Truyện Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử : chương 5: sâu bọ
Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử
-
Tửu Li Tử
Chương 5: Sâu bọ
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi sao!?
Nhưng mà kinh hỉ còn chưa duy trì được một giây, Hạ Nặc liền phát hiện số điểm cần để đổi thị lực cao đến dọa người.
Các mốc trên bảng điều khiển trò chơi được lưu ý rõ ràng:
Thị lực: 250 điểm/phút
Tầm nhìn (tĩnh): 1 điểm/phút
Tầm nhìn (động): 5 điểm/phút
Hạ Nặc nhìn số điểm ít đến đáng thương trong tay mình, rơi vào trầm tư.
Với số điểm hiện tại của cậu, cũng chỉ có thể đổi được thị lực trong một phút. Và sau phút giây được thấy ánh sáng trong ngắn ngủi đó, cậu... sẽ phải đối mặt với cái túi rỗng!
Đây là lần đầu tiên Hạ Nặc cảm nhận được cảm giác muốn một cái gì đó nhưng hoàn toàn không thể mua được.
Gia cảnh của cậu giàu có, cha mẹ ngoại trừ không thể cho cậu sức khỏe, nhưng trên cơ bản chỉ cần là cậu muốn họ đều có thể đáp ứng. Dù có đắt như thế nào đi nữa cũng không phải vấn đề quan trọng, miễn là cậu thích nó, cha mẹ sẽ ngay lập tức mua nó mà không cần chớp mắt. Bất quá khi đó hứng thú của Hạ Nặc tới nhanh mà đi cũng nhanh, những vật dụng mất đi sự yêu thích của chủ nhân thường thường chỉ có thể có một kết quả —— đặt trong kho để tích bụi.
Bây giờ nhớ lại, chính mình lúc trước thật sự là ở trong phúc mà lại không biết hưởng!
Cậu say mê nhìn mục Thị lực trong một phút, giống như nút đổi thị lực lóe ra kim quang. Dằn co hồi lâu cậu vẫn là nhịn đau... Chỉ mua một phút tầm nhìn động.
Sau đó cậu phát hiện, trước mắt mình vẫn đen như mực, chẳng qua là hình như có thêm nhiều lớp tròng lên, có thể đại khái phân biệt được vật thể mà thôi.
Đáng lẽ cậu phải thắc mắc tại sao nó lại rẻ như vậy chứ! Quả nhiên là hàng nào của đó a!
Mặc dù phàn nàn như vậy, nhưng Hạ Nặc vẫn ấn đổi thêm nửa giờ tầm nhìn động.
Không còn cách nào khác, tình thế bức bách, cậu đã chịu đủ cảm giác làm người mù.
Bọn họ theo đường cũ quay lại, lúc này phòng yến hội đã vắng ngắt, vô luận là quạ đen, khách quý hay là quái vật, lúc này đều biến mất vô tung vô ảnh. Chỉ có bàn ngã trái ngã phải, đĩa chén đập nát, chứng tỏ nơi này đã từng xảy ra một trận hỗn loạn.
Ra khỏi phòng yến hội, Khám Thâm dừng lại một chút, bước chân di chuyển, dẫn Hạ Nặc rẽ vào một con đường quanh co. Con đường nhỏ được lát bằng gạch đỏ, hẹp đến mức chỉ cho phép hai người đi song song. Lúc này Khám Thâm liền bất động thanh sắc tiến lại gần, dán sát vào bên cạnh thiếu niên.
Hạ Nặc hơi bất ngờ. Bởi vì từ lúc nói xong câu nói kia, người này hình như đã cố ý kéo dài khoảng cách với cậu, nếu không phải hắn còn kéo tay cậu, săn sóc chỉ đường cho cậu, Hạ Nặc thiếu chút nữa cho rằng hắn đã đổi ý chuyện sẽ mang theo cậu.
Nhưng bây giờ, người đàn ông đã đeo lên chiếc mặt nạ nghiêm túc và lịch sự, tự giác đã che giấu sự thất vọng vừa rồi, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn ngươi vừa rồi trông rất...chán nản? "
Hắn nghiêm túc cân nhắc, chọn một từ tương đối thích hợp.
Đây là lần đầu tiên Khám Thâm biết được biểu tình của con người có thể phong phú như vậy. Bắt đầu từ vừa rồi, biểu tình trên mặt thiếu niên không ngừng biến hóa, từ vui vẻ rồi đến chua xót, lại không cam lòng hối hận, lại đến đau đớn uể oải. Con vật nhỏ đáng yêu dường như bị ai đó bắt nạt, khuôn mặt nhăn nhó.
Bất quá, hắn cũng không cảm thấy có thể có người ở dưới mí mắt của hắn, khi dễ tiểu động vật được hắn trông coi.
Vì vậy, hắn thực sự tò mò, chuyện gì đã xảy ra?
- Aizz! Hạ Nặc nặng nề thở dài, cảm khái từ nội tâm, "Bởi vì em đột nhiên phát hiện ra, em thực sự rất nghèo! "
Nghèo?
Hắn từ trên xuống dưới đánh giá cậu một phen, từ lễ phục được làm thủ công tinh xảo của cậu đến phụ kiện đồng hồ giá cả đắt đỏ, toàn thân thiếu niên trên dưới đều lộ ra khí chất của sự giàu có.
Hơn nữa, người bình thường cũng sẽ không vừa đi tới đi lui liền than thở như này. Nhưng hình như là, những người có sở thích tiêu tiền luôn than thở như vậy?
Bất quá Khám Thâm cũng không cảm thấy ở nơi này sẽ có cái gì kích thích mong muốn tiêu tiền của cậu.
Tuy nhiên cậu quả thật thường xuyên có rất nhiều lúc mâu thuẫn. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên, hắn cũng đã phát hiện.
"Ngươi đang muốn có thứ gì ư? Ta biết phòng báu vật của trang viên ở đâu, bên trong sưu tầm rất nhiều vàng bạc phong phú." Khám Thâm nhẹ nhàng, thăm dò ném ra một cái mồi nhử, giống như một chủ nhân vô lương tâm cầm gậy chọc mèo ở xa xa lắc lư trước mắt mèo, muốn nhìn nó bay tới.
Lúc trước có rất nhiều người mạo hiểm tính mạng đi tới trang viên bị ma ám này, chính là vì muốn tìm kiếm bảo vật của chủ trang viên. Nhưng những tên trộm kia bởi vì tham lam vô độ, kết quả tất cả đều bị hắn giết chết, trở thành nạn nhân trong truyền thuyết đẫm máu của trang viên.
Nhưng nếu như là thiếu niên trước mắt mà nói, lại phải làm cho hắn suy nghĩ một chút... Phòng kho báu của hắn có trân bảo gì thích hợp với thiếu niên hay không.
Ừm... Cái vòng cổ tên là 'Trái tim tình yêu đích thực', kim cương hồng trên mặt vòng nhất định rất tôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cậu, chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia, đeo trên ngón tay thiếu niên nhất định cũng rất đẹp mắt, còn có đôi khuy áo sapphire kia, cùng bộ lễ phục này cũng rất hợp...
Hắn vẫn không cảm thấy biểu hiện hiện tại của mình, giống như một tiểu cô nương vừa mới chiếm được sủng vật yêu quý, liền hưng trí bừng bừng muốn ăn mặc cho nó một phen.
Mà Hạ Nặc là đối tượng được hắn nghĩ tới nhịn không được rùng mình một cái. Cậu siết chặt hai tay ôm lấy mình, mờ mịt nhìn về phía nam nhân bên cạnh. Sau khi đổi tầm nhìn, cậu đã có thể nhìn thấy đường nét cao lớn của người nọ, nhưng vẫn không nhìn thấy được biểu tình của hắn. Cậu chỉ có thể cảm giác được trên người hắn tản mát ra một sự mê hoặc.
"Anh Khám Thâm, anh có cảm thấy trời đang trở lạnh hơn không?"
Có phải vì bây giờ bọn họ đang ở ngoài trời?
Dứt lời, vừa vặn một trận gió nhẹ thổi qua, trong gió thoảng chút hương thơm như có như không của hoa hồng.
Những lời này của cậu cắt đứt mạch suy nghĩ ngày càng xa của Khám Thâm, hắn phục hồi tinh thần lại, ho khan một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra trả lời: "Không có, ngươi cảm thấy lạnh sao?". Nói xong hắn liền cởi áo khoác của mình khoác lên người Hạ Nặc.
"Kỳ quái... Bây giờ em lại không cảm thấy lạnh nữa." Hạ Nặc lắc đầu, nắm chặt áo khoác rộng trên vai, "Cảm ơn áo khoác của anh. Bất quá thì anh Khám Thâm, anh có từng ngửi thấy mùi hoa hồng không? "
Chóp mũi của cậu giật giật, muốn tìm được nguồn gốc của mùi thơm kia.
Trong thế giới thực, bởi vì dị ứng phấn hoa của mình, cha mẹ không bao giờ đặt hoa trước mặt cậu. Lúc muốn ngắm hoa, cậu chỉ có thể nhìn vườn hoa từ xa qua một tấm kính dày.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, cậu mới giật mình nhớ tới, hiện tại bản thân đang ở trong thế giới trò chơi, cho nên không có dị ứng phấn hoa gì cả, những bông hoa tươi kia cậu có thể tùy ý chạm tới!
Lúc này cậu liền cảm thấy bản thân rất may mắn khi có thể tham gia trò chơi trốn thoát này. Không chỉ có thể trải nghiệm những thứ trước đây chưa bao giờ trải qua, còn có thể quen biết một người rất đáng tin cậy —— đúng vậy, hiện tại ở trong lòng Hạ Nặc, Khám Thâm đã có thể xưng là một người thân, luận đến trình độ quan trọng, chỉ xếp sau cha mẹ cùng anh trai.
Khám Thâm không biết bản thân lại trở thành 'người thân' trong lòng tiểu sủng vật từ khi nào, hắn dừng bước: "Nơi này chỉ là một khu vườn bỏ hoang, không có trồng hoa hồng, nhưng kỳ thật là..."
Hắn dường như nghĩ tới cái gì đó, cũng không tiếp tục nói.
Hạ Nặc nhìn xung quanh một vòng, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng mờ ảo, bóng đen. Cố gắng lắm cũng chỉ mơ hồ phân biệt được là rất nhiều thực vật, về phần chủng loại thực vật thì không rõ ràng lắm.
Bên cạnh cậu có một gốc cây cao lớn, trên mọc một cành cây thật dài, trên cành lại có một bóng đen mơ hồ.
"Gree —— Grée ——" Bóng đen phát ra tiếng kêu đục trầm, Hạ Nặc mới phát hiện đó là một con chim.
Tiếng chim kêu có vài phần quen thuộc, nhưng cậu làm sao cũng không nhớ ra là đã nghe qua ở nơi nào. Ngược lại, sau khi con chim kêu xong, Khám Thâm đáp lại: "Được, ta biết rồi."
"Anh Khám Thâm có thể nghe hiểu lời nó nói sao? Nó nói gì vậy?" Hạ Nặc tò mò hỏi.
Cậu đột nhiên cảm thấy rằng có thể giao tiếp với động vật thực sự là một kỹ năng rất hữu ích. Bất quá nhìn chút tài sản đáng thương hiện tại của cậu, không biết phải mất bao lâu mới có thể đổi được loại kỹ năng đắt giá này.
Cậu còn chưa kịp uể oải, một bàn tay hơi lạnh đã đặt trên đầu, thân mật sờ sờ tóc cậu: "Nó đang nói, có nhiều 'sâu bọ' đang phá hoại trong trang viên. "
Hạ Nặc từ trong động tác của hắn cảm nhận được ý tứ trấn an, lực đạo của người đàn ông phi thường ôn nhu, làm cho cậu nhớ tới anh trai cũng thích sờ đầu mình. Nhưng so với anh trai, động tác của hắn có vẻ xa lạ hơn rất nhiều, hơn nữa hắn luôn có thói quen sờ từ đỉnh đầu đến gáy, còn cố ý vuốt ve vài cái.
Gáy chính là điểm mẫn cảm của Hạ Nặc, người đàn ông vừa sờ đến nơi đó, cậu giống như là con thỏ bị người ta nắm chặt chỗ yếu hại, không dám nhúc nhích.
"Sâu bọ?" Để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, không để hắn tiếp tục sờ, cậu đối với ý tứ của hắn khi nói về thứ này liền đặt ra nghi vấn.
Khám Thâm lộ ra một nụ cười với biểu cảm âm u, giải thích: "Chính là một đám dã thú tâm địa đen tối, xấu xa. Chúng phá hủy thực vật, gây ô nhiễm suối, gây sợ hãi cho ngựa... Gây thiệt hại cho trang viên. Nhiệm vụ của ta là dọn dẹp chúng thật sạch sẽ."
Hạ Nặc nhịn không được run rẩy một chút, vì trong lời nói của hắn lộ ra lãnh khốc cùng sát ý nồng đậm.
Hắn như nhìn thấy nỗi sợ hãi của Hạ Nặc và an ủi: "Đừng sợ, ngươi không giống như chúng. Ngươi trắng tinh, rất dễ dàng để phân biệt, ta sẽ không nhận lầm."
Trương Mạn đối với chuyện mình trở thành 'sâu bọ' trong miệng người khác hoàn toàn không biết, sau khi hắn tiến vào trường đua ngựa không bao lâu, lại có một đám người đi tới nơi này.
Song phương vừa đối mặt, đều sửng sốt, sau đó liền bất động thanh sắc đánh giá đối phương.
"Xin chào, tôi là Hà Thảo Na." Người phụ nữ đứng đầu trong ba người vươn tay với hắn trước: "Đây là hai trợ lý của tôi, Lưu Thành và Từ Khải." Cô đang giới thiệu hai người đàn ông sau lưng cô, họ đang nhìn hắn chằm chằm.
Tuy nói là trợ lý nhưng hai người đều cao lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ vest đen, trông giống vệ sĩ hơn là trợ lý.
"Tôi tên Dương Kế." Trương Mạn tùy tiện đặt một cái tên, nhưng không nắm lấy bàn tay đang đưa ra của người phụ nữ.
Đánh giá từ kinh nghiệm trong quá khứ của hắn ta, người phụ nữ này có vẻ không phải là một nhân vật bình thường, vì vậy hắn tự nhiên sẽ không tiếp xúc với cô ấy một cách hấp tấp.
Hà Thào Na cười khúc khích: "Đừng phòng bị như vậy, anh không biết tôi đúng không?"
Cô gái xinh đẹp bẩm sinh, nở ra một nụ cười duyên: "Tôi đã hết thời rồi sao?"
Trương Mạn dễ dàng đoán ra thân phận của cô: một ngôi sao nổi tiếng có vẻ rất tự tin vào sức hấp dẫn của chính mình.
Tuy nhiên không may là, cô lại gặp phải một người chơi, Trương Mạn đương nhiên không thể bị một NPC mê hoặc, hắn chỉ cười: "Thực xin lỗi cô Hà, tôi không thường theo dõi các ngôi sao."
"Chính là như vậy." Hà Thảo Na nhìn không ra một chút xấu hổ, "Gặp nhau ở đây cũng là một loại duyên phận. Nếu như anh Dương tìm hiểu tôi nhiều hơn, có lẽ anh sẽ rất thích tôi."
"Ở đây?" Trương Mạn nhìn chung quanh nhún vai, ý tứ hàm xúc không rõ.
"Tìm được rồi." Người đàn ông nheo mắt lại, như nhớ ra ký ức khó chịu nào đó, "Thật ra là chúng tụ tập lại với nhau. Phải nói là đám 'sâu bọ' đó thực sự rất nguy hiểm."
Danh Sách Chương: