Truyện Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử : chương 13: mỹ vị
Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử
-
Tửu Li Tử
Chương 13: Mỹ vị
Nội thất chủ trạch được trang trí lộng lẫy, cho dù lâu ngày rồi không có người ở nhưng trang trí bên trong cũng không bởi vì không được tu sửa mà phai màu. Có thể nhìn ra được chút chi tiết kỳ lạ.
Khám Thâm vừa bước vào cửa cổ khắc hoa văn, đèn chùm thủy tinh trong sảnh chính đột nhiên sáng lên, đèn treo trên hành lang cũng phảng phất như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, từng ngọn từng ngọn chiếu ra ánh sáng mờ ảo màu vàng.
Khám Thâm còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên hắn đến chủ trạch chỉ mới năm tuổi, bị cưỡng ép từ bên cạnh cha mẹ mang đến trước mặt chủ trang viên tiền nhiệm.
Lúc ấy lão già kia đã hơn sáu mươi tuổi, một đầu tóc hoa râm, chống một cây gậy, văn minh âu phục giày da, bề ngoài thoạt nhìn giống như một quý ông.
—— Cũng chỉ là "thoạt nhìn" mà thôi.
Khám Thâm vẫn nhớ rõ khi ông ta nhìn chằm chằm mình, ánh mắt âm trầm như muốn đâm thủng hắn, khiến người ta không rét mà run.
Ông ta nhìn hắn, từ từ và nặng nề mở miệng: "Đứa trẻ này, không giống Sa Sa."
Quản gia bên cạnh hắn hơi khom người: "Lão gia, ngài nhìn kỹ một chút, mặt mày của nó vẫn có vài phần tương tự tiểu thư."
Cậu bé trước mắt có một đôi lông mày anh tuấn, đôi mắt màu xanh lam giống như một hồ nước sâu. Ngay cả khi đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bị một vài người lạ bình luận đủ điều, trong mắt cậu cũng không thấy chút kinh hoảng nào: "Ông là ai? Bố mẹ tôi đâu?".
Lão gia nhìn bộ dáng này của hắn không biết nghĩ tới cái gì, chán ghét nhíu nhíu mày: "Thật sự là không lễ phép, ngươi nói chuyện với người lớn như vậy ư?"
Lão quay đầu oán giận với quản gia: "Đều là do cái lũ thấp kém dạy dỗ, có cha thì phải có con, bộ dáng không hiểu lễ nghĩa này giống như cái tên kia..."
Khám Thâm đã bẩm sinh thông minh hơn người, tuy rằng chỉ mới năm tuổi nhưng đã có thể hiểu rõ lý lẽ. Hiểu người biết ta, hắn nghe ra người trước mắt này đang bôi nhọ cha của hắn, không khỏi phản bác nói: "Ông nói xấu người khác sau lưng, ông cùng với lũ thấp kém trong miệng ông không khác đâu!"
"Cái gì?!" Có lẽ là đã lâu không có ai dám trực tiếp phản bác mình, lão đầu tiên là sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Ta nhìn không ra. Ngươi còn rất nhỏ nhưng lại có cái độc mồm độc miệng!"
"Lão Triệu." Hắn trầm giọng phân phó, "Dẫn nó vào phòng giam, cho nó tự mình kiểm điểm một chút, ít nhất phải để cho nó hiểu được lễ phép cơ bản."
_____
Hồi ức lần này dừng lại ở chỗ này, ấn tượng cuối cùng của Khám Thâm đối với chủ trạch, chính là ánh đèn sáng sủa, cùng với ánh trăng trong vắt ẩn giấu trong tầng mây. Sau đó nhớ lại, sở dĩ hắn đối với tấm ảnh kia lại có ấn tượng sâu sắc là do trong tiềm thức của hắn chống lại bóng tối và khao khát ánh sáng.
Bởi vì sau đó, hắn đã bị nhốt vào trong căn phòng đen bức bách, trong phòng không thấy một tia sáng, cũng yên tĩnh đến đáng sợ. m thanh duy nhất hắn có thể nghe chỉ là hô hấp của chính mình. Hoàn cảnh như vậy đủ để bức điên một người trưởng thành tâm trí hoàn hảo rồi, huống chi chỉ là một tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi?
Nhưng bọn họ ngược lại chưa từng bỏ đói hắn, quản gia sẽ đúng giờ đưa tới ba bữa một ngày. Trước khi giao đồ ăn, anh ta sẽ đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Thiếu gia, ngài có biết sai không?"
Khám Thâm không trả lời, hắn là một đứa trẻ thông minh, tự nhiên biết chỉ cần chịu nhận lỗi thì sẽ được thả ra ngoài. Nhưng mà mỗi khi quản gia hỏi như vậy, hắn đều gắt gao ngậm miệng, không phát ra một chút thanh âm nào.
Hắn cũng không cảm thấy mình sai, ngược lại là bọn họ ỷ thế hiếp người, đem hắn nhốt ở chỗ này muốn dùng hắc ám cùng cô độc làm cho hắn khuất phục.
Nếu mạnh hơn, bọn họ còn có thể buộc hắn phải cúi đầu nhận sai sao? Có lẽ từ khi đó, mầm mống muốn đoạt quyền được gieo vào lòng hắn?
Khám Thâm nhớ tới sự bướng bỉnh và ngây thơ của mình khi còn bé, không khỏi bật cười.
Vừa vặn Hạ Nặc không biết mơ thấy cái gì, hàm hồ lẩm bẩm trong miệng. Khám Thâm cúi đầu lại gần nghe, một thứ ấm áp mềm mại đột nhiên ngậm lấy lỗ tai của hắn, còn nhẹ nhàng cắn một cái. Khám Thâm cả người chấn động, thiếu chút nữa đem thiếu niên trong ngực đẩy ngã xuống, sau khi phản ứng lại được lập tức siết chặt cánh tay.
Đồng thời hắn cũng nghe rõ thiếu niên rốt cuộc đang nói cái gì, cậu nói: "Tai heo...không ngon..."
"......"
Trong lòng Khám Thâm rối bời, lỗ tai hắn đỏ bừng, trên còn mang theo vết răng cùng với vết nước ám muội. Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên mặt bởi vì khiếp sợ mà trở nên trống rỗng, chính vì thế mà vết ửng đỏ chậm rãi lan lên hai má càng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Hạ Nặc đang ngủ say, cậu mơ thấy trước mắt xuất hiện một bàn thức ăn ngon đang tản ra hương thơm mê người. Cậu nhịn không được cầm lấy dao nĩa, hướng heo sữa nướng gần cậu nhất phát động tiến công.
Thực ra cậu biết mình đang nằm mơ, vì thực tế gia đình cậu chắc chắn sẽ không cho anh ăn những món ăn ngon nhưng "không tốt cho sức khỏe" này. Vì đang trong mơ nên cậu không cần tự kiềm chế, cắn một cái vào cái tai heo vàng trước mặt.
Lạ thật...sao không có mùi vị?
Hạ Nặc dùng lưỡi liếm nó và xác nhận lại lần nữa - nó thực sự không có mùi vị!
Như này là như thế nào...
Cậu thất vọng thở dài, cuối cùng mơ thấy một bàn đồ ăn ngon chưa ăn được mà lại phát hiện ra chúng vô vị.
"Mình thực sự muốn ăn..." Cậu lẩm bẩm một mình khi nhìn vào một bàn lớn đồ ăn ngon.
"Ngươi muốn ăn gì?" Một giọng nói trầm ấm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cậu.
Mặc dù nghe rất quen tai nhưng Hạ Nặc cũng không nhớ được mình đã nghe ở đâu. Nhưng vì có người hỏi, cậu liền thẳng thắn trả lời: "Ừm... Tôi muốn ăn heo sữa quay..."
Tác giả có chuyện muốn nói: Khám Thâm(hài lòng): Đầu óc của ta hỏng rồi!
Danh Sách Chương: