Câu chuyện số 18– Tôi đã thắng (Khởi nguyên)
Trans : Hùng ngô
Edit: demi
***
“Đây là tất cả những gì các ngươi có à?” Baba Yaga nói vậy sau khi đã thiêu chết nạn nhân thứ hai của cô, và hiện đang giẫm lên cái xác cháy rụi, đen ngòm đó.
Kẻ xấu số tự xưng là ‘Odin’ đó được cho rằng có thể nhìn thấy vài giây của tương lai, nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực trước đòn tấn công dùng nhiệt mà hắn không thể nào thấy được. Và thế là hắn đã nhanh chóng đoàn tụ với người đồng đội Sylphid của mình.
Theo một cách hiểu nào đó, việc kẻ được đặt tên theo một vị thần dũng mãnh của Bắc Âu lại bị một mụ phù thủy thiêu sống lại khá buồn cười. (Mật danh Baba Yaga được đặt theo một nhân vật na ná phù thủy của các dân tộc Slav)
Baba Yaga, cô gái với ngoại hình quá đáng yêu để bị gọi là một phù thủy, nở ra nụ cười nghi hoặc khiến mặt cô như vặn lại trong khi nói vào thiết bị liên lạc của cô. “ Tớ đã lo liệu xong Sylphid, Odin, và cả những tên lính lác khác nữa... tổng cộng khoảng mười người.”
“Đã xác nhận. Bóng ma đã hạ xong Siêu cảm quan. Hình nhân và Lưỡi hái Tử thần cũng đều đã bị tiêu diệt,” Enma trả lời ngay lập tức trong khi báo cáo các kết quả mỹ mãn từ các trận chiến của những người đồng đội của họ. “Cậu không cần xử lí những tên lính nữa đâu. Bọn chúng đều đã bị những chiến binh quả cảm của Valkyrie và quà chia tay của Izanami dồn vào đường cùng cả rồi.” (Codename Ghost được dịch là Bóng ma, tránh nhầm lẫn với Shade được dịch là Bóng đêm ở các chap trước)
“Còn Murakami và những tên khác thì sao?” Baba Yaga hỏi.
“Còn lại bốn tên, bao gồm cả bản thân Murakami. Nhưng camera quan sát lại không ghi nhận được vị trí của bất cứ ai trừ Tsuchiya Kanako. Cũng không có phản ứng nào từ các cảm biến Mana, nên có vẻ như là có kẻ nào đó đã che dấu mana của chúng. Khả năng cao rằng đó là Aegis.”
“Chậc, vậy là chúng trốn thoát rồi.”
Bốn kẻ thù còn lại gồm có ‘Chronos’ Murakami Junpei, ‘Venus’ Tsuchiya Kanako, ‘Aegis’ Melissa J. Sautome và cuối cùng là ‘Hecatoncheir’ Doug Atlas.
Các Dũng giả đã tự biến năng lực mà mỗi người bọn họ sở hữu thành kiến thức mở. Dùng số thông tin đó làm nguồn tham khảo thì không có bất kì ai trong số chúng có thể che dấu hiện diện của bản thân.
Nhưng bốn kẻ này lại là những kẻ đã rời bỏ Hội Dũng giả và xuống tay với đồng đội của mình khi được người khác yêu cầu. Sẽ không lạ gì nếu những người như vậy lại có vài ba bí mật.
Trong số những cố đồng đội của họ cũng có một người phụ nữ với năng lực Kiểm duyệt cho phép cô nhìn thấu mọi lời nói dối, tuy nhiên việc qua mặt nó lại không phải là bất khả thi.
Thực tế thì, Kaidou Kananta cũng đã che giấu thành công tội danh của mình trước người phụ nữ mang danh ‘Kiểm Duyệt’ đó.
“Thế, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên xử lí Venus luôn không? Hay nếu Murakami và bọn kia vẫn còn đâu đó trong căn cứ thì liệu ta có nên đánh bom cảm tử và mang cả căn cứ theo khi vẫn còn có thể?” Baba Yaga gợi ý.
Toàn bộ căn cứ đều nằm dưới lòng đất trừ lối vào của hệ thống tàu điện ngầm. Và mục tiêu cuối cùng của Chỉ dẫn Thứ tám vẫn là được chết.
Vậy nên việc cả căn cứ được lắp đặt cơ chế tự hủy là một điều hết sức hiển nhiên.
Lí do cho việc nó vẫn chưa được động tới là vì vẫn còn đó khả năng mà Murakami và những kẻ khác có thể trốn thoát nhờ vào kĩ năng của mình.
“Không. Có vẻ như các Dũng giả đã đặt chân lên mặt đất, nếu chúng ta muốn tự hủy thì việc đó sẽ được để dành cho đến khi bọn chúng đã tiến vào căn cứ. Hãy để dành phần còn lại cho đến khi chúng ta đã bất lực.” giọng của Pluto cất lên.
Trái tim của Baba Yaga dộng liên hồi ngay khi cô nghe thấy những lời trên. “Oaa! Amemiya Hiroto và ả đàn bà đó cũng nhập cuộc à? Vậy thì phải chào hỏi bọn chúng cho đàng hoàng rồi, không phải sao!”
“Chính xác. Giờ thì tôi sẽ bật tất cả những thiết bị gây nhiễu lên, nên đây sẽ là lần trao đổi cuối cùng của chúng ta. Cậu còn điều gì muốn nói không?” Pluto hỏi vậy.
“Không hẳn. Thế, cùng hành động cẩn trọng và đừng để cơ hội được chết của chúng ta vụt mất. Yêu nhiều,” Baba Yaga nói thế.
“Bọn này cũng yêu cậu. Cẩn thận vào nhé.”
Liên lạc bỗng bị gián đoạn, và rồi chỉ còn lại tiếng ồn ở đầu dây bên kia. Vô số thiết bị gây nhiễu mà Chỉ dẫn Thứ tám đoạt được từ các cơ sở nghiên cứu mà họ đã phá hủy đều được kích hoạt.
Với điều này, mọi loại hình liên lạc dù bằng ma pháp hay liên lạc vệ tinh đều sẽ bị vô hiệu hóa. Thâm chí cả phong tính ma pháp cũng không đưa âm thanh đi được quá mười mét.
“Giờ thì mình đã thật sự bị cô lập và còn không có chi viện. Những người còn ở tiền tuyến ngoài mình ra chỉ có Ghost và di vật của các đồng chí. Mà, tình huống này vẫn còn tốt chán khi so với ‘Undead’ vốn đã phải chiến đấu một mình.” Baba Yaga ném thiết bị liên lạc không còn dùng được nữa sang một bên trong khi bước tới trước.
///
Nhờ có sự hy sinh của ‘Noah’ Mao Smith mà Hiroto và phần còn lại của Hội Dũng giả đã trở về mặt đất lành lặn.
Hiroto đã để cái xác lành lặn của Mao vào một quan tài băng nhằm không để cô bị dã thú ăn mất, và cậu cùng những đồng đội của mình đã dùng toàn bộ ma thuật và kĩ năng của họ để tới được căn cứ của Chỉ dẫn Thứ tám mà không khỏi tiếc thương cho cô.
Và họ chỉ cần ba mươi phút để làm điều đó. Tốc độ của họ thật sự phi thường.
Tuy nhiên, cũng trong vòng ba mươi phút này, các lực lượng đặc nhiệm đã tự mình hành động độc lập và không còn bất kì tổ đội nào còn ở lại trên mặt đất.
“Chết tiệt! Cái gì thế này, chẳng còn lại lấy một đội nào cả! Cái ‘hợp tác quốc tế’ mà họ nói bay đi đâu rồi không biết!” Minami Asagi hét lên trong giận dữ.
“Minami-kun, ai ai cũng muốn sờ tay vào tử tính ma pháp. Điều này cho thấy sức mạnh ẩn sâu trong tử thuộc tính là lớn đến mức nào, vậy nên... họ muốn nó, không cần biết cái giá phải trả có đắt ra sao đi nữa,” Narumi nói vậy nhằm trấn tĩnh cậu ta.
Những thành viên còn lại của Hội Dũng giả thậm chí còn không cố che giấu sự thất vọng của mình đối với lực lượng đặc nhiệm vì đã tự ý hành động và cả các quan chức đã ra những chỉ thị bí mật này cho bọn họ.
Kouya, đây có thật sự là cách để tối thiểu hóa số thương vong của cậu không vậy? Amemiya Hiroto hỏi người bạn thân của mình trong thầm lặng mà không nhận thức được rằng Kouya đã bị ám sát bởi Shade, kẻ đã xâm chiếm cơ thể cậu.
Nhưng công cuộc tình báo hiện đang trong tình trạng khủng hoảng, thế nên tin tức về vụ tự sát của Kouya vẫn chưa đến được tai của Hiroto và đồng bọn.
“Tendou, dùng Thấu thị để xác nhận tình hình đi,” Hiroto ra lệnh.
Tendou Tatsuya kích hoạt Thấu thị... hay nói đúng hơn, kích hoạt đồng thời hai kĩ năng mà Rodcorte đã trao cho cậu, cho phép cậu nhìn thấu vật cản và nhìn thấu cả linh hồn, giúp cậu có được bức tranh toàn cảnh của căn cứ ngầm.
“Cảnh này cứ như là từ địa ngục vậy,” câu thầm thì trong khi chân mày cậu đâu vào nhau. “Phần lớn lực lượng đặc nhiệm đều đã chết, và phần còn lại thì đang bỏ chạy. Chẳng thể dựa dẫm vào họ được nữa. Thật ra là có khi họ mới là người cầu xin chúng ta giúp đỡ. Kẻ địch gồm có mười hai Zombie được vũ trang, và một nữ Zombie đang chỉ huy bọn chúng. Và còn có thứ gì đó trông như một con vượn bị lột da đang làm loạn dưới đó. Và... tớ thấy Baba Yaga. Cả Pluto ở sâu bên trong nữa. Có một người phụ nữ và một đàn ông... một cậu bé, ở xung quanh cô. Họ hẳn đều là thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám.”
“Còn Murakami và những người khác thì sao? Bọn họ chết chưa?” Asagi hỏi Tendou.
“... Tớ không thấy bất cứ ai trong số họ trừ ‘Venus’ Tsuchiya Kanako.”
“Cậu không thấy?! Thấu thị của cậu thậm chí còn có thể phát giác được cả những người dùng trang bị ngụy trang tân tiến mà phải không? Vậy là bọn họ bỏ chạy rồi à?!”
“Không, chỉ là tớ không nhìn thấy bọn họ thôi. Không phải chỉ giới hạn trong căn cứ mà cả khu vực xung quanh nữa; tớ có thể thấy Tsuchiya, nhưng vẫn còn năm người mà tớ không thể thấy, bao gồm cả Murakami. Tớ có thể thấy xác của Siêu Cảm quan. Vậy nên tớ không cho rằng họ đã bỏ chạy. Rất có thể họ đang sử dụng một phương pháp nào đó để trốn khỏi tầm mắt của Thấu thị của tớ.”
Đây là suy đoán của Tendou. Quả thật, đúng như cậu nghi ngờ, Murakami và những người khác đã dùng tấm khiên của Aegis để chặn đứng Thấu thị của Tendou nhằm trốn khỏi nó.
Tendou và Hiroto không biết rằng khiên của Aegis không chỉ có thể chặn được các đòn tấn công, mà thậm chí là ma thuật thăm dò. Tuy nhiên, họ không tưởng tượng được chuyện Murakami và những kẻ khác lại chọn chạy trốn.
Hội Dũng giả vẫn chưa rõ động cơ của nhóm Murkami khi họ gia nhập với Chỉ dẫn Thứ tám. Tuy nhiên họ đoán rằng chắc hẳn đó là một nguyên do kiêu-làm-ăn chứ không phải vấn đề tôn giáo - chính trị.
Với việc đó, mục tiêu của họ có khả năng cao vẫn là bắt các thành viên của Chỉ dẫm Thứ tám, những người duy nhất trên thế giới được biết là có khả năng sử dụng tử tính ma pháp. Tuy nhiên họ vẫn không biết chuyện họ đã được một quốc gia nào khác thuê, hay là định bán các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám sau khi đã hoàn thành mục tiêu của mình.
... Hội Dũng giả đang vô cùng chao đao vì sự vắng bóng của Aran Tính toán và Izumi Kiểm duyệt. (Ở đây là Aran’s Calculation and Izumi’s Inspection, nếu dịch đúng sẽ có tận 3 chữ của trong một câu nên ta để thế này, edit xem hộ)
Nhưng nếu những suy luận trên là sự thật thì việc Murakami bỏ chạy hay là được cho phép bỏ chạy lại càng không tưởng.
Cũng không rõ là liệu tương lai phía trước của Murakami có còn đó không nếu ông thất bại trong nhiệm vụ lần này, và căn cứ này cũng đã bị bao vây bởi lực lượng đặc nhiệm chỉ vỏn vẹn nửa giờ trước đó. Cũng như việc xác của các thành viên trong lực lượng đặc nhiệm và cả các đồng đội của Murakami được tìm thấy, sẽ là tương đối an toàn để nhận định rằng bản thân Murakami và những thành viên còn lại vẫn còn đâu đó bên trong.
“Vậy tại sao bọn họ chỉ để lộ Tsuchiya? Hay do họ đã che giấu cô ta thất bại? Tendou, tình trạng của cô ta như thế nào?” ‘Avalon’ Rikudou Hijiri hỏi.
Tendou quan sát tình trạng của Tsuchiya chi tiết nhất có thể. Tuy nhiên, cậu lại không thấy có điểm nào bất thường. “Có lẽ cô ta không hội quân được với nhóm còn lại. Trông như cô ta đang dùng vật phẩm ma pháp dạng ngụy trang để ẩn mình khỏi bọn undead và quái vật, nhưng mà...”
“Chúng ta sẽ hiểu rõ tình huống này hơn nếu cô ta tự nguyện nói chuyện. Nhưng hiện giờ, cô vẫn đang là một trong các kẻ thù mà chúng ta phải bắt sống. Bao gồm cả cô ta thì nhóm Murakami vẫn còn sáu thành viên, cùng với đó là bốn người của Chỉ dẫn Thứ tám,” Hiroto nói vậy.
Thực tế rằng ‘Kẻ nhìn thấu’ Minuma Hitomi đã rơi và tử nạn ở vị trí rất xa chỗ này cùng với Jack, và Odin thì lại bị thiêu chết. Nhưng vì Thấu thị của Tendou bị giới hạn trong phạm vi tầm nhìn của cậu, cậu không cách nào phát hiện được xác của Minuma Hitomi vốn bị bỏ xa phía sau chỗ mà cả Hội Dũng giả hiện đang đứng. Và chuyện cậu có thể nhìn một đống than đen thành xác của Odin sẽ lại vô cùng hoang đường.
Nhưng dù cho có tính cả hai người đó vào đi nữa thì kẻ thù cũng chỉ có mười tên cùng với một toán Undead và quái vật. Tình huống đúng là tệ, nhưng đối với cái Dũng giả thì lại không phải là bất khả thi.
“Hiroto, xin lỗi cậu, nhưng đừng có mà nói về những chuyện non nớt như là bắt sống bọn họ nữa,” Asagi nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Cả hội Chỉ dẫn Thứ tám lẫn nhóm của Murakami đều có ý định muốn giết chúng ta. Và đặc biệt là các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám sẽ không ngần ngại việc đánh bom cảm tử. Việc bắt sống thể loại kẻ thù đó là quá sức nguy hiểm. Không phải là tớ không biết về quá khứ của họ, nhưng cậu hiểu mà.” (đến giờ thì ta vẫn trans và note nghiêm túc nhưng ta thật sự muốn vả thằng này từ tận đáy lòng :>)
“Xin lỗi, nhưng tớ cũng đồng quan điểm.”
“Tớ nữa. Không phải là tớ không thông cảm cho họ, nhưng mà ờ.”
“Đúng là tớ vẫn thấy tiếc cho bọn họ, nhưng chính họ là người đã giết hại đồng đội của chúng ta mà. Điều đó không đúng sao hả, đội trưởng?” (và giờ thì ta muốn vả hết cái lũ này)
Có vẻ là những người vốn không đồng tình với phát ngôn của Asagi khi cả bọn vẫn còn ở trong Noah như Hijiri đều đã thay đổi suy nghĩ của mình sau cái chết của Mao.
“Em biết là anh muốn nghĩ cho họ, nhưng mà... em cũng đồng thời không muốn anh làm chuyện gì nguy hiểm. Bản thân em cũng cảm thấy tiếc cho họ mà.” Narumi nói thế.
Có vẻ như là ngay cả cô cũng đã thật sự nghĩ lại về các mối nguy mà họ sẽ phải đối mặt khi cố gắng cứu lấy Chỉ dẫn Thứ tám trong khi xét tới cách mà họ đã tiêu diệt lực lượng đặc nhiệm cũng như các đồng đội của Murakami, cụ thể là Death Scythe và Sylphid.
“... Được rồi. Tớ không ngại việc các cậu chỉ cứu họ khi có thể. Việc đó sẽ được áp dụng cho cả Chỉ dẫn Thứ tám và nhóm của Murakami.” Hiroto nói mà không còn lựa chọn nào khác. (Ta cũng... à mà thôi. Mấy cái note đỏ này edit xóa hết đi nhá, chỉ là ta muốn bộc lộ cảm xúc chút thôi :>)
Mọi chuyện trở nên như vầy là do họ đã tuân theo chỉ dẫn của Tiên tri, ấy vậy mà cái ‘kế hoạch để tối thiểu hóa thương vong’ này vốn đã dẫn đến vô số cái chết rồi.
Và vì không có bất cứ chỉ dẫn rõ ràng nào được đưa ra sau khi chiến dịch bắt đầu, Hiroto không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đưa ra một quyết định phũ phàng.
“Baker, dùng Hermes để vẽ lại bản đồ của toàn bộ căn cứ dựa trên những gì Tendou đã thấy. Narumi, dùng Thiên Sứ để để kết nối mọi người bằng thần giao cách cảm. Chúng ta sẽ yêu cầu họ đầu hàng, trong trường hợp họ không trả lời, ta sẽ cô lập toàn bộ trừ bản thân và các thành viên của lực lượng đặc nhiệm. Sau đó, hãy đưa chỉ thị cho những người sống sót của lực lượng đặc nhiệm. Tendou, ở lại đây và hỗ trợ bọn này. Baker và bốn người khác ở lại đây và bảo vệ Tendou. Phần còn lại sẽ chia ra làm hai đội. Asagi cùng một số khác hãy ưu tiên việc giải cứu các chiến sĩ còn sống sót trước. Đội còn lại sẽ lo liệu Chỉ dẫn Thứ tám.”
Thiên Sứ của Narumi là một kĩ năng giống như thần giao cách cảm cho phép kết nối tâm thức của các sinh vật mà cô chọn lại với nhau. Về phần cảm giác, nó na ná như là đang ‘video call’ vậy. Thậm chí là trong giao tiếp đường trường, không cần biết thiết bị gây nhiễu có mạnh đến thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn có thể liên lạc thời gian thực tùy ý cô. Cô còn sở hữu năng lực Cảm nhận Đồng nhất, giúp cô chia sẻ cả thị giác và thính giác giữa những người mà cô đã kết nối.
Tuy nhiên, nếu như cô kết nối quá nhiều người cùng một lúc, lượng thông tin và các giác quan được chia sẻ sẽ vượt quá chức năng não bộ của con người.
Dẫu kĩ năng này vẫn có hạn chế, như là việc phải biết rõ vị trí của người mà cô muốn kết nối, thì nó vẫn là một kĩ năng hiệu quả ngay cả ở Khởi nguyên, nơi mà các thiết bị liên lạc đã được phát triển.
Thực tế là cả bọn đáng ra đã không thể liên lạc được với nhau ngay khi bước chân vào căn cứ do các thiết bị gây nhiễu nếu không nhờ có kĩ năng này.
Narumi sẽ dùng Thiên Sứ để kết nối với Thấu Thị của Tendou trước tiên, nhờ đó cô có thể biết được vị trí của mọi người và tiến hành kết nối tất cả họ.
Nhưng do kĩ năng này chỉ có tác dụng với con người, nó sẽ không thể với tới các Zombie hay Yomotsushikome và Yomotsuikusa sinh ra từ máu thịt của Izanami.
Ngay khi nghe thấy thông báo đầu hàng, những chiến sĩ còn sống vốn đã quên khuấy đi sự thật rằng họ đã tiến vào đây nửa giờ trước mà không có các Dũng giả, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thấy được một tia hi vọng rằng họ sẽ sống sót trở về.
Pluto vẫn quyết giữ im lặng; Enma và Ereshkigal thì lại nổ ra tràng cười đầy khinh bỉ còn Baba Yaga thì chỉ nhếch môi cô. (Nhân vật này đã được nhắc tới rồi nhưng giờ ta mới note: Erseshkigal là nữ thần cai quản âm ti theo thần thoại Lưỡng Hà)
“Không đời nào bọn này lại đầu hàng sau ngần này chuyện đâu, hiểu chứ?” là câu trả lời của Tsuchiya Kanako, ngay sau đó là Venus được kích hoạt.
Khi cô vẫn còn là một Dũng giả, cô đã nói với Hiroto, Narumi và những người khác rằng kĩ năng này chỉ đơn giản là một năng lực quyến rũ, và cô đã dựa vào nó mà thăng tiến như một idol.
Nhưng nó khác xa so với sự thật.
“Chép và dán...”
Năng lực thật sự của Venus là một dạng tẩy não, cho phép Kanako chép và dán (copy paste) kí ức, trải nghiệm, và cả cảm xúc của bất cứ người nào đã từng giao tiếp song phương với cô.
Kanako đã dùng năng lực này để thăng tiến trong nghiệp idol của mình. Cô dán những kinh nghiệm của các idol hát và múa giỏi hơn mình lên bản thân, cũng như dán những cảm xúc tích cực lên các giám khảo cũng như các nhà đài nhằm tự tạo cơ hội cho bản thân.
Cô chỉ cần duy nhất một người hâm mộ chân chính, để rồi chép và dán xúc cảm và nhiệt huyết của người đó cho người khác.
Cuối cùng thì kết quả vẫn là cô đã quyến rũ người khác, tuy nhiên nó lại là một năng lực yêu cầu giao tiếp song phương, vậy nên nó vô dụng với những người xem buổi diễn của cô thông qua màn hình, và cô vẫn phải cố gắng tận dụng tối đa những trải nghiệm mà mình đã sao chép được. (Kakashi đã tiến hóa :>)
Bản thân Kanako không nghĩ rằng mình đã gian lận. Cả ở Trái Đất và Khởi nguyên, ngành công nghiệp giải trí cộng đồng đều là những địa ngục trần gian, nơi mà các mối quan hệ và liên kết giữa các idol và công ti của họ có sức ảnh hưởng cực lớn. Kanako chỉ đang vận dụng hết các thiên bẩm của mình để được dấn chân vào cái địa ngục đó mà thôi.
“Tên Hiroto đó bỗng từ đâu tới, biến mọi nỗ lực của mình thành công cốc. Giờ tới lượt bọn này phá đám các người thì tự mà chịu, trách ai bây giờ đây?” Kanako thì thầm.
Che giấu kĩ năng thật của cô khá đơn giản. Để tránh việc bị nhìn thấu bởi Kiểm duyệt của Shimada Izumi, Kanako chỉ cần không nói dối là được. Khi được hỏi “Kĩ năng của cậu là gì?”, cô chỉ trả lời đơn giản là “Tôi dùng kĩ năng này để thôi miên người hâm mộ của mình.”
Kiểm duyệt không nhìn thấu được những câu nói hay những lời giải thích quá ngắn gọn. Có vẻ như Lưỡi hái Tử thần cũng lợi dụng sơ hở này để thổi phồng kĩ năng của cậu.
Xét về dài hạn thì rất có thể Kanako sẽ bị bại lộ. Nhưng Izumi chỉ thẩm vấn các Dũng giả mỗi người một lần, và đều là những câu hỏi không quan trọng. Có lẽ là trong quá khứ, cô đã từng bị tổn thương khi nhìn thấu được những lời dối trá của gia đình và bạn bè của mình.
“Thôi được rồi, tớ sẽ chỉ kết nối cậu với tớ thôi, Kanako. Nhưng nếu cậu mà nói bất cứ thứ gì thì mọi người sẽ phát hiện ngay nên nhớ cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn bồ nha, Narumi,” Kanako đáp lời, mỉm cười vui vẻ sau khi đã thành công tẩy não Narumi.
Cô đã được trải nghiệm việc kết nối bằng Thiên Sứ vô số lần trước đây. Những buổi huấn luyện để kiểm soát những gì mà mình muốn truyền đạt và những gì mình không muốn truyền đạt cô đều đã kinh qua cả rồi, vậy nên hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Kanako chỉ việc nghe lén đoạn hội thoại giữa Hiroto và những người khác thông qua Thiên Sứ trong khi bản thân thì tiến tới vị trí đẫ được chuẩn bị sẵn một thiết bị liên lạc có dây.
“Hiệu ứng tẩy não không hoạt động quá tốt với những người mang kĩ năng như mình, tuy nhiên khác với phe Chỉ dẫn Thứ tám vốn còn không chịu ảnh hưởng bởi nó thì chắc vẫn sẽ cầm cự được từ nửa tiếng đến một giờ đồng hồ. Bằng cách này, mình sẽ có thể đảm bảo được mọi động tĩnh ở phía bên đó ~♪ Ngay lúc mà họ bắt được bọn Pluto thì mình sẽ xông vào và cướp lại từ bọn họ.”
“Thật đáng tiếc” Asagi, người thuộc vào nhóm giải cứu các thành viên còn sống sót của lực lượng tinh nhuệ, thầm nói vậy.
Cậu nhìn ra sau số Zombie với chuyển động mau lẹ và đầy uyển chuyển, biết dùng vũ khí và thậm chí là có thể xướng vài ma thuật khác nhau thông qua một số phương tiện ma pháp. (Magical media)
Đứng ở đó là một nữ Zombie với mái tóc màu vàng ánh kim rực rỡ, loạng choạng cất bước với một tư thế vô cùng khó coi trong khi kéo lê lá cờ phía sau nó. (Đoạn này Valkyrie đã hóa zombie nên dù rất cắn rứt ta vẫn sẽ đề là ‘nó’)
Đây là những gì còn lại của người phụ nữ mang tên Valkyrie. Đối với Asagi mà nói, sẽ khá lỗ mãng nếu xem việc một phụ nữ với mật danh có nguồn gốc từ các chiến binh trinh nữ, dẫn dắt các tử sĩ trên chiến trường, giờ lại đang lang thang như một Undead là chuyện đáng cười.
“Làm gì bây giờ? Tớ có nên dùng Ifrit để hỏa táng cô ta cùng đám Zombie luôn không?” ‘Ifrit’ Akaki, người có khả năng điều khiển ngọn lửa tốt hơn bất kì hỏa tính ma pháp sư hạng nhất nào, hỏi vậy. (Ifrit là một dạng quỷ lửa trong Hồi giáo)
“Đừng làm vậy; phạm vi mà cậu cần đốt quá rộng. Và chúng ta vẫn đang còn ở dưới lòng đất, làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân chúng ta gục ngã vì thiếu oxi mà thôi. Vậy nên Titan của tớ sẽ –” ‘Titan’ Iwao, người có khả năng điều khiển trọng lực, lên tiếng. (Từ này chắc khá quen rồi nhưng ta vẫn sẽ note luôn, rằng các Titan là các vị thần khổng lồ của thần thoại Hy Lạp)
“Nếu đường hầm ở đó mà sập xuống, các cậu sẽ chỉ tốn nhiều thời gian hơn để hội quân với Hiroto và nhóm còn lại mà thôi.” giọng nói của Tendou cất lên.
Cả Akaki và Iwao đều đồng thời tặc lưỡi mà lùi bước. Tuy nhiên, những chiến binh Zombie này lại là dạng kẻ thù quá mạnh để có thể bị đánh bại bởi một cuộc tấn công trực diện.
Vẫn với vẻ mặt đầy tiếc nuối đó, Asagi bước ra khỏi bức tường mà nhóm của cậu đang trốn. “Cứ để đó cho ‘Đồ sát Pháp sư’ tớ đây.” (Mage Masher, dịch là Máy nghiền Pháp sư nghe hơi thô nên ta dịch nó như cái Mage Killer trong konosuba, edit xem hộ ta)
“E-Ê, Asagi!”
Bỏ ngoài tai lời can ngăn của đồng bạn mình, Asagi bắt đầu áp sát Valkyrie, thứ vốn đang đứng đằng sau những chiến binh Zombie.
Lẽ đương nhiên, lũ Zombie hoặc là chĩa họng súng của bọn nó về phía cậu, hoặc là bắt đầu niệm phép.
“ĐỒ SÁT PHÁP SƯ!”
Ngay khoảnh khắc đó, kĩ năng của Asagi được kích hoạt. Kĩ năng này cho phép cậu xóa bỏ hiệu quả của toàn bộ ma pháp đang có hiệu lực trong một vùng xung quanh cậu, cũng như khiến việc niệm phép thuật mới trong khu vực này trở nên bất khả thi.
Vì lẽ đó mà các Zombie không thể dùng ma thuật được ngay cả khi chúng đã dùng đên các phương tiện ma pháp. Dẫu vậy, vũ khí của chúng, súng ống, lại không bị ảnh hưởng do bản chất của chúng vốn không phải là một dạng Vật phẩm Ma thuật.
Ấy vậy mà các chiến binh Zombie vẫn chẳng thể nào đục lỗ trên người Asagi. Chúng bỗng ngừng chuyển động, cứ như thể thời gian của bản thân đã ngừng lại vậy.
Asagi cứ như vậy mà tiếp cận Valkyrie vẫn đang lê lết từ phía sau trong khi len lỏi qua các chiến binh Zombie ấy, và rồi dán chặt họng của khẩu súng ngắn đáng tin cậy của vậu vào ngay trước trán cô. “Xin lỗi cô về việc này.”
Cậu kéo cò, đục lên đầu của Valkyrie thêm một lỗ đạn nữa. Trong các tác phẩm viễn tưởng ở Trái Đất và cả ở Khởi nguyên, một undead sẽ dừng chuyển động một khi phần đầu của chúng bị phá hủy; và thật chất là đa số undead của Khởi nguyên đều sẽ bị tiêu diệt theo cách này.
Nhìn cảnh Valkyrie ngã phịch xuống và ngừng chuyển động, Asagi quay lại để xem các đồng đội của mình đưa các chiến binh Zombie nọ trở lại làm xác chết thông thường, và rồi–
“‘Xin lỗi cô về điều này’ cái mông tao nè!”
“Asagi-san, bộ mày có lí do gì để xông lên hử? Mày không có, đúng không?” (dừa lòng tao lắm, ghét thằng ml này còn hơn cả con Tsuchiya)
Má của Asagi cứng đờ lại trước cái lườm của đồng bạn mình. “Thì ý tớ là, bộ không phải là Đồ sát Pháp sư của tớ là chiến thuật hiệu quả nhất hay sao?”
Kĩ năng gian lận của cậu là Đồ sát Pháp sư, thứ sẽ vô hiệu ma thuật từ mọi thược tính trong một khu vực xung quanh cậu.
Và trong khi nó không thể tác động đến các thảm họa thiên nhiên như cháy rừng hay ngập lục cũng như các loại vũ khí cơ học như súng ống, thù nó lại mang cho người dùng một lợi thế áp đảo khi đối đầu với loại kẻ địch dùng phép thuật. Ở Khởi nguyên, các loại vũ khí quân dụng, xe tăng hay trực thăng chiến đấu và thiết bị nổ mạnh đều mang trong mình các Vật phẩm ma thuật từ khi nó vô cùng, vô cùng bình thường. Mặc dù được gọi là Đồ sát Pháp sư, bản chất của nó còn là một sát thủ đối với những người lính (soldier-killer, không biết dịch thế nào thì tốt, edit xem hộ)
“Các cậu biết đó, dù gì thì bọn họ vẫn đang dùng tử tính ma pháp có đúng không? Tử tính ma pháp thì vẫn là một ma pháp thuộc tính thôi. Đồ sát Pháp sư của tớ sẽ vô hiệu được nó. Nhưng đồng thời nó cũng sẽ vô hiệu hỏa tính của Ifrit hay thổ tính của Titan. Dù được gọi là Đồ sát Pháp sư nhưng mà các kĩ năng đặc biệt vẫn sẽ chịu ảnh hưởng rất mạnh nếu như kĩ năng đó có liên quan đến các thuộc tính của ma thuật. Vậy cho nên việc tự bản thân tớ xông lên sẽ là hiệu quả nhất rồi,” Asagi cố giãi bày.
Nhưng giọng của Narumi cất lên thông qua Thiên Sứ, phản bác lại lập luận của cậu.
“Asagi-kun, toàn bộ các Zombie đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Đồ sát Pháp sư, vậy nên việc các cậu ẩn nấp và xả đạn vào chúng lại thật sự kém hiệu quả hơn việc cậu tự xông vào à? Tớ tin rằng mọi thành viên trong đội của cậu đều được trang bị súng máy.”
“... Tớ không còn gì để nói nữa,” Asagi nói một cách hối lỗi.
Các đồng đội đang kích động của cậu trở nên bực tức sau đó, và đều đồng loạt thở ra một hơi thật dài.
“Asagi, cậu đã không còn là một vận động viên điền kinh chạy vòng vòng quanh sân nữa rồi. Biết kiềm chế chút đi.”
“Nghiêm túc đó. Lỡ như có trái bom cơ học nào được cấy vào cơ thể của Valkyrie thì sao hả?”
“Xin lỗi. Tớ vẫn chưa quá quen với việc này,” Asagi nói.
Cậu là loại người cực tệ ở mảng làm việc theo kế hoạch được vạch sẵn. Cậu luôn luôn cảm thấy tệ khi mình không được đứng ở tiền tuyến, và khi phải đứng chờ lệnh ở phía sau với các đồng đội của mình.
Cậu thường sẽ kìm nén những cảm xúc này lại, nhưng vài sự kiện đột ngột xảy ra đã dẫn đến hiện tượng tay nhanh hơn não và cuối cùng là các hành động như vừa rồi.
“Và tớ cũng thấy tiếc cho người này,” cậu nói. “Trước đó đã có sẵn một lỗ đạn trên đầu cô rồi. Chắc chắn chỉ có thể là từ ai đó trong nhóm của Murakami. Để biến bản thân thành Zombie và tiếp tục chiến đấu ngay cả sau khi bị giết hại bởi đồng đội làm phản, tớ thấy hơi tệ cho cô ta dẫu biết cổ cùng phe với người đã giết hại Mao. Akaki, hỏa táng cô ta dùm tớ.”
“Làm vậy không sao chứ?” ‘Ifrit’ Akaki hỏi. “Liên Bang đã đề nghị chúng ta cố gắng phục hồi những cái xác của hội Chỉ dẫn Thứ tám không phải sao?”
Dù việc các hoạt động nghiên cứu vô nhân đạo về tử thuốc tính đã bị cấm như một lập trường công khai thì không một ai có thể gọi việc phân tích tàn dư của Mana trong xác của phần tử khủng bố là việc làm ‘vô nhân đạo’ được.
Đây là cái giá quá rẻ cho việc cứu sống bệnh nhân mắc nan y, hay kéo dài tuổi thọ của các chính trị gia và các doanh nhân thành đạt.
“Sẽ là quá nhẫn tâm nếu xác của các cậu bị đem đi mổ xẻ sau khi chết đến hai lần đấy. ‘Trước Phật pháp, mọi chúng sinh đều bình đẳng*’, đúng chứ?: Asagi nói. (Câu này Eng là All are equal in death, ta chủ tìm được câu trên dù biết nó hơi lệch. Edit check Jap rồi sửa câu này dùm)
*Eng TLN: Đây là một câu nói trong Phật giáo.
“Tớ không định khai thông Phật pháp ở thế giới này đâu đấy,” Akaki dẫu nói vậy nhưng phóng lửa, hỏa táng những gì từng là Valkyrie. Sau khi họ tan thành tro bụi thì Man cũng chẳng thể nào lưu lại được.
“Cậu không ngăn họ lại à, Hiroto?” ‘Titan’ Iwao hỏi cậu.
Hiroto trả lời thông qua Thiên Sứ với nụ cười cứng nhắc. “Iwao, nếu cậu muốn hỏi thì hãy làm nó trước khi họ phóng hỏa ấy... chúng ta sẽ báo cáo rằng tàn dư của Valkyrie đều đã bị phá hủy trong một trận hỏa hoạn xảy ra khi đang chiến đấu.”
Vừa không đề cao việc nghiên cứu sâu thêm về tử thuộc tính vừa mong muốn cứu rỗi Chỉ dẫn Thứ tám, Hiroto hoàn toàn không có ý định ngăn hành động của Asagi.
Sự tiếp diễn của việc nghiên cứu sâu vào tử tính đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra nhiều tồn tại tương tự như ‘Undead’ hơn, cũng như là các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám. Đúng là việc mang lại nhiều hạnh phúc nhất cho nhiều người nhất có thể là một việc tốt, nhưng nếu như nó lại tạo ra những tồn tại như vậy thì lại quá dã man.
Và tử tính ma pháp tốt nhất nên... nó là loại sức mạnh không nên tồn tại . Đó là những gì mình nghĩ.
Nó cũng đồng thời áp dụng cho thứ năng lực biến sinh vật sống thành Undead; Hiroto nhận định tử thuộc tính giống như một dạng nhân bản vô tính con người, kiểm soát di truyền hay du hành thời gian mà cậu được nghe qua ở Trái Đất - một cảnh giới mà con người không được phép đặt chân vào.
Đó là những suy nghĩ của cá nhân cậu, nên cậu đã không truyền nó đi bằng Thiên Sứ. Cậu nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang các vấn đề khác.
“Tendou, nói cho tớ vị trí hiện tại của Baba Yaga, lũ quái vật và Venus. Tớ sẽ xử lí họ, đồng thời bắt sống Pluto,” cậu nói.
“Được r– KAH?!” tâm trí của Tendou bỗng loạn hết cả lên.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Tendou?!”
“Là kẻ địch tập kích!”
“Tendou-kun, ơmmm, cậu ấy không xoay sở kịp nữa rồi!”
Mạng lưới Thiên Sứ hiện đang ngập trong tiếng thét và thanh âm giận dữ.
Một cậu trai cao mà ốm, cùng cái đầu trọc và làn da đen nhẵn. Đó là ‘Bóng Ma’, một trong những thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám.
Sức mạnh mà con người im lặng này nhận được là khả năng giúp cậu không gây chú ý. Cậu không tạo ra quái vật hay Undead được như Isis và Izanami, không thể điều khiển Undead như Valkyrie, cũng không thể dịch chuyển như Jack và nhập hồn như Shade.
Tuy nhiên, ấn tượng của người khác về cậu chẳng khác nào hòn cuội ven đường. Đó là toàn bộ năng lực của cậu.
Thậm chí cả đồng đội của cậu cũng sẽ mất dấu cậu nếu họ lỡ nhắm mắt một chút. Các thiết bị như camera giám sát hay cảm biến đều không phản ứng với cậu nốt. Đã có lần cậu lặp đi lặp lại việc nhảy nhót trái phải trước mặt một lính gác của một khu quân sự cả phút mà vẫn không bị chú ý.
Tận dụng năng lực tàng hình kì quặc này, Ghost đã ám sát các chiến sĩ của lực lượng tinh nhuệ, hạ thủ ‘Siêu Giác quan’ và mai phục các Dũng giả trên mặt đất nhằm ám sát những người hỗ trợ ở hậu tuyến thay vì tiến vào căn cứ.
Khó tin thay, cậu đã đứng sát bên suốt lúc Hiroto và đồng bọn vẫn đang trao đổi với nhau khi họ vẫn còn trên mặt đất.
Có cố cách mấy đi nữa thì giết được một tên thôi cũng là quá tốt rồi.
Thậm chí có là Bóng ma đi nữa thì cậu vẫn sẽ bị phát giác nếu cậu lên tiếng gọi họ hoặc động chạm lúc tấn công
Và vũ khí của cậu chỉ là một con dao đơn thuần. Kĩ năng tàng hình của cậu tương thích cực kém với Vật phẩm Ma thuật của các thuộc tính khác cũng như vũ khí cơ học; nó còm không hoạt động nếu như cậu mang theo nó.
Mặt khác, cậu lại rất tự tin về con dao của mình. Nó là một con dao đủ dài và rộng để chặt cổ bò. Tả nó như một thanh kiếm có khi còn hợp lí hơn. Cậu đã từng trảm đầu khoảng mười tên một ngày trước đây. (Chắc kiểu dao phay)
Tuy nhiên, năng lực của cậu dựa vào việc áp sát bất ngờ và cắt phăng đầu của mục tiêu trong một đòn duy nhất; trong kĩ thuật chiến đấu cận chiến thì cậu chỉ như một tên nghiệp dư mà thôi.
Mình giết ai thì được nhỉ?
Amemiya Hiroto là bất khả thi. Có quá nhiều người ở xung quanh cậu.
Amemiya Narumi cũng tương tự.
Cuối cùng cậu đã chọn Tendou ‘Thấu thị’. Dựa trên cuộc trao đổi vừa rồi giữa Hiroto và những người khác, Ghost biết rõ rằng Tendou đóng vai trò then chốt trong chiến dịch lần này, và nhanh chóng có cơ hội tiếp cận cậu, len qua các Dũng giả đang đứng gác.
Và từ đằng sau, với một trảm duy nhất cậu đã lấy được đầu của Tendou. Cũng với cái cảm giác thân thuộc đó cùng với âm thanh trầm âm ỉ như tiếng gãy xương, đầu của Tendou rơi xuống đất, với cơn mưa từ máu và thịt phun ra xối xả từ cái thân xác vẫn đang đứng của cậu ta.
“Hở?”
“Tên này... là kẻ địch phục kích!”
Những Dũng giả còn lại nhìn về phía Ghost với đôi mắt trống rỗng, vội vàng nâng vũ khí của họ lên, trong khi cậu thì ngoác miệng nở ra nụ cười, khoe ra hàm răng trắng sáng của cậu.
“Tôi đã thắng.”
Nói rồi cậu liền xông vào những Dũng giả còn lại. Chuyển động của cậu không hề chậm chạp; và các Dũng giả đã bị Ghost, người trông như vừa xuất hiện từ hư vô mà không có lấy một lời cảnh báo, làm cho bất ngờ.
Tuy nhiên ngay khắc tiếp theo, cơ thể của Ghost bị xé tan thành từng mảnh bởi vô vàn đạn lửa, đao gió và ánh sáng, hay các đòn tấn công điện từ.
Cậu vốn đã biết trước được cái kết ngay từ khi bắt đầu. Một khi kĩ măng tàng hình của cậu không còn hiệu nghiệm, Ghost chẳng khác nào một thanh niên bình thường mà thậm chí còn không dùng được ma thuật.
Izanami ơi, mọi người ơi, tớ thắng rồi này.
Khoảnh khắc mà cậu chết đi, trong tâm cậu không hề tiếc nuối. Khoảnh khắc cậu lấy được đầu của Tendou, cậu đã thắng rồi.
Tuy nhiên, bản thân Tendou cũng không chết đi đơn giản vậy.
Thiên Sứ của Narumi không chỉ hỗ trợ giao tiếp bằng lời nói, mà còn là ý nghĩ giữa người với người. Bằng sự tập trung cao độ, những gì hiện đang lấp đầy mạng lưới của Thiên Sứ, không phải là “Cứu với!” hay “Tớ chưa muốn chết!”, mà là mọi thông tin cậu có được từ Thấu thị của mình.
Tôi cũng... chưa thua... đâu.
Để rồi sau đó, ý thức cậu mờ dần.
///
Chỉ dẫn Thứ tám: Ghost thiệt mạng. Valkyrie và các Zombie chiến binh đã toàn diệt.
Nhóm của Murakami: ‘Siêu Giác quan’, ‘Odin’, thiệt mạng. Bốn thành viên còn sống sót.
Dũng giả: Tendou ‘Thấu thị’ , thiệt mạng.
Số lượng cá thể tái sinh còn lại: 85 trên 101.
///
“Tôi chưa có thua đâu đó!” Tendou hét lớn.
“Ừa, cậu chưa thua thật.”
“Cậu đã làm rất tốt. Chẳng ai dám nói cậu có tinh thần yếu đuối nữa đâu.”
Nghe thấy những giọng nói thân thuộc, Tendou nhìn lên để rồi lọt vào tầm mắt cậu là Aran, người có đôi cánh trắng phau mọc ra từ lưng cậu cùng một cái vòng thiên sứ lơ lửng trên đầu.
“HẢ?! Tại sao lại có một thiên thần với quả mặt của Aran ở đây vậy chứ?!” Tendou kêu lên.
“Đó là cái khiến cậu bất ngờ thật luôn hả?!”
“AHAHAHAHAHAHA! Nói hay lắm đó Tendou.!”
“U OA?! Mao, đáng ra cậu đã chết rồi chứ... nè, sao đầu tớ vẫn đang dính trên cổ vậy?!” Tendou vội nhìn xung quanh trong kinh ngạc, để thấy không chỉ có mỗi một thiên thần trông y hệt như Aran, mà còn có Mao, Shimada Izumi và vài gương mặt thân thuộc khác. “Tớ hiểu rồi, vậy ra đây là thiên đàng... hoặc là không.”
Tendou đưa ra ánh nhìn nghi hoặc hướng về một nhóm người đáng nghi không kém.
“... Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ thật đáng sợ –”
Chính là ‘Hình nhân’ Inui Hajime, kẻ vừa cuộn mình vừa thì thầm đúng một câu hết lần này đến lần khác tự nãy đến giờ.
“Bọn khốn, sao các người dám lừa bọn này!”
“Rồi rồi, bọn này xin lỗi. Là lỗi của bọn này~ bọn này đang vô cùng hối hận nè~”
“Konoe, ở thế giới thực đang tới đoạn cao trào này, im lặng chút đi.”
“Chó má! Nếu tao mà xài được kĩ năng thì tao giết quách mày đi rồi!”
“Không đâu, ngay cả khi cậu dùng được, cậu cũng chả giết được bọn này đâu. Cậu định giết người chết kiểu gì khi họ còn không có lấy một trái tim?”
Ở đó còn có Lưỡi hái Thử thần đang vô cùng tức giận, Sylphid và Odin đang đối xử vớ cậu vô âu vô lo, và còn có cả Siêu Giác quan nữa.
Sẽ khá kiêu ngạo để một người nào đó tự phán xét người khác là thiện hay ác , nhưng Tendou không tài nào tưởng tượng ra được nơi nào đó có mặt lũ này lại được gọi là thiên đàng.
“Bộ đây là phòng chờ để đi đầu thai hay gì à?” cậu hỏi.
“Tendou, tớ đã khiến cậu phải thất vọng rồi,” Kouya nói. “Tớ luôn có suy nghĩ yếu đuối, để rồi cuối cùng lại dẫn các cậu vào chỗ chết. Bây giờ thì không còn cách nào để chuộc lỗi nữa, nhưng làm ơn, ít nhất thì hãy để tớ xin lỗi cậu!”
“Endou...! Tại sao cậu cũng ở đây?! Tớ không phiền vụ xin lỗi, nhưng làm ơn giải thích cho tớ trước đã!”
“À, cậu có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng thôi. Cậu ấy cứ khăng khăng xin lỗi tớ từ nãy đến giờ rồi. Mà, thật sự khá là bất ngờ khi bị đưa đến đây ngay sau khi tớ chết,” Mao, người bị đưa đến đây trước cả Tendou, nói vậy.
Có vẻ như cô đã nắm được tình hình tới một mức độ nào đó rồi; trông cô vô cùng bình tĩnh. Vẫn mặc trên người bộ đồ phi công, trong khi trên sàn ở chỗ cô ngổn ngang đủ thứ đồ khồn rõ nguyên liệu, và nhồi đầy trong miệng đủ thứ đồ ăn vặt và Coke.
“...Còn tớ thì khá bất ngờ khi người chết vẫn ăn với uống được như này. Kiếp sau kiểu gì thế không biết?” Tendou nói thế.
“Khá đỡ cho bọn tớ khi cậu vẫn tương đối điềm tĩnh như vậy đấy Tendou,” Izumi nói. “Tớ thật sự muốn cho cậu biết mọi chuyện, nhưng mà ông thần kiêm boss của bọn này hiện đang bận rồi, nên bọn tớ đành dùng lời nói để giải thích cho cậu vậy.”
“Boss của mấy cậu là một vị thần à?”
“Đúng vậy, hoàn cảnh cũng éo le lắm, nhưng cả tớ và Aran hiện đang là dạng tồn tại na ná thiên thần ấy.”
“... Nó không hợp với cậu chút nào cả.”
“Cậu đúng hoàn toàn luôn đấy!” Aran xen vào.
Bỏ lơ cậu ta, Tendou nhìn ngắm xung quanh để rồi nhận ra răng một trong sô họ lại không có mặt ở đây. “Từ việc các chiến sĩ của lực lượng đặc nhiệm và các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám không ở đây thì chỉ có các cá nhân chuyển sinh mới được phép có mặt tại đây đúng không?” cậu hỏi.
“Đa phần là đúng. Khoảnh khác chúng ta chết ở Trái Đất và tái sinh ở Khởi nguyên, việc chubgs ta có mặt ở đây sau khi chết lần nữa là việc đã được định sẵn.” Izumi trình bày.
“Tớ hiểu rồi. Tự thân tớ cũng không biết nên trưng ra bộ mặt kiểu gì với những kẻ đó; nếu như cả lực lượng đặc nhiệm và Chỉ dẫm Thứ tám đều ở đây thì chắc chắn là tớ sẽ chẳng tài nào bình tĩnh nổi, vậy nên việc họ không ở đây thật sự giúp ích rất nhiều. Nhân tiện thì, lúc cậu nói vị thần của các cậu đang bận, có phải nó liên quan tới Shihouin Mari ‘Hoán hình’ không? Tớ không thấy cô ta... vì cổ mất đã được ba tháng trước rồi nên, liệu có phải cậu ấy lên thiên đàng hay xuống địa ngục rồi không?”
Để đáp lại câu hỏi của Tendou, gương mặt của Izumi và những người khác xụ xuống thấy rõ.
“Không, ông ta đang bận vì bị quấy rối khi đang cố mang linh hồn của Kẻ nhìn thấu Minuma Hitomi và Chỉ dẫn Thứ tám đến đây,” Aran nói.
“Vậy là Gazer cũng chết rồi à. Thế còn Hoán hình?”
“Có vẻ như Shihouin Mari ‘Hoán hình’ vẫn chưa tới đây. Cô vẫn còn sống,” Kouya trả lời, gương mặt câu đanh lại nghiêm túc.