Trans+edit : Hùng ngô
***
Vandalieu, vị vua của toàn Talosheim, đã quyết định sẽ đích thân tham gia vào cuộc chiến với Đế quốc Orc Quý tộc.
Thông thường thì, không chỉ các nguyên thủ, mà hầu như bất cứ ai với địa vị xã hội tương đối cao sẽ tránh việc trực tiếp xông lên tiền tuyến. Tuy nhiên, điều này lại không áp dụng cho Vandalieu.
Lí do đầu tiên là vì cậu sở hữu kĩ năng 《Dẫn lối quỷ đạo》, và nếu thiếu đi sự hiện diện của cậu thì việc thu thập thông tin từ các linh hồn sẽ là điều viễn vông.
Các undead đúng là có thể nhìn thấy được linh hồn, nhưng việc nhìn thấy chúng là một chuyện, và nghe được những gì bọn chúng nói lại là một chuyện khác. Dù cho các undead có hỏi bọn chúng thứ gì đi chăng nữa thì chúng sẽ chọn trả lời hoặc không, hay đơn giản là nói mấy câu vô nghĩa.
Linh hồn của người chết thông thường sẽ không tỏ ra thân thiện hay quá thật thà với các tồn tại tương tự mình trừ khi chúng cực kì giỏi giao tiếp xã hội.
Lí do thứ hai là vì Vandalieu là 《Đứa trẻ của Vida》.
Mububujenge, Ác thần của sự Thoái hóa, được cho là vị thần cai quản Đế quốc Orc Quý tộc. Nếu hắn vẫn còn đó chút ý thức trách nhiệm dưới tư cách là thuộc cấp của Vida, thì sự góp mặt của Vandalieu sẽ mở ra những cơ hội để tổ chức đàm phán.
Và lí do thứ ba... nguồn chiến lực thuần túy lớn nhất toàn Talosheim này nằm ở chính bản thân cậu.
Còn đủ thứ lí do liên quan đến vấn đề này, nhưng ba cái kể trên là ba nguyên nhân chính.
Và một trong những tiêu chuẩn để được chọn làm người đi theo Vandalieu trong công cuộc giải quyết bọn Orc Quý tộc, dù là trong chiến tranh hay ngoại giao, là phải sở hữu sức mạnh đủ để đánh bại một con Orc Quý tộc, những sinh vật mà tối thiểu cũng phải đạt hạng 6.
Những con Orc Quý tộc ở Đế quốc này đương nhiên vẫn có luật lệ, nhưng một khi động đến chiến tranh, thì chúng nhất định sẽ chọn xuất chiến với quy mô lớn.
Dù có bỏ qua chuyện đó thì ngoại giao cũng cần tới sức mạnh.
Dù cho đây có là một quốc gia được lập nên bởi các ác thần và những thuộc hạ đã chọn phản bội lại quân đội của Quỷ Vương để theo chân Zakkart đi chăng nữa thì cuối cùng chúng vẫn chỉ là quái vật. Và như một điều hiển nhiên, lũ này sẽ xem trọng sức mạnh hơn là ngoại hình hay tiềm lực kinh tế.
Trong ngoại giao giữa người với người, sức mạnh quân sự là một trong những vai trò quan trọng nhất, và đối với quái vật, thì sức mạnh lại là yếu tố quyết định tất cả, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Nói cách khác, để các cuộc đối thoại có thể diễn ra suôn sẻ, tốt nhất là không để bản thân bị coi thường.
Có thể 《Hắc Nha Kỵ sĩ Đoàn》 (the Black Fang Knights’ Order- Đoàn Kỵ Sĩ Nanh Đen), vốn được thành lập bởi Gorba và các Orcus sẽ là một ngoại lệ.
Orcus, một chủng tộc mới được tạo ra bởi việc cho các thai nhi của Orc thông thường tiếp xúc với tử tính ma pháp, có vẻ ngoài thoạt nhìn sẽ trông y như các Black Orc (Orc đen). Vậy nên Vandalieu tin rằng chúng sẽ cảm thấy một mối tương đồng hướng đến các Orc mà chắc chắn sẽ hiện diện với tần suất lớn ở Đế quốc Orc Quý tộc.
Và hạng cơ bản của một Orcus là 4, vậy nên tổng quan mà nói thì chúng sẽ mạnh hơn các Orc thông thường vốn có hạng cơ bản là 3. Hơn thế nữa, các thành viên của Hắc Nha Kỵ Sĩ Đoàn cũng đã tăng hạng của mình, trở thành các Orcus Thuần thú sư hay Orcus Kỵ sĩ. Họ giờ đều là các kỵ sĩ ngồi trên lưng thú cưỡi của mình.
“Thần sẽ làm hết sức mình, thề trên danh dự của một kỵ sĩ.” Gorba, người được chọn làm đoàn trưởng của đoàn kỵ sĩ, nói thế.
Anh ta hiện là một Orcus Bậc thầy thuần thú với cơ thể khổng lồ cao gần ba mét, cùng với những chiếc răng nanh mạnh mẽ nhô ra khỏi miệng.
Con vật anh ta đang cưỡi là một con Diatryma hạng 5 (wiki lớp chim Gastornis để biết thêm), một con chim ăn thịt khổng lồ được tạo ra từ vô số lần ghép giống cho loài chim nhìn giống gà -Giga- hạng 2. Con Diatryma này có tổng chiều cao tính từ phần móng dưới chân cho đến đỉnh của cái mào trên đầu là năm mét; căn bản là một con khủng long trá hình.
Gorba hiện cũng đã thuần hóa được vài giống chim nhỏ khác để có thể dùng làm một loại phương tiện liên lạc, tức là dù không chiến đấu thì cậu cũng đều được trang bị rất kỹ càng.
Những thành viên còn lại cũng đều thuần hóa và cưỡi trên lưng các quái vật hạng 4, những sinh vật đủ mạnh để có thể di chuyển mặc cho các Orcus cưỡi trên lưng. Dù cả đoàn chỉ có mười thành viên, nhưng sức chiến đấu và cả khả năng cơ động của họ sẽ không kém cạnh ngay cả khi bị đem ra so với cả trăm kỵ sĩ khác.
“Thưa Đoàn trưởng Gorba, tôi không hiểu lắm về phần ‘danh dự của kỵ sĩ’ này” một trong các kỵ sĩ nói.
“Danh dự của một người kỵ sĩ là khi họ nghe và làm theo những gì Đức Vua của mình bảo mình phải làm” Gorba giải thích vậy.
“Tôi luôn nghe lời Đức Vua.”
“Vậy nghĩa là cậu vô cùng danh giá.”
“Bufufufu~ toi vui quá.”
Cùng với những cuộc trò chuyện như vậy, Hắc Nanh Kỵ Sĩ Đoàn hiện đang tổ chức tiệc BBQ ngay tại Talosheim. Ý kiến về việc tập hợp những Orcus cơ động này lại và thành lập một kỵ sĩ đoàn là do Chezare đề xuất, nhưng có vẻ là họ vẫn chưa nắm được khái niệm ‘kỵ sĩ đạo’ tròn méo ra làm sao.
Và trong một góc tối của con đường, là một người đàn ông dõi theo cảnh Gorba và những người bạn đang vô tư thưởng thức các món đồ hải sản hay thịt nướng với sốt tare.
Phải, một người đàn ông trọc đầu, cao tầm ba mét, đã theo dõi Gorba và nhóm của anh ta được một lúc. Tuy nhiên, ông quyết định sẽ chưa ra mặt vội và quay lưng mà rời đi trong im lặng.
Trên khuôn mặt chỉ còn lại một nửa của người đàn ông nọ là vẻ sốt ruột có thể thấy rõ hoàn toàn.
Zombie Mikhail, người từng là anh hùng của Thuẫn quốc Mirg cho đến thời điểm bị giết vào hai trăm năm trước, hiện đang là một bù nhìn luyện tập trên sân huấn luyện đặc biệt.
Mikhail đã quá quen với công việc này, khi anh ta chỉ cần phải đánh nhau và hướng dẫn cho đối thủ của mình cách đánh bại và phá hủy cơ thể mình.
Như bao Undead, cảm nhận về nỗi đau của anh ta rất khác so với khi còn sống, nhưng cũng nhờ việc dõi theo những người đến để luyện tập, việc thấy họ ngày càng tiến bộ, ngày càng đạt đến cảnh giới cao hơn, anh ta lại cảm thấy một niềm hân hoan trong lòng, không phải chỉ là để kìm nén hay một phương thức tự trấn an, mà là niềm vui thật sự từ sâu trong tim.
Anh ta cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy được lấp đầy khi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình và tỏ ra hữu ích.
Tôi không định phàm nàn khi ông lại đến đây đâu, nhưng mà...
Mikhail, người không nói ra những từ đó, và không được phép nói bất cứ gì ngoài những thứ được lập trình sẵn để nói với bất cứ ai thách đấu, đang đối mặt với người đàn ông với biểu cảm, theo cách hiểu nào đó, vô cùng phức tạp và lẫn lộn... Kiếm Vương Borkus.
Borkus gãi đầu của mình theo cách vô cùng thiếu tự nhiên, sau đó cũng quyết định mở lời. “Không, ờ thì, ý ta là ... một khi nhà ngươi mạnh như ta thì không còn mấy đối thủ xứng tầm đâu.”
Cái này thì tôi hiểu.
Borkus hiện đang là một Zombie Anh hùng hạng 10, và cũng là một cựu mạo hiểm giả hạng A. Thêm vào đó, chỉ số cơ bản của ông còn được tăng cường nhờ 《Dẫn lối Quỷ Đạo》, cũng như thức tỉnh được một kĩ năng siêu việt, Kiếm Vương Kỹ. Gần như là bất khả thi để ông tìm được một ‘đối thủ xứng tầm’.
“Chỉ có bọn trùm của mấy cái Dungeon hạng B thì may ra còn chống cự được chút đỉnh, nhưng mà nói thật thì đánh không được đã tay lắm, đã vậy bọn đó mà bị đánh bại rồi thì sẽ không xuất hiện lại ngay được” Borkus tiếp tục, và vì lí do nào đó mà chỉ thầm nhẩm trong bụng. “Đã vậy sáng nay thằng nhóc còn bảo là tuần sau sẽ tuyển người đi theo mình đến Đế quốc Orc Quý tộc.”
Vì bản thân luôn bị giam trong này nên ông ta đến đây để giải thích cho mình sao? Nếu vậy thì nói cho mình nghe có thật sự ổn không vậy? Dù gì thì đây cũng là chuyện cấp quốc gia mà, Mikhail nghĩ thầm trong khi vẫn đứng đực ra đó.
Theo góc nhìn khác quan về cảnh tượng diễn ra ở đây thì Borkus, một Undead, đang lải nhải liên tục vào tai một con bù nhìn.
“Dù gì ta cũng hạng 10. Đương nhiên là nếu tính cả thằng nhóc thì ta không dám tự nhận mình đứng nhất đâu, nhưng mà kể cả vậy thì ta cũng phải nằm trong tốp ba rồi. Do vậy mà ta không sợ mình sẽ bị bỏ lại ... lần này Bellmond-jouchan (cô nương) cũng sẽ không đi theo mà” - Borkus nói trong khi bắt đầu nâng thanh kiếm Obsidian của mình lên. “Nhưng mà ngươi biết đó, chỉ sợ vạn nhất thôi.”
Cuối cùng thì ông vẫn lo nhỉ? Và chẳng phải chính ông đã nói vào lần trước là sẽ chỉ đập tôi một lần thôi sao?
“Ngươi im đi! Suy nghĩ của nhươi viết hết lên mặt cả rồi kìa! Nếu có định phàn nàn thì mở miệng ra mà nói ấy!” Borkus hét.
“Cuộc huấn luyện sẽ bắt đầu ngay bây giờ” là câu trả lời của Mikhail.
“Ngươi đùa ta đấy à?!”
Mà, tôi đâu được tự mình nói chuyện... dù gì thì nếu ông mạnh lên thay cho phần của tôi, và trở nên ngày càng hữu dụng với người ấy, thì tôi chẳng có gì để phàn nàn nữa cả, Mikhail nghĩ vậy trong khi bắt đầu tấn công Borkus với mũi thương cùn của mình.
Cuối cùng thì, Borkus tới đây mỗi ngày trong suốt một tuần sau đó nhằm lặp lại bài luyện tập này.
***
Cô đã trong trạng thái mơ hồ được một lúc rồi.
Nếu đem so sánh với tuổi đời của cô từ trước đến giờ, thì ba năm trở lại đây đáng lẽ chỉ như một cái chớp mắt. Tuy nhiên, cô vẫn luôn bồi hồi, nôn nóng và sốt ruột, mong chờ giấy phút quyết định này.
“Cô là của tôi.” (Nàng là của ta :>)
Ôi những lời nói ngọt ngào ấy. Người đã cướp đi tôi từ tay vị chủ nhân cũ của mình, cướp đi thân thể này, trái tim này, và cả linh hồn này nữa.
Tuy nhiên, những gì đón chờ cô phía trước, chỉ là chuỗi ngày lạnh lẽo.
Sau khi khai ra toàn bộ những gì mà bản thân cô đã nghe và thấy trong khi còn phục vụ cho vị chủ nhân cũ, cô đã bị dặt dưới sự điều hành của một con oắt rõ ràng là nhỏ tuổi hơn cô, và yếu hơn cô gấp nhiều lần.
Và con oắt đó lại chưa từng có thuộc hạ. Vậy nên công việc mà cô được giao đều chỉ là những việc cỏn con.
Thứ duy nhất mà cô được trao cho, là vị trí “trưởng đội tra tấn”. Cô đã từng là một dân chuyên ở lĩnh vực tra tấn cực hình, nên đây đáng lẽ sẽ là một công việc hoàn hảo cho cô, nhưng mà...
Ở Talosheim này thì cần gì đến tra tấn cơ chứ?
Chủ nhân hiện giờ của cô là Vandalieu. Miễn là còn có mặt cậu thì tra tấn là thừa thãi. Mọi tên tù nhân sẽ đều tự nhả hết thông tin ra sau khi cậu tiêm ‘huyết thanh sự thật’ vào tai hay mắt bọn chúng thông qua lưỡi của cậu.
Hay dù cho loại huyết thanh đó bị vô hiệu hóa bởi bất cứ lí do nào đi chăng nữa, cậu sẽ chỉ cần phải giết chúng. Tù nhân chiến tranh một khi trở thành một cái hồn không xác, sẽ vui vẻ mà phản bội lại đồng nghiệp hay cả cấp trên của mình vì lợi ích của Vandalieu, như cô đã từng.
Vì vậy mà không có bất cứ tên tù nhân chiến tranh nào từng bị đưa tới để tra tấn, cũng như cô chưa từng được gọi đến để tra tấn bất cứ tên tù nhân nào.
Thậm chí nếu như có dùng việc tra tấn như một hình thức để phạt các cư dân, thì nó cũng không cần thiết. Tỉ lệ tội phạm ở Talosheim thấp đến vô lí. Vẫn có một số sự cố xảy ra do bất cẩn hay do tai nạn, nhưng chưa hề có bất cứ ai phá luật vì những lí do cá nhân bệnh hoạn.
Và ngoài sự thật rằng người dân nơi đây bị cậu hấp dẫn, thì vẫn không có lí do nào để trở thành một tên tội phạm cả. Đất nước đang phát triển, và mọi người đều có thể trở nên giàu có mà không cần dính đến trộm cắp hay lừa đảo.
Hay thậm chí có kẻ thật sự muốn phạm tội, thì bất cứ ai cũng đều biết rằng lũ Golem trinh sát có thể vươn tới mọi ngóc ngách của thành phố.
Và bản thân Vandalieu, người trị vì tất cả, vẫn thường xuyên đích thân đi thị sát thành phố.
Nếu có kẻ nào gây ra một tội ác cực kì kinh khủng và để mất chỗ đứng ở Talosheim, sống sót sẽ là điều bất khả thi với hắn. Và vì xung quanh thành phố là dãy núi Boundary, số phương thức khả thi để ra được thế giới bên nhoài là cực kỳ giới hạn.
Thực hiện hành vi phạm tội trong tình trạng này sẽ như là biểu hiện của sự ngu dốt thuần túy. Đập lộn hay mấy ông bợm rượu cãi nhau đã là hình thức phạm tội nặng nhất từng được chứng kiến rồi.
Thêm vào đó, số phạm nhân ít ỏi kia cũng chỉ bị thuyết giáo, đóng một khoản phí bồi thường nhỏ và lao động công ích ngắn hạn. Hình phạt như ‘đét đuýt’ một trăm lần vẫn chưa lần nào được thực thi. (A hundred slashes, ta nhớ có cách dịch nào hay lắm mà ta quên rồi :])
Chính vì vậy mà công việc thường nhật của cô chỉ gồm việc dọn dẹp những Dungeon trống và sau đó là viết “Không có gì bất thường” vào quyển sổ báo cáo.
Nhưng mình đã không trở nên vô dụng!
Cô tận dụng tối đa khoảng thời gian rảnh của mình để luyện tập trong các hầm ngục và tổ quỷ khắp xung quanh nhằm lấy lại phong độ đỉnh cao của mình ngày trước, và theo đó là thăng hạng thành công.
Cô còn phân tích các tuyến đường thị sát của Vandalieu, để rồi thi thoảng lại ‘bọc đầu’ cậu và cố khoe mẽ khả năng và sự tận tụy trong công việc của mình, khoe rằng cô đã thay đổi tâm tình, và rằng cô đang cô hòa nhập với các cư dân khác.
Thậm chí tới mức độ mà khi một tên nhóc con nào đó lỡ chạy đâm trúng cô trong khi cầm một món tráng miệng đông lạnh nào đó, làm dơ mất bộ đồ đẹp đẽ của cô, sau đó lại mở mồm gọi cô là “lão bà”, thì cô vẫn sẽ rộng lượng nở nụ cười mà tha mạng cho nó.
Cô còn tích cực thực hiện “nhặt được của rơi, trả người bị mất”, chủ động tổ chức quét dọn khu phố và cả việc đi nhổ cỏ dại.
Những việc này, ngày trước có mơ cô cũng không nhìn thấy, cái ngày mà cô còn giữ chức cao trong thế giới ngầm khi còn sống ấy.
Cô cũng đồng thời hướng dẫn đồng nghiệp mình làm những việc tương tự, và còn thành lập một nhóm toàn những tên ‘đặc biệt’ cơ bắp đi cùng cậu mỗi lần cậu bước chân vào nhà tắm công cộng.
Và rồi bước ngoặt cuối cùng cũng đến. Vào năm ngoái, những đồng nghiệp của cô... số lượng của những kẻ tương tự cô đã tăng lên nhanh chóng.
Nhờ tên ngốc Gubamon đó mà quân số của chúng ta lại tăng lên. Cuối cùng thì chúng ta cũng đã đủ mạnh và hữu ích về cả lượng lẫn chất rồi!
Và thế là cuối cùng, sự cố gắng cùng lòng kiên định của cô cũng được công nhận. Và thế là cuối cùng, cái ngày định mệnh đó cũng đã đến với cuộc đời cô.
“Giờ thì, ta sẽ bắt đầu phong tước hiệp sĩ cho cô. Isla, hãy bước lên trước.” (trans: cái này là Van nói nhưng do đang trong nghi lễ nên sẽ dùng xưng hô ta-cô để thể hiện rõ chênh lệch về vị trí xã hội nha)
“Vâng, thưa Điện hạ!”
Isla, hay ‘Chó săn của Ternicia’, một cựu thuộc hạ của cố Vampire Thuần huyết Ternicia, người đã lợi dụng Tướng Mauvid để gia nhập đội thanh trừng của Thuẫn quốc Mirg vào ba năm trước, có ý mưu sát Vandalieu và kẻ phản bội Eleanora.
Còn giờ đây, cô là một Zombie Vampire. Kìm nén cái thôi thúc mãnh liệt muốn được nhảy cẫng lên trong niềm hân hoan tột độ, cô bước đến trước mặt Vandalieu, khuỵ một gối của mình xuống.
Vandalieu nhận thanh kiếm dùng cho nghi lễ được làm đặc biệt để phong hiệp sĩ từ tay Chezare.
Ta nghĩ bao lâu nay rồi, cơ mà không phải mấy vụ lễ nghi này hơi thừa thãi đúng không vậy? Vandalieu bí mật nói vậy với Chezare bằng cách nối thể linh hồn của cậu với anh ta.
Người đang nói gì vậy thưa điện hạ? Đương nhiên là nghi lễ rất quan trọng. Dù cho hành động đó có vô nghĩa đi chăng nữa thì việc thực hiện nó vẫn vô cùng quan trọng.
Ta hiểu rồi. Nghi lễ là quan trọng.
Vandalieu đã nhớ lại rằng, ở Lambda này, các hình thức nghi lễ (chính trị lẫn tôn giáo) đều mang ý nghĩa thực tiễn chứ không chỉ đơn thuần là thể hiện quyền lực hay trao vinh dự cho người được nhận.
Thực tế thì, để đạt được chức nghiệp Kỵ binh hay Hiệp Sĩ, một người cần phải đạt cấp 100 ở chức nghiệp Hiệp sĩ Tập sự và sau đó phải được phong hiệp sĩ. Nói cách khác, nhận được tước vị của một hiệp sĩ là điều kiện cần để có thể đạt được một chức nghiệp đặc thù, vậy nên nó cũng mang tính thực tiễn cao.
Isla là một Zombie Vampire, nhận được một chức nghiệp đối với cô là bất khả thi. Tuy nhiên, vẫn có khả năng rằng khi thăng hạng, tên chủng loài của cô sẽ được thay đổi thành Hiệp Sĩ Zombie Vampire nên việc này không hẳn là hoàn toàn vô nghĩa.
“Isla, nhân danh Nhật Thực Vương, ta phong cho cô tước vị hiệp sĩ này” Vandalieu nói trong khi khẽ chạm thân thanh kiếm vào hai bên bờ vai của Isla.
Như có một làn sóng của sự thỏa mãn lan khắp cơ thể mình, cô khẽ run lên.
“Vâng, thưa Điện hạ! Thần cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn!”
“Đồng thời, ta rút cô ra khỏi sự chỉ huy của Eleanora, bổ nhiệm cô làm đoàn trưởng của đoàn hiệp sĩ vừa thành lập – Ám Dạ Hiệp Sĩ Đoàn,” (trans: Ám Dạ Hiệp Sĩ Đoàn- Dark Night Knights’ Order- Đoàn Hiệp Sĩ Đêm Đen)
“Ơ-Ơooo...!”
Đây là chức vụ mới mà cô được Vandalieu ủy thác cho. Ám Dạ Hiệp Sĩ Đoàn ... một đoàn hiệp sĩ với toàn các chiến binh Zombie Vampire tinh nhuệ.
Họ đều đã từng là những Vampire Quý tộc trong quá khứ, do đó mà việc tự do bay lượn hay xé sắt bằng tay không chỉ là chuyện cỏn con. Và từ khi họ trở thành Zombie thì các điểm yếu của họ, cụ thể là ánh sáng mặt trời hay bạc, đều hiển nhiên mà biến mất. Eleanora, người mà vừa nãy vẫn còn là cấp trên của họ, đã từng nghĩ đến việc cho họ học Kháng Ánh sáng, nhưng điều đó là không cần thiết.
Vì việc một Vampire trở thành zombie là xưa nay chưa từng có, vậy nên cả Isla lẫn các Zombie Vampire khác đều không biết về sự thật này. Đây chỉ đơn thuần là một sự hiểu lầm không thể tránh khỏi.
Không may thay, nhiều người trong số họ không còn dùng được ma pháp như khi mình còn sống, tuy nhiên vậy vẫn đã là quá đủ khi so với các đoàn hiệp sĩ của con người.
Giờ thì, bản thân Isla đã là một Đoàn trưởng. Rồi các nhiệm vụ mà cả kĩ năng lẫn khả năng của cô có đất dụng võ cũng sẽ đến!
Mặc trên mình Isla hiện là một bộ giáp mỏng manh ôm lấy toàn bộ đường cong cơ thể của cô. Đương nhiên nó không mang ý nghĩa hình thức hay lễ nghi, mà đã được rèn bởi Datara, và Vandalieu cũng đã dùng <Giả kim thuật> của mình để yểm vào đó vô số phép thuật tử tính, biến nó thành một Ma pháp cụ.
Thanh kiếm hiện vắt ngang hông cô cũng được làm theo cách tương tự.
Tuy nhiên, dù đang được đắm mình trong vinh quang, vẫn còn thiếu mất hai điều.
“Thưa Điện hạ... thần đang nghĩ về việc... được nhận những món quà mà ngài đã hứa” - cô nói thế.
“Ể? Ngay đây à?”
Dù Vandalieu và Isla là hai người duy nhất mở miệng, vẫn còn vô vàn con mắt đang mở và nhìn thẳng về hướng này, như của Chezare, Eleanora, toàn bộ các thành viên khác của Ám Dạ Hiệp Sĩ vân vân và vân vân.
Vandalieu thật sự lưỡng lự việc trao nó cho cô trước mặt bàn dân thiên hạ.
“Vậy ý người là sẽ trao nó cho thần ở nơi chỉ có riêng hai ta thôi ạ?!” Isla hỏi, mở to đôi mắt vô hồn của bản thân.
“À, ta sẽ trao nó ở ngay đây.”
Vì một vài lí do, mà tốt nhất là việc này nên có người chứng kiến.
“Theo sau việc được phong tước đoàn trưởng, ta ghi nhận những nỗ lực phấn đấu tự rèn luyện bản thân và lòng trung thành của cô, ta sẽ trao cho cô món tran-“
“Thưa Điện hạ, nó là một chiếc vòng cổ ạ,” - Isla sửa lời của cậu.
“... chiếc vòng cổ này, và phong cho cô làm ‘Chó săn của Nhật Thực Vương’.” (The Eclipse King’s Hound- Nhật Thực Vương chi Liệp Khuyển)
(Trans: ở đây, main định gọi món này là một cái choker, và Isla sửa lại là một cái collar. Cả hai đều mang nghĩa là vòng cổ nhưng đa số trường hợp thì Choker là vòng trang sức, còn collar là cái vòng buộc cổ chó hay mấy cái vòng chơi BDSM á)
Vadalieu sau đó gắn (buộc) chiếc vòng lên cổ cô, che đi những đường vá trên cổ sau khi cô bị chặt đầu.
“Vâng ạ! Đây là vinh dự của thần, thưa Điện hạ!” Isla khẳng định.
Một cái vòng cổ cùng với danh hiệu ‘Chó săn’. Đây là hai thứ mà cô đã yêu cầu khi được Vandalieu hỏi rằng “Cô có yêu cầu đặc biệt gì trong lễ thăng chức không?”
Về phần danh hiệu, cậu không thể trao cho cô nếu không tuyên bố trước toàn thể Talosheim, nhưng thực chất là nếu cậu cho một bài viết về vấn đề này trên Bảng thông báo của Nhật Thực Vương thì hẳn là sau vài ngày cô cũng sẽ đạt được danh hiệu đó thôi.
Và nếu nó không thành công, mình sẽ chỉ cần nhờ Fidirg hay Merrebeveil thông báo cho mọi người, là suy nghĩ của Vandalieu.
Còn Isla thì hiện đang mơn trớn chiếc vòng cổ với biểu cảm đầy thương yêu. Nhìn thấy cảnh này, Vandalieu như tưởng tượng ra một khung cảnh đầy sống động khi hông cô bỗng mọc ra một chiếc đuôi, điên cuồng vẫy qua vẫy lại.
“Đến cả tôi mà còn chưa được tặng cái nào hết!” - Eleanora thủ thỉ một cách bất lực, cay nghiệt liếc nhìn Isla. Đôi mắt đó, dù có là lão làng trận mạc đi chăng nữa, chỉ cần bị liếc đến là sẽ đều tự động run như cầy sấy.
“... Hừ.” Isla thấy thế liền khịt mũi với cựu-cấp trên của cô, Eleanora. Cô thậm chí còn ưỡn cổ ưỡn ngực ra như để khoe chiếc vòng cổ cô vừa được tặng.
Vandalieu hiện có cảm giác như cậu đang thật sự nghe được một cuộc “đấu khẩu” quyết liệt giữa hai cô cún này.
Tuy nhiên, dù có là Eleanora đi chăng nữa thì cô chắc chắn không dám to tiếng lăng mạ Isla trong chính buổi lễ phong tước của cô ấy
Và mình còn không có lí do chính đáng để lăng mạ ả nữa...!
Eleanora không xem Isla như một con đàn bà đê tiện dùng những cách bất công bất chính để đạt được hảo cảm của cậu. Cô ta chỉ làm những việc cần phải làm để dẫn đến thành công mà thôi.
Thực tế thì, Vandalieu vẫn xem trọng Isla dù đã nhận thức được thủ đoạn của cô. Cô ta có đủ mưu mô và xu nịnh, nghĩa là việc hòa nhập với con người, Black Goblin và các thành phần dân số khác của Talosheim sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.
Và Eleanora cũng không thể viện cớ rằng trước kia cô ta là kẻ thù, bởi chính bản thân cô cũng đã từng mưu sát cậu.
Eleanora lại nhìn đến Isla lần nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn trong giận dữ.
Nếu là trước đây thì mình còn có thể gọi ả là ả đàn bà già nua, nhưng giờ mà nói vậy thì có khác gì tiếng mấy con chó bại trận sủa dơ đâu chứ.
Isla đủ quang minh chính đại để Eleanora tự nhận thức được điều này.
Không như bộ giáp phục cô vẫn mặc thời còn sống, bộ giáp-bó mà cô đang mặc hiện tại như đang góp phần tôn thêm, chứ không giấu đi, cả về sức mạnh cơ thể lẫn các đường cong nữ tính của mình, tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn mà Eleanora với ngoại hình của một cô gái đôi mươi không thể nào làm được.
Và làn da của cô ta vẫn mịn màng đàn hồi, chứ không hề nhăn nheo xấu xí đi tí nào. Một phần là do Vandalieu đã dùng hết sức trong công cuộc điều trị khi cô từ Vampire trở thành Zombie, nhưng mà...
Isla đã sống ít nhất ba mươi nghìn năm, ấy vậy mà ngoại hình của cô vẫn chỉ đâu đó độ ba mươi tuổi. Giờ thì cô lại trở thành một Zombie, khiến cô rõ ràng là còn trẻ hơn cả lúc còn sống.
Đương nhiên mình cũng muốn được làm con chó của Vandalieu, nhưng nếu là một con chó bại trận thì không!!!
“Vandalieu-sama, thần vẫn còn các buổi tập, xin phép người cho thần lui trước.” - Eleanora nói thế trong khi quay mặt lại, thậm chí còn không có ý định giấu đi cảm xúc của mình.
“Gặp lại cô sau” - từ sau lưng Eleanora, Vandalieu nói.
“Thần thấy mình không có tư cách hỏi câu này, nhưng mà thật sự để cô ta như vậy mà được ạ?” - Isla hỏi.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Eleanora là một người siêng năng mà, hơn cả ta nữa (khi còn ở Trái Đất)”
“Hơn cả ngài sao, thưa Điện hạ? Liệu cô nhóc đó không kiệt sức mà chết chứ?”
“Quan trọng hơn, ta đang có một nhiệm vụ muốn giao cho Ám Dạ Hiệp Sĩ Đoàn ngay bây giờ. Isla, ta muốn cô hợp tác với Bone Man và đi thị sát khu vực phía Nam vùng đầm lầy.”
“Cứ để đó cho thần, thưa Điện hạ.” Isla nói thế trong khi quì xuống, lần này là cả hai chân, rồi cúi mặt mình sát đến đôi giày mà Vandalieu đang mang trên chân.
“À, Hãy làm điều đó trên tay ta này” Vandalieu nói.
“Sao lại có thể như vậy được?! Ngài sẽ không chấp nhận lời thề nguyện sẽ luôn vâng lời, tấm lòng hết mình phục vụ (lao động khổ sai) này của thần sao?!”
“Isla-dono, đây là nơi để phong tước cho các hiệp sĩ, vậy nên tôi mong cô có thể làm vậy trên tay Đức Vua để thể hiện lòng trung thành, không phải ‘sự vâng lời và tấm lòng hết mình phục vụ’ này” Chezare nói.
Cuối cùng thì Isla cũng chịu đặt đôi môi lạnh cóng mà mềm mại của mình lên những ngón tay của Vandalieu rồi điều động Ám Dạ Hiệp Sĩ Đoàn lên đường làm nhiệm vụ.
“Nhân tiện thì Bệ hạ, thần cũng do bị rạch cổ họng mà chết, nên thần nghĩ cũng nên có gì đó quấn xung quanh mà che nó lại. Ngài thấy đấy, cứ mỗi lần Kurt nhìn thấy thần, nó đều ra chiều sầu não lắm” Chezare nói vậy.
“Chezare này, ta nghĩ nếu ta thật sự trao cho anh một cái vòng cổ giống vậy thì Kurt sẽ càng sầu não thêm nữa ... có khi ánh mắt của anh ta nhìn ta sẽ biến thành ánh mắt đáng tiếc luôn đó chứ.” Vandalieu, bỗng có dự cảm chẳng lành, liền lên tiếng nói với Chezare.
Dự cảm chẳng lành đó, đương nhiên là về chuyện nhận được vòng cổ từ cậu sẽ trở thành một loại “trend” đối với một thành phần dân cư nào đó của Talosheim. (Trans: để cho chắc ăn, trend dịch là phong trào nha, ta để nguyên Eng cho nó vui thôi)
***
Ánh nắng gắt như thiêu của mặt trời đốt lấy cơ thể anh ta như một lời nguyền. Đôi môi của anh ta, được tô hồng bởi thỏi son yêu thích, đang cong lên thành một nụ cười.
“Nữa... Đốt ta nữa đi... Aaa.... Đúng rồi, sâu hơn, đốt vào sâu hơn đi.”
Miles Rogue, người hiện đang bốc khói toàn thân, cười mạnh mẽ ngay cả khi đang hứng chịu nỗi đau tột cùng, đến mức mà bản năng sinh tồn của anh ta vẫn đang liên tục reo lên hồi chuông báo động.
Anh là một Vampire Quý tộc từng phục vụ cho Vampire thuần huyết Gubamon, sở hữu độc kỹ 《Cảnh Báo》. Kỹ năng này sẽ rung chuông báo động cho anh mỗi khi anh gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, lúc này thì tiếng chuông đó không hề kêu.
Tất cả những gì anh nghe bây giờ, là tiếng bước chân anh đang từ từ vươn lên một tầm cao mới.
Nhưng dù có là vậy đi nữa thì anh ta vẫn không chịu được cái cổ họng khô khốc của mình. Anh ta vươn cánh tay bỏng rát của mình ra và cầm lấy cái ca gần đó.
Cổ họng anh ta được lấp đầy bởi thứ dung dịch đặc quện mà đỏ như máu đó ... ca Huyết Dược được tạo ra bởi máu của Vandalieu và máu Quỷ vương, cùng với dạng bột xay của Vỏ Quỷ vương và Sừng Quỷ vương cùng vô số thảo dược và ma thạch khác.
Ngay lúc đó, cơn đau mà anh ta đang chịu khắp toàn thân, và những chỗ bỏng tróc của anh ta dần hồi phục lại. Nhưng vì bản thân là một Vampire nên miễn là anh vẫn còn ngoài nắng, cơ thể anh sẽ lại tiếp tục bị đốt cháy - hoặc ít nhất là nó nên như vậy.
“Aaaaa... Ôooo!”
Lần này, khi anh ta ngước mắt lên trời và hết rõ to, thì cơ thể anh đã không còn bốc khói nữa. Những vết bỏng của anh ta đang nhanh chóng phục hồi.
Và rồi, ở đó, Miles đứng hiên ngang giữa thanh thiên bạch nhật, không còn lại dù một vết bỏng nhỏ nào trên cái cơ thể đồ sộ đầy cơ bắp của mình nữa.
Nụ cười rộng ngoác nở trên khuôn mặt vốn đã trông rất gì và này nọ của anh ta.
“Tuyệt vời... cảm giác chiến thắng này! Cả cơ thể này như tràn trề năng lượng; ta cảm giác như mình đã trở thành một sinh vật tối thượng và toàn năng vậy! Cái cảm giác kích thích này, còn hơn cả việc ta biến thành Vampire Quý tộc từ một con người! Ngay bây giờ, ngay khoảnh khắc này! Ta, Miles Rouge, dám chắc rằng mình đã xứng đáng để được gọi là một Vampire chân chính!” (trans: ở đây nó chỉ nói là một Vampire chân chính thôi nha. Không hiểu ý nó là gì, cơ mà một True Ancester sẽ được dịch là một Vampire Thủy Tổ, tránh nhầm lẫn)
Miles cứ đứng đó với đôi mắt đỏ rực của mình, mặc độc một cái quần boomerang vừa được rao bán gần đây. (trans: quần boomerang là một dạng quần lót)
Bellmond cất tiếng gọi anh. “Xem ra cậu đã hoàn thành rồi. Miles, đây là quà chúc mừng từ Danna-sama.”
Cô đưa ra một cái vỉ bạc mà trên đó là một mặt dây chuyền bằng bạc khác. Vật này là một Magic Item được ngâm trong mana tử tính, nhưng kể cả vậy thì bạc vẫn là một điểm yếu khác của Vampire.
Đương nhiên, những vết thương gây ra bởi bạc đều vô cùng đau đớn, tuy nhiên chỉ chạm nhẹ ngoài da thôi thì bạc cũng có thể gây bỏng. Tặng trang sức bằng bạc cho một Vampire đơn giản là có ý nghĩa thù địch.
“Ôi trời, tôi vui quá đi mất~”
Miles nhận lấy mặt dây chuyền đó rồi đeo trước cổ mà không có một khắc đắn đo.
Bởi sợi dây chuyền đang vòng qua cổ, nằm yên vị trước ngực anh đã không còn đốt anh được nữa.
“Chị nghĩ sao về món đồ ngụy trang mới này của em hở, Onee-sama?” - Miles hỏi.
“Nó trông rất hợp với cậu,” Bellmond nói thế. “Nhưng cậu có thể nào làm ơn ngưng gọi tôi là Onee-sama được không?”
“Ôi chao, tại sao vậy? Chúng ta đều là các Vampire vực thẳm mà đúng không?”
Miles, sau khi liên tiếp chịu đựng việc để cơ thể mình bị đốt trong khi tiêu thụ Huyết Dược, đã tiến hóa thành một Vampire vực thẳm.
Anh đã kiểm tra việc này thông qua Bảng trạng thái, và dù rằng ngoại hình anh không thay đổi chút nào đi chăng nữa thì cơ cấu sinh học của anh đã khác hoàn toàn so với khi anh còn là một Vampire Quý tộc.
“Thật tuyệt diệu làm sao... Dù cả hạng và cấp độ đều không thay đổi, vậy mà thuộc tính cơ bản của em đều tăng lên, ngay cả điểm yếu như ánh mặt trời hay bạc đều không còn nữa. Vậy là chúng ta đã loại bỏ được hai nguyên do chính khiến Vampire không thể hoàn toàn thay thế con người. Nếu như các Vampire vực thẳm như chúng ta tăng lên về số lượng thì cán cân sức mạnh giữa con người và Vampire sẽ lật ngược hoàn toàn” - Miles hào hứng nói.
“Huyết Dược cần rất nhiều thời gian và công sức để tạo ra. Và quan trọng hơn, quá nửa số nguyên liệu cần thiết đều đến từ bản thân Danna-sama,” Bellmond nhắc nhở anh với tông giọng điềm tĩnh. “Nó không phải loại hàng đại trà cứ muốn là có đâu.”
Những lọ Huyết Dược cần thiết cho việc biến một Vampire thành một Vampire vực thẳm được làm ra bởi một số Giả Kim thuật sư định cư ở Talosheim, bao gồm Vandalieu và Zadiris.
Vandalieu, người sở hữu hơn một tỷ mana, có thể liên tục kích hoạt các mảnh Quỷ Vương bao lâu tùy thích nhằm cung cấp nguyên vật liệu cho việc bào chế thuốc. Tuy nhiên để sản xuất đại trà như cách mà nước có ga được đóng lon ở Trái Đất thì chỉ như vầy vẫn chưa đủ.
... Xét đến việc lọ Potion này không chỉ có thể nối liền xương mà thậm chí là cả các chi bị cắt lìa, thì tốc độ sản xuất này đã thật sự vượt quá mong đợi. Nếu Vandalieu thật sự đẩy mạnh việc sản xuất Huyết Dược lên mức tối đa để rồi xuất khẩu hàng loạt với giá rẻ, thì chắc chắn giới Giả Kim sẽ mất phần lớn thu nhập của họ.
Miles biết rõ về quy trình sản xuất của một lọ Huyết Dược, nên anh nhanh chóng rút lại những lời mình vừa bói. “Em biết mà” - anh ta nói. “Nhưng cái em đang nói tới là về tương lai ấy, tương lai. Và để trở thành một Abyssal Vampire cũng không dễ dàng gì. Kinh nghiệm bản thân em cũng nói rõ, uống Huyết Dược thôi thì vẫn chưa đủ đâu.”
Để trở thành một Vampire vực thẳm, một Vampire cần phải uống Huyết Dược và rồi để nó hiệu nghiệm. Nói cách khác là Huyết Dược cần phải hồi phục các vết thương.
Tuy nhiên, giống loài Vampire vốn đều sở hữu 《Hồi phục nhanh chóng》. Những vết cắt nho nhỏ sẽ lập tức hồi phục trong giây lát.
Uống Huyết Dược trong quá trình phẫu thuật như Bellmond khi cô được cấy ghép da hoặc liên tục chịu sát thương từ ánh mặt trời nhằm khiến cho Hồi phục nhanh chóng không kích hoạt đang là những phương thức hiệu quả.
Cũng có thể bỗng nhiên tiến hóa nếu liên tục uống máu của Vandalieu như cách của Eleanora. Tuy nhiên đối với phương thức này thì một khoảng thời gian cực lớn cùng với số lượng cực nhiều máu và Huyết Dược là cần thiết.
“Dù em không có tư cách nói câu này vì em là người khăng khăng muốn làm, nhưng mà việc đó thật sự y như là tra tấn vậy” - Miles tiếp tục nói. “Một người lì đòn như em thì không sao, cơ mà bọn Vampire non trẻ nhất định sẽ bất tỉnh giữa chừng hết cho xem”
“Ca phẫu thuật của tôi có vẻ cũng hơi quá sức với Vampire bình thường” - Bellmond nói thêm.
Hai kẻ này, những kẻ đều có khả năng kháng đau đớn (hoặc họ nghĩ vậy), đồng loạt lắc đầu trong khi nghĩ đếm khả năng của các Vampire khác.
“Nhắc mới nhớ, còn cô bé kia thì sao rồi? Đang cày cấp hay sao?” - Miles hỏi.
“Ừm. Cô ta đang hơi thất vọng với sự thật rằng 《Kháng ánh sáng》 chỉ có tác dụng như kem chống nắng, nên giờ cổ đang cố lên hạng 10” - Bellmond nói.
“Cố gắng thật đó, không phải sao? Chắc đó là sự khác biệt của tuổi trẻ. Aaa, đúng là mỹ vị mà,” Miles nói trong khi liếm hết đến giọt cuối cùng của số Huyết Dược trong ca. “Giờ thì em đi ra nhà tắm để ra mồ hôi chút” - anh ta nói trong khi nhặt đồ thay của mình lên. “Dù gì thì mai em cũng phải đi với Vandalieu-sama đến Công quốc Sauron để gặp Iris-chan và mọi người mà.”
Việc Miles không được đi theo đến Đế Quốc Orc Quý tộc; anh sẽ tham gia vào Mặt trận Giải phóng Sauron nhằm thực hiện công cuộc chuẩn bị để đối phó với các cá thể chuyển sinh.
Anh ta đã gấp rút thực hiện biến đổi thành Vampire vực thẳm cũng vì lí do không muốn để việc bản thân là Vampire bị lộ cho các đồng minh của Iris, cũng như kẻ thù của họ là quân đội Đế quốc Amid.
Dù anh có nước da trắng nhợt, đôi mắt huyết sắc và cặp nanh dài đi nữa, không ai có thể nghi ngờ việc một người đàn ông đi lại giữa trời chiếu nắng vàng trong khi cổ thì đeo vòng ánh bạc lại là một Vampire.
Đương nhiên, sự tiến hóa của anh cũng đã cung cấp thêm thông tin về loài Vampire vực thẳm, nhưng cái đó chỉ là hàng tặng kèm.
“Em sẽ được chuyển di vào trong cơ thể của Vandalieu-sama, thanh lọc cơ thể này là điều cần thiết”
Một trong những đặc tính mới về giống giống loài Vampire vực thẳm này đó là, họ có thể được trang bị bởi Vandalieu thông qua các kỹ năng 《Ràng buộc côn trùng》 và 《Ràng buộc thực vật》 trong khi không cảm thấy bất cứ khó chịu nào.
Vậy nên kế hoạch là để cho Vandalieu dịch chuyển họ đi bằng kỹ năng 《Kiến tạo Mê cung》
“... tôi tin là cậu nên mặc đồ vào trước khi nghĩ đến việc thanh lọc cơ thể”
Có vẻ như lời của cô không lọt vào tai Miles, kẻ mà hiện đâng cầm duy nhất một mẩu quần boomerang khác làm đồ để thay.
***
Tên: Isla
Hạng: 9
Tuổi: Khoảng 30,000 tuổi
Danh hiệu: Chó săn của Nhật Thực Vương
Chủng loài: Vampire zombie tử tước (Yếu đi)
Cấp độ: 85
Kỹ năng bị động:
Dạ nhãn
Kháng trạng thái bất thường: Cấp 10
Siêu sức mạnh: Cấp 9
Tái tạo nhanh: Cấp 5
Tha hóa tâm trí: Cấp 7
Tàn sát hồi phục: Cấp 7
Trực giác: Cấp 5
Cường hóa thuộc tính: Lòng trung thành: Vandalieu: Cấp 6
Kỹ năng chủ động:
Nghiệp máu: Cấp 1
Thủy ma pháp: Cấp 5
Hỏa ma pháp: Cấp 5
Vô tính ma pháp: Cấp 1
Điều khiển mana: Cấp 5
Kiếm kỹ: Cấp 10
Giáp kỹ: Cấp 9
Đột phá giới hạn: Cấp 8
Phi hành: Cấp 5
Truy đuổi: Cấp 8
Tra tấn: Cấp 5
Chỉ huy: Cấp 3
Nội trợ: Cấp 2
Đặc kỹ:
Biến đổi: Cấp 7
***
Isla, ‘Chó săn của Ternicia’, người sau này đã trở thành một Zombie.
Cô vốn là hạng 10, tuy nhiên mức hạng này đã rớt hẳn xuống 5 khi bản thân trở thành một Zombie. Sau đó cô đã dần dà leo lên lại hạng 9 thông qua rèn luyện trong các Dungeon.
Tuy vậy nhưng hiện cô vẫn chưa thể quay lại thời hoàng kim ngày xưa. Cũng nhờ tình cờ mà Vandalieu và Luciliano nhận ra rằng, chữ “Broken” trong tên loài của cô nghĩa là “Undead yếu hơn chính bản thân lúc sinh thời.” Sau vụ việc trên, chữ “Broken” đó bắt đầu xuất hiện trên thanh trạng thái của tất cả các Undead khớp với miêu tả này.
Thêm vào việc cô đang tiến bộ, cô còn đạt được cho mình danh hiệu mà Vandalieu nghĩ rằng cô sẽ cần nhiều thời gian hơn, Đây cũng là nhờ chính bản thân Vandalieu đã công nhận cô xứng đáng với danh hiệu này, và cũng nhờ 《Dẫn lối quỷ đạo》 của cậu đã tăng sức ảnh hưởng của mình lên các thuộc hạ.
Cô có thể yếu hơn lúc sinh thời, nhưng kỹ năng 《Hút máu》 của cô đã thức tỉnh thành 《Nghiệp máu》, cũng như các kỹ năng 《Kháng Hiệu ứng bất thường》, 《Tha hóa tâm trí》 và 《Đột phá giới hạn》 của cô đã đều tăng cấp. Cô chỉ đơn giản là đang phát triển để mạnh hơn theo một con đường khác mà thôi.
Đồng thời cô cũng vừa học được kĩ năng Chỉ huy và Nội trợ.
Trang bị của cô được thiết kế theo xu hướng quyến rũ và gợi cảm, nhưng đây cũng là thành quả của việc Vandalieu đã áp đặt cảm nghĩ cá nhân của mình về hình tượng của một “nữ ác nhân”. Lý do mà nó được thiết kế theo cách này là vì nó “trông có vẻ sẽ hợp”.
***
Giải thích danh hiệu: [Chó săn của Nhật Thực Vương]
Được nhận điểm cộng khi đang theo dấu hoặc tìm kiếm các đối tượng bị đánh giá là con mồi, hay kẻ thù của Chủ nhân của người nắm giữ danh hiệu này, nói cách khác là Nhật Thực Vương.
Thêm vào đó, người sở hữu sẽ nhận điểm cộng chỉ số cho toàn bộ các chỉ số, cả công và thủ, khi chiến đấu dưới quyền chỉ huy của Nhật Thực Vương.