang Nhu cảm thấy trong khoảng thời gian này quả thật đã có hơi bỏ bê hắn nên đã đồng ý.

Yêu cầu lúc này của Lê Tiêu quả thật có hơi làm người ta khó xử, một bên là con gái, một bên là chồng, thật sự có chút khó khăn. Nhưng sự do dự này chỉ diễn ra trong mấy giây, cô vuốt tai Lê Tiêu, hôn lên má hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ai kêu em thích anh nhất làm chi."

Lê Tiêu hiện tại hoàn toàn không tin nổi mấy lời ngon tiếng ngọt của cô, hắn nghi ngờ cô lại nói một cách khác ở trước mặt An An.

Nhưng không thể không nói những lời này nghe rất lọt lỗ tai.

Buổi tối, Giang Nhu tốn rất nhiều công sức mới dỗ được An An ngủ một mình, sau khi An An đã ngủ say, Giang Nhu lặng lẽ rời đi.

Cô trở lại phòng, còn chưa leo lên giường mà Lê Tiêu đã tắt đèn, sau đó hai người không biết xấu hổ lao vào thân mật, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Giang Nhu mệt lả người ngã xuống giường.

Bên cạnh, Lê Tiêu cũng hít thở một cách nặng nề, hắn mở đèn, ôm Giang Nhu xuống giường vào phòng tắm vệ sinh thân thể.

Lúc trở lại giường thì đã là mười một giờ tối, trước đó vì chuẩn bị cho kì thi nên Giang Nhu ngủ tương đối trễ, đến bây giờ cô vẫn chưa buồn ngủ, Lê Tiêu ôm cô đang chuẩn bị tắt đèn, Giang Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô ngăn hắn lại: "Đợi một chút."

Cô ngồi dậy đè Lê Tiêu lại, sau đó duỗi tay lấy túi giấy xi măng trên tủ đầu giường bên kia, chính là túi Đổng Minh Minh đưa cho cô hôm nay.

Lê Tiêu bị cô đè nặng, cười khẽ ra tiếng, vòng tay ôm eo cô.

Giang Nhu lấy được túi liền đẩy hắn ra, xoay người qua nằm xuống.

Cô cũng không tắt đèn, cứ như vậy mà nằm trên giường xem ảnh, hôm nay ở trên xe chưa nhìn kỹ, hiện tại đột nhiên nhớ tới cho nên lấy ra xem.

Đổng Minh Minh rất chịu chi, chụp cả trăm tấm hình, bên trong còn có một chiếc đĩa CD ghi lại toàn bộ quá trình hôn lễ, Giang Nhu xem đến không thể không nói: "Cuối năm chúng ta cũng làm một bộ CD đi, chụp nhiều ảnh của An An khi còn nhỏ một chút, sau này con bé lớn lên xem lại sẽ rất thú vị."

Đặc biệt là Lê Tiêu, hắn đẹp trai đến như vậy, không lưu lại thì quá là đáng tiếc.

Lê Tiêu không có bất kì khái niệm nào với ngoại hình của bản thân, nhưng Giang Nhu thì rất lấy làm tiếc vì hắn ở đời trước không có nhiều ảnh chụp lúc còn trẻ, còn nhớ khi lần đầu nhìn thấy hắn ngoài đời, nội tâm Giang Nhu quả thật đã chấn động không gì sánh kịp.

Lê Tiêu thản nhiên lên tiếng: "Được."

Hắn ôm Giang Nhu từ phía sau, âu yếm hôn lên vai cô.

Giang Nhu không để ý đến hắn, cô cẩn thận cầm từng bức ảnh lên xem, còn giải thích cho Lê Tiêu tình huống náo nhiệt lúc đó: "Tấm này là An An và mẹ của Minh Minh, dì bảo dưỡng tốt thật, hi vọng đến lúc em ở tuổi của bà ấy cũng có thể trông trẻ như vậy."

Lê Tiêu nghe xong nói thẳng: "Cũng có trẻ lắm đâu, nhìn cũng cỡ bốn đến năm mươi tuổi."

"..."

"Đây là con gái của Phó Phi, có phải đáng yêu lắm hay không? Con bé tên Phó Miên Miên, nghe cũng khá hay."

Lê Tiêu lại nói: "Hay không? Anh đặt đó."

Giang Nhu kinh ngạc quay lại nhìn hắn: "Thật sao?"

Lê Tiêu nhướng mày: "Chuyện này có gì đâu mà lừa em? Hôm đó Phó Phi gọi điện thoại hỏi anh nên đặt tên gì cho hay, anh thuận miệng nói đặt là Phó Miên Miên đi, chúc y và vợ tình ý miên man."

"..."

Lê Tiêu bình thản nói thêm: "Y còn nhờ anh nghĩ một cái tên hay như của An An nhưng anh nghĩ không ra."

Giang Nhu dở khóc dở cười, cô cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ cảm thán vợ chồng Phó Phi quả là nghĩ thoáng, thật sự dùng cái tên mà Lê Tiêu đặt.

Giang Nhu quay đầu tiếp tục xem, Lê Tiêu cũng không có chuyện gì làm nên dứt khoát cọ lên tóc cô xem cùng.

Hắn cũng không quá để ở trong lòng, chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái, chủ yếu là xem ảnh của Giang Nhu và An An, ảnh những người khác đều xem lướt qua, chỉ là có một tấm ảnh chụp đã thu hút sự chú ý của hắn.

Đó là tấm ảnh Giang Nhu ôm An An đứng giữa cô dâu và chú rể, An An không chịu ngồi yên trong lòng mẹ mà là vặn người với lấy bông hồng trước ngực chú rể, bàn tay mũm mĩm nắm lấy cổ áo người đàn ông nọ, người đàn ông hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn bé cưng làm lộ ra một vết sẹo bên thái dương.

Lê Tiêu nhíu mày, lúc đang muốn nhìn kỹ, Giang Nhu đã xem xong nên rút ra để xuống phía dưới, chuẩn bị xem tấm tiếp theo.

Hắn đột nhiên đưa tay lấy tấm ảnh kia.

Giang Nhu lấy làm lạ hỏi: "Sao vậy anh?"

Lê Tiêu không trả lời, mà là hỏi lại: "Người đàn ông này là ai?"

Giang Nhu dở khóc dở cười: "Anh ngốc à? Ăn mặc như vậy đương nhiên là chú rể rồi, đã sớm bảo anh đi gặp, lần nào anh cũng nói là không rảnh."

Lê Tiêu "À" một tiếng, sau đó nói: "Chính là tên cảnh sát họ Thẩm kia sao? Gia đình y làm gì?"

Giang Nhu quay đầu nhìn hắn một cách khó hiểu: "Anh sao vậy?"

Thấy sắc mặt hắn có hơi lạ, cô cũng nhíu mày, có điều vẫn giải thích: "Là cảnh sát, y tên Thẩm Hạ, người yêu đương với Đổng Minh Minh từ trước đến nay vẫn luôn là y, lúc trước em đã từng kể với anh."

Sắc mặt Lê Tiêu dần trở nên nghiêm túc: "Em gọi điện thoại cho Đổng Minh Minh hỏi thăm một chút về hoàn cảnh gia đình Thẩm Hạ đi."

Giang Nhu bị hắn làm cho không hiểu gì hết, lật người lại hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh hỏi mấy chuyện này làm gì chứ?"

Lê Tiêu lúc này mới chuyển tầm mắt lên người Giang Nhu, hắn nhìn cô rồi nói: "Y trông có hơi giống anh trai Kim Đại Hữu."

Giang Nhu nghe xong thì không thể tin được, không cần suy nghĩ đã cầm lấy tấm ảnh trong tay hắn xem thử, sau đó nói một cách hoài nghi: "Có phải anh nghĩ sai rồi hay không? Y trông đâu có giống Kim Đại Hữu."

"Hơn nữa chồng Minh Minh là cảnh sát, có ba có mẹ, anh trai Kim Đại Hữu bị người ta bắt cóc, sao lại có thể bị bán cho cảnh sát chứ?"

Lê Tiêu lại nhìn về phía tấm ảnh mà rơi vào trầm tư: "Anh trai chú ấy cũng có một vết sẹo phía sau đuôi mắt, là khi còn nhỏ bị anh đánh, vị trí giống nhau như đúc."

Giang Nhu vẫn cảm thấy không có khả năng: "Có sẹo cũng không có nghĩa đó là Kim Đại Bằng, trên thế giới này có biết bao nhiêu người có sẹo chứ."

Lê Tiêu: "Y cho anh cảm giác rất quen thuộc, rất giống Kim Đại Bằng trong trí nhớ của anh."

Giang Nhu im lặng một lúc, cô đương nhiên biết trí nhớ của Lê Tiêu tốt đến mức nào, bình thường cô ở nhà đọc sách, phải đọc đi đọc lại mấy lần mới nhớ được những cái lý thuyết Trung y khó thuộc kia, nhưng hắn hầu như chỉ nghe một lần là đã nhớ kĩ, còn nhắc nhở ngược lại cô, lần nào cũng chọc cô tức điên, có lần Giang Nhu cố ý chờ qua mấy ngày rồi hỏi lại hắn, hắn vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng.

Hắn nói rất giống Kim Đại Bằng trong trí nhớ của hắn, vậy có lẽ thật sự rất giống.

Nhưng nếu thật sự là Kim Đại Bằng, thế chắc cũng không quá khác Kim Đại Hữu. Sau khi Kim Đại Hữu lên đại học, hắn cao lên không ít, vừa cao vừa gầy, có lẽ là do ngày nào cũng ở lì trong phòng thí nghiệm, hắn cũng trắng ra rất nhiều, cộng thêm cặp mắt kính gọng vàng, trông vừa văn nhã vừa bại hoại.

Mà Thẩm Hạ lại rất cao to, cho người ta cảm giác chính trực rất đáng tin cậy.

Khí chất và ngoại hình hoàn toàn bất đồng.

Nhưng cũng có khả năng một người giống cha, một người giống mẹ.

Do dự xong, Giang Nhu vẫn nghe lời Lê Tiêu gọi điện thoại cho Đổng Minh Minh. Cô không biết nhiều về Thẩm Hạ, chỉ biết qua mấy lời kể của Đổng Minh Minh, biết ba anh là cảnh sát hình sự, mẹ khi còn trẻ là công nhân trong một xưởng dệt, nhưng sau đó đã xin nghỉ vì sức khỏe không tốt, phía trên anh còn có một chị gái chết khi còn nhỏ.

Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, gọi xong mới nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm, cô lo lắng sẽ làm phiền người ta, đang định cúp máy thì nào biết đầu bên kia đã trả lời, bên trong truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Đổng Minh Minh: "Giang Nhu?"

Đồng thời còn có một tiếng rên rỉ của đàn ông.

"..."

Giang Nhu nghe xong đỏ hết cả mặt, ngay lập tức ý nghĩ muốn giết Lê Tiêu cũng có, cô tức giận trừng Lê Tiêu, sau đó vội nói: "Không có gì hết, ngày mai mình gọi lại cho cậu."

Nói xong, không đợi Đổng Minh Minh đáp lại, cô ngay lập tức cúp máy.

Sau khi tắt điện thoại, Giang Nhu thẳng tay cho Lê Tiêu bên cạnh một đấm: "Tại anh hết."

Lê Tiêu cũng nghe thấy, hắn ngượng ngùng vội duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao hết, không sao hết, là anh sai, đừng tức giận."

Giang Nhu không thèm để ý hắn, cô xoay người qua một bên.

Lê Tiêu mỉm cười ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên tai và gò má cô.

Có điều, ngày hôm sau, Giang Nhu vẫn gọi điện thoại cho Đổng Minh Minh, nói lại nghi ngờ của Lê Tiêu cùng với hoàn cảnh nhà Kim Đại Hữu, cuối cùng còn bổ sung: "Lê Tiêu chỉ là cảm thấy chồng cậu rất giống người bạn thuở nhỏ của anh ấy, nếu có thể, nhờ cậu hỏi thăm ba mẹ chồng cậu giúp mình, để cho anh ấy được yên tâm. Cậu không biết đâu, cả nhà của người bạn kia của Lê Tiêu đều bị bọn buôn người phá hủy, mẹ tìm con trai đến phát điên, hiện tại hầu như là không nhận ra ai, cha đến cuối cùng không còn trở về nhà, gia đình vốn hạnh phúc hoàn toàn tan nát."

Trong điện thoại, Đổng Minh Minh vốn muốn nói không có khả năng, bởi vì với nghề nghiệp của ba chồng cô ấy, ông sẽ không làm ra mấy chuyện như mua bán trẻ em.

Nhưng ngay lúc muốn nói, cô ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Anh trai của bạn cậu đi lạc lúc mấy tuổi?"

Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Bảy tuổi."

Đổng Minh Minh ở đầu bên kia đột nhiên do dự mở miệng: "Chồng mình nói khi anh ấy còn nhỏ có lần bị sốt rất nghiêm trọng, quên mất chuyện đã xảy ra trước năm bảy tám tuổi."

Hai người đều im lặng, cuối cùng Giang Nhu là người mở miệng trước: "Cậu… giúp mình hỏi một chút được không? Người nhà Đại Hữu chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm."

Đổng Minh Minh đồng ý: "Được."

Giang Nhu vội nói: "Được, mình sẽ liên hệ chú ấy."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Hồng Cần Tô Tửu.
Bạn có thể đọc truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu Chương 67: Nghi vấn được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close