Truyện Yêu Phải Một Mảnh Tuyết : chương 4
Cha anh phát tài là dựa vào ai? Nếu không có sự giúp đỡ của ba tôi lúc trước, cha anh cùng anh có thể phát triển tới ngày hôm nay sao?
Bây giờ xem ra, bộ dáng tài trí hơn người, đáng tiếc trong mắt tôi dù anh có mặc vào quần áo sang trọng, xịt nước hoa cao cấp cũng vĩnh viễn không lấn át được bộ dáng nghèo hèn xách theo hành tây cùng gà mái của anh khi đến nhà tôi lúc trước.
Anh họ tôi phạm tội có luật pháp trừng trị anh ấy, anh lại lạm dụng hình phạt riêng thì coi là cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi chỉ có thể khúm núm cầu xin anh hay sao? Dù ba mẹ tôi đều mất nhưng tôi còn có bạn bè. Bọn họ có lẽ không có nhiều tiền như anh, nhưng mà ở viện kiểm pháp cũng có người, tiếng nói có trọng lượng. Anh muốn làm cho tôi sợ giống chú tôi, làm cho tôi giống như đứa bé gái mồ côi dễ bị khi dễ sao?
Nhạc Ân Trạch! Anh chỉ có bao nhiêu bản lãnh thế thôi sao?”
Nói xong một hơi, Hách Diêu Tuyết móc điện thoại gọi cho bạn trai.
Cung Kiện là con trai một của đổng sự trưởng tập đoàn Chúng Thái. Tuy rằng đã nhiều ngày bị cha mẹ ra lệnh cấm mà không thể đến gặp cô, nhưng mà thời điểm mỗi tối đều lén lúc nhắn tin cho cô.
Thật ra cô hiểu rõ ý tứ của cha mẹ Cung Kiện. Công ty ba Hách nợ nần liên lụy rất nhiều, hình như còn có liên quan đến tội hối lộ kinh tế. Tất cả mọi người đều bo bo giữ mình, không cho phép con trai can thiệp vào vũng nước đục này thật sự là chuyện tình rất tự nhiên.
Cung Kiện dù có lòng ra ngoài, nhưng lại bị cha mẹ ngăn cản, chỉ có thể nhắn tin đưa tình. Trong tin nhắn sự xin lỗi khi không thể kịp thời ở bên cạnh cô, nói là chờ khi cha mẹ thả lỏng nhất định sẽ tìm Hách Diêu Tuyết.
Bạn trai hèn yếu như vậy Hách Diêu Tuyết cực kỳ thất vọng, trái tim đã từng hãm sâu trong tình ái ngây thơ cũng lạnh đi rất nhiều. Nếu có thể cô thật sự không nghĩ liên lạc cùng Cung Kiện, nhưng mà hiện tại tứ cố vô thân, cô không có biện pháp khác nên chỉ có thể dùng thân phận thái tử gia của tập đoàn Chúng Thái đến áp chế tính tình kiêu ngạo của người đàn ông này.
Điện thoại rất thuận lợi kết nối “Cung Kiện, em là Diêu Tuyết. Em đang ở nhà Nhạc Ân Trạch, một hồi em muốn gặp anh, anh có thể ở dưới lầu chờ em hay không?”
Đầu bên kia điện thoại, Cung Kiện nghe xong lời Hách Diêu Tuyết nói, chần chờ một hồi mới nói một tiếng ‘được’.
Hách Diêu Tuyết tắt điện thoại, trong lòng âm thầm thở hắc ra. Dù Nhạc Ân Trạch có kiêu ngạo cỡ nào, nhưng nếu muốn cường ngạnh giữ cô lại, bạn trai cô nhất định sẽ lại gọi điện thoại tới, anh có là gì cũng phải cố kỵ. Về phần có thể nhìn thấy Cung Kiện hay không không quan trọng, chỉ cần người đàn ông này có chút kiêng kỵ không tiếp tục làm khó cô là tốt rồi.
Quả nhiên, nghe xong lời cô nói, Nhạc Ân Trạch lại càng cười đến ấm áp, lộ ra hai chiếc răng nanh. Bộ dáng là một người đàn ông lạnh lùng nhưng lại có chút tính trẻ con, đáng tiếc ánh mắt lóe lên tia sáng không tốt.
Đối với Hách Diêu Tuyết đột nhiên bạo phát ra lời nói có khí thế bức người, anh lại không có một câu phản bác, thậm chí là đưa tay cung kính làm động tác ‘mời’.
Hách Diêu Tuyết không tiếp tục nhìn anh, gắng gượng thắt lưng giẫm lên đống quần áo vô liêm sỉ trên đất, đi ra khỏi cửa nhà giống như cung điện của người đàn ông này.
Lần này lại cực kỳ thuận lợi, không còn người ngăn trở cô.
Khi cô rốt cuộc tới ven đường, nhìn dòng xe lui tới, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm từ trong lồng ngực.
Cô đưa tay chận một chiếc taxi, nhưng mà sau khi lên xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô lại không biết bản thân nên nói chỗ nào.
Hành động hôm nay của chú làm cho trái tim cô triệt để rét lạnh.
Dù là sốt ruột cứu con trai, nhưng loại hành vi vứt bỏ cháu gái ruột không để ý gì này thật sự là không bằng heo chó.
Nhưng ngoại trừ người chú này, cô không còn người lớn nào để dựa vào cả, tối nay cô nên qua đêm ở nơi nào đây?
Tài xế chờ đến không nhịn được, xoay người muốn hỏi lại, lại thấy đôi mắt Hách Diêu Tuyết đỏ ngầu, khuôn mặt đầy nước mắt.
Đẹp mắt nữ hài tử luôn là làm người thương yêu tiếc rồi. Tài xế thở dài một hơi, cũng không còn đánh bề ngoài, lái xe đến lân cận công viên nhỏ, liền để cho nàng xuống xe đi.
"Cô gái, xuống xe đi! Nhìn xem hoa cỏ tâm tình liền tốt lên. Cứ khóc như vậy thật đáng tiếc cho đôi mắt đẹp rồi....”
Hách Diêu Tuyết bị nói có chút ngượng ngùng, duỗi tay vào túi muốn cho tiền tài xế lại phát hiện bóp tiền của mình không thấy nữa, cũng không biết là đánh rơi ở công viên tưởng niệm hay là vừa rồi lôi kéo trong nhà Nhạc Ân Trạch.
Tài xế ngược lại nhìn ra trên người cô không có tiền, rộng rãi khoát tay, sau đó lái xe rời đi.
Đúng lúc này di động của cô vang lên, là Cung Kiện gọi đến.
Sau khi hỏi rõ vị tri của Hách Diêu Tuyết, chỉ trong chốc lát Cung Kiện liền chạy một chiếc xe thể thao đến đón cô.
"Ba mẹ anh sao lại cho anh ra ngoài rồi?” Lúc này Hách Diêu Tuyết đã lau khô nước mắt, cô không muốn bạn trai nhìn ra được điều gì. Kinh nghiệm mới vừa rồi bị đàn ông cường hôn muốn nói ra cũng nghĩ không muốn nói ra.
Chỉ là, chẳng biết tại sao, cho tới bây giờ người bạn trai luôn treo trên mặt nụ cười dịu dàng, sắc mặt lại có chút trầm trọng.
"Diêu Tuyết.....” Cung Kiện nhìn đến bộ dáng yểu điệu của cô, trên mặt nặn ra nụ cười miễn cưỡng.
Có lẽ là nhìn ra nét mệt mỏi trên mặt cô, Cung Kiện tri kỷ đưa Hách Diêu Tuyết đến câu lạc bộ giải trí của hắn ngồi một chút.
Đến câu lạc bộ, Cung Kiện lấy một gian phòng, sau đó lại gọi hai ly nước trái cây.
Mới thoát hiểm từ miệng cọp nên tim đập cực kỳ nhanh, Hách Diêu Tuyết nóng lòng muốn tìm đối tượng nói ra hết. Cô lượt qua đoạn tình tiết bị Nhạc Ân Trạch cường hôn, nói trọng điểm về chuyện của anh họ, muốn nghe một chút Cung Kiện có đề nghị tốt gì.
Hai người dì của Cung Kiện đều làm việc trong pháp viện, nếu có thể, cô hy vọng được cố vấn một chút. Dạng như anh họ của cô thi sẽ bị phán bao nhiêu năm tù.
Nhưng mà sau khi Hách Diêu Tuyết nói xong lại phát hiện bạn trai cung Kiện có chút không yên, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm rèm treo trên vách tường, không biết hồn bay đến nơi nào.
Vốn là trong lòng Hách Diêu Tuyết gấp gáp, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng càng tức giận, đẩy ly nước trái cây trước mặt ra, nói: “Nếu như giúp không được thì nói thẳng, anh cũng không cần khó xử. Em đi trước.”
Lúc này Cung Kiện mới hồi thần, vội hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hách Diêu Tuyết cắn môi, hơn nửa ngày mới nói: “Em còn một người dì đang làm việc ở Nam Phương. Dì ấy từng gọi điện thoại tới nói nếu em thật sự không có chỗ nào để đi thì đi tìm dì ấy. Vừa học vừa làm, dì ấy có thể chăm sóc em.....”
Nghe Hách Diêu Tuyết muốn rời khỏi thành phố An Hải, vẻ mặt Cung Kiện rõ ràng khẩn trương.
Hình như hắn vừa quyết tâm quyết định chuyện gì, mở miệng nói: “Chuyện của anh họ em cũng không phải không có cách, anh có thể hỏi thăm mấy người quen của anh một chút.....
Nói xong, hắn đẩy ly nước trái cây tới trước mặt Hách Diêu Tuyết “Nhìn xem môi khô hết rồi, uống một ngụm đi.....”
Hách Diêu Tuyết vừa nghe nan đề hôm nay đã được giải quyết, trong lòng nhất thời vui vẻ, nghe bạn trai nói xong liền thuận tay cầm lấy ly nước trái cây trên bàn. Ép buộc bản thân nửa ngày, thật là miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng nước trái cây vào miệng, Hách Diêu Tuyết lại cảm thấy mùi vị nước trái cây vốn nên là chua chua ngọt ngọt không biết vì sao lại có chút đắng. Uống vài ngụm cô liền buông cái ly xuống.
Ngay sau đó bạn trai đột nhiên ‘bịch’ quỳ gối trước mặt cô. Môi run run chảy ra hai hàng lệ.
"Diêu Tuyết......Anh có lỗi với em, nhưng mà anh thật sự không còn cách nào. Nhạc Ân Trạch nắm trong tay sổ sách của ba anh, anh.....nếu anh không làm theo ba anh khẳng định sẽ ngồi tù......"
Đột nhiên Hách Diêu tuyết nghe được ba chữ ‘Nhạc Ân Trạch’ liền cả kinh đứng dậy. Không đợi cô mở miệng liền cảm thấy thân thể mềm nhũn, lại ngã trở về ghế dựa.
Ly nước trái cây kia!
Coi như đã trải qua nhiều chuyện như vậy Hách Diêu Tuyết cũng không có nghĩ tới, bạn học cùng trường hai năm kiêm bạn trai cư nhiên lại bỏ thuốc cô.
"Anh.....Anh đã làm gì tôi?"
Cung Kiện lau nước mắt, xấu hổ đến không dám nhìn thẳng vào mắt Hách Diêu Tuyết “Này.......tất cả đều là Nhạc Ân Trạch ép anh..... Diêu Tuyết, tha thứ cho anh.”
Hách Diêu Tuyết vừa sợ vừa giận, nhưng mà đầu lưỡi đã bắt đầu run lên, chỉ có thể mơ mơ màng màng cảm thấy Cung Kiện ôm cô đặt vào trong xe.
Bởi vì không uống nhiều nước trái cây lắm, tuy rằng thân thể tê liệt nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh.
Nàng rõ ràng cảm thấy chiếc xe xốc nảy trên đường nhỏ, cảm thấy bản thân lại bị ôm vào cửa lớn xa hoa như cung điện nhà họ Nhạc, thậm chí nhìn thấy được người đàn ông đáng sợ đang ngồi trong phòng ngủ kia nhìn cô lụi lơ giống như một đống vải bông, lạnh như băng mỉm cười.
Anh cũng không có vươn tay tiếp nhận cô gái trong tay Cung Kiện mà là yên ổn ngồi trên ghế dài, nhàn nhạt nói: “Đi, đặt cô ấy lên giường!”
Đây là giọng chỉ huy người làm.
Cung Kiện cảm thấy cực kỳ khuất nhục. Hắn nhìn đến chiếc giường cực lớn kiểu Châu Âu, ôm Hách Diêu Tuyết yếu đuối không xương từng bước một đi đến.
Hắn từ từ để Hách Diêu Tuyết đang ôm trên tay xuống, drap giường là tơ lụa màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Đôi mắt ngày thường luôn mỉm cười nhìn hắn lúc này lại ngập trong nước mắt. Đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, lạnh như băng cùng chán ghét.
Tự tay cô gái mình yêu đến trên giường người đàn ông khác, quả thật là nhục nhã lớn nhất trong đời hắn.
Kế tiếp, Hách Diêu Tuyết sẽ trải qua cái gì, trong lòng Cung Kiện cực kỳ rõ ràng. Nếu có con đường thứ hai, hắn sẽ không làm ra loại chuyện thấp hèn này, nhưng mà người đàn ông Nhạc Ân Trạch này có bao nhiêu đáng sợ, tin tưởng Hách Diêu Tuyết được bảo hộ kỹ lưỡng cũng rất rõ ràng.
Vì sao cô lại trêu chọc phải người đàn ông đáng sợ như vậy? Nếu lúc trước không có.....hắn làm sao có thể làm ra chuyện thấp hèn như vậy.......
Nhạc Ân Trạch hiển nhiên không muốn cho Cung Kiện thời gian thiết lập tâm lý, lạnh lùng nói: “Người đã đưa đến, cậu có thể đi rồi.”
Mặc dù trong lòng đối với người đàn ông này thập phần thống hận, nhưng mà Cung Kiện lại không tự chủ được thần phục dưới tâm lý không buông tha kháng cự của người đàn ông này. Cuối cùng lưu luyến liếc mắt nhìn Hách Diêu Tuyết một cái, nắm chặt tay, sau đó xoay người rời đi.
Hách Diêu Tuyết khó khăn thở hổn hển, cố gắng chống đỡ mí mắt. Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc cô gọi điện thoại cho Cung Kiện, người đàn ông này lại cười đến ý vị thâm trường như vậy rồi.
Cô rời khỏi, anh cũng không có ngăn trở là bởi vì anh muốn cô nhìn rõ cái thứ tình yêu cô cho là hồn nhiên tốt đẹp, từng chút từng chút vỡ ra trước mặt mọi người, lộ ra máu đen dơ bẩn tanh hôi bên trong.
Người đàn ông đứng lên, thong thả bước đến giường lớn, quan sát lãnh địa của bản thân cùng con mồi nhỏ không nghe lời.
"Diêu Tuyết không phải tuyết, vì ở trong bóng tối.”
Cái tên Diêu Tuyết là lấy từ trong câu đầu của bài vịnh mai. Tính tình của cô cũng có chút giống phong cách ngạo tuyết hàn mai.*
*Ngạo tuyết hàn mai: Kiêu ngạo như tuyết, lạnh nhạt như mai
Khuôn mặt xinh đẹp, lại thêm gia thế hoàn mỹ. Bạn bè bên người cô giống như đồ trang sức của cô vậy, giống nhau được lựa chọn tỉ mỉ, tuy rằng đối xử với người khác đều nhẹ nhàng có lễ phép, nhưng lại luôn duy trì khoảng cách cùng người khác.
Đó là một gốc hoa sinh trưởng ở trên cành cao, không cho phép người khác dễ dàng làm bẩn......
Nhưng mà bây giờ cây hoa nhỏ lãnh ngạo này lại bị người đàn ông tàn khốc chà đạp làm tan mất thái độ kiêu ngạo kia, bất lực nằm trên giường lớn run rẩy.
Danh Sách Chương: