Truyện Yondome wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi - Truyện chữ : chương 159 - tiếp tục chuyến thăm đến các quốc gia

Trang chủ
Spoil
Yondome wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi - Truyện chữ
Chương 159 - Tiếp tục chuyến thăm đến các quốc gia
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans : hùng

Edit : zen

-----

Sau khi chinh phục được Động Chằn Tinh, Vandalieu và nhóm của cậu quay trở về đất nước của các Kijin cho mục đích ăn tối.

Và cũng chính đêm hôm đó, trong giấc mơ của mình, Vandalieu đã được triệu hồi đến thần giới của Garess, vị thần của các chiến binh. Ở đó, cậu đã có một cuộc đàm thoại với đời Kijin trước, những Kijin mà khi họ chết đi, đã được trở thành Luyến thần và Kiệt thần của Garess. 

Và giống như chủ nhân Zantark của mình, Garess, người đã hợp nhất với một trong các Ác thần của quân đội Quỷ Vương, mang cho mình nửa trên là thân hình của một anh chàng điển trai, trẻ trung, khỏe khoắn cùng với phần thân dưới vô cùng kỳ dị.

”Hỡi Dhampir được phục tùng bởi các Hắc Goblin, Anubis, Orcus, Ghoul và cả ma cà rồng, kẻ đã có thể hấp thụ được các mảnh của Quỷ Vương, đã nhận được sự tôn trọng từ Kijin chúng ta. Ta hi vọng rằng ta có thể trao cho ngươi danh hiệu 'Vua Oni' này.” Garess nói với giọng điệu vô cùng trịnh trọng. (trans: thề tự nhiên chỗ này có chữ wish vô chả biết dịch thế nào)

“Vì lý do gì mới được?” Vandalieu hỏi lại.

“Nói cho thẳng ra thì là do ta muốn nhân cơ hội này để bắt kịp với Fidirg và Merrebeveil thôi.”

Mặc cho vẻ ngoài có phần cứng đầu của mình thì hành động của Garess lại tương đối dễ đoán, như mong đợi từ người được gọi là vị thần giám hộ của tộc Kijin.

“Vào thời đại Thần linh, ta… ta cũng đã từng đưa ra các lời dạy, như việc một cuộc chiến nghĩa là phải như thế nào, hay phải ra làm sao thì mới trở thành một chiến binh bậc thầy, nhưng mà… những thứ đại loại vậy có vẻ là quá khó hiểu đối với các Kijin, các đứa con của Zantark-sama và Vida-sama. Nếu ta không giải thích dễ hiểu nhất có thể thì Thánh Ngôn của ta sẽ chỉ như là chuỗi những từ ngữ vô nghĩa mất…”

Theo như ông nói thì ông cũng đã từng dạy các khái niệm triết lý, nhưng rồi thì tính cách của ông cũng dần dà phải thay đổi để phù hợp với các Kijin.

Các vua Kijin đời trước nghe tới đây thì cũng chỉ biết cười cay đắng.

“Tôi thật tình xin lỗi. Thật là hồi còn sống, lời của Ngài nói ra tôi chả hiểu gì cả.” (trans: ở đây bên Eng vẫn chỉ xung hô là I-You thôi, nhưng ta nghĩ là cấp trên cấp dưới nói chuyện thì ít nhất cũng phải như vầy)

“Tôi nhớ hình như là bắt đầu từ ba đời trước đời của Tenma thì tộc Kijin mới suy nghĩ được chút ít đúng không?”

“Thời các Vua là nữ thì bọn họ cũng dùng đầu đấy thôi. Chỉ là không phải tôi thôi.”

“Bỏ qua chuyện đó đi, giờ thì ta giao phần của những người còn sống lại cho cậu đấy. Thật ra thì nếu muốn, cậu có thể chọn vài người trong số họ để đi theo mình. Nhớ là chọn bằng các tiêu chuẩn khác ngoài cơ bắp.”

“Nếu thật sự phải chọn dựa trên các yếu tố khác ngoài phần cơ bắp ra thì tôi nghĩ tôi sẽ chọn không trả lời vội,” Vandalieu nói thế. “Và vâng, cứ giao lại cho tôi. Mọi người đang có vẻ vô cùng hòa hợp, và mẹ tôi cùng với công chúa Levia cũng đang rất thân với Yura-san ”

Đất nước Kijin được bao xung quanh bởi các hầm ngục, nên việc có thể phát hành thẻ mạo hiểm giả (Explorer card) cho phép các Kijin dịch chuyển tức thời từ tầng này sang tầng khác sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống thường nhật của cư dân nơi đây.

Và Vandalieu cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu với việc giúp đỡ các Kijin theo cách này, bởi dù gì thì cậu cũng đang làm thân với Oniwaka, và mẹ cậu cùng với công chúa Levia thì lại đang là bạn của Yura.

Nhưng về phần Garess thì ông lại đang có một vẻ mặt vô cùng khó xử. “Oniwaka à… thật ra ta cũng hơi do dự khi phải cho một vị vua tương lai đi theo cậu… nhưng ta sẽ không bỏ qua ý kiến cá nhân của bản thân Oniwaka”

“Hmm? Không lẽ chúng ta không thể chỉ đến thăm quốc gia của từng người trong một khoảng thời gian quy định trước sao?” Vandalieu đưa ra đề nghị như vậy, bởi cậu không hề có ý định muốn chiêu mộ đứa con một của vị vua một nước khác.

“Đến và đi thôi à… Nếu chỉ như vậy thì ta nghĩ cũng không có vấn đề gì. Ta giao đứa trẻ đó cho cậu vậy. Còn bây giờ, Ta sẽ trao cho cậu biệt danh ‘Vua Oni’ này và ban chúc phúc cho những người bạn đồng hành của cậu… cùng với đó là món quà này của ta.” Garess nói vậy trong khi nắm lấy một trong những khối u trên phần thân dưới kì dị của ông và trao nó cho Vandalieu. “Đây là một phần cơ thể của ta, vị thần bảo hộ cho loại Kijin. Với nó, dẫu người đó không phải là thành viên của tộc thì vẫn có thể dẫn dắt loài Kijin hiệu quả hơn miễn là họ có năng khiếu.”

“Cảm ơn ngài vì món quà hữu ích này.” là những lời cuối cùng Vandalieu nói ra trước khi cậu thức dậy.

Phần cơ thể của Garess mà ông trao cho cậu thì chẳng thấy đâu cả. Có vẻ như nó không phải một thứ vật chất thông thường

 “Mà… dù gì thì mình cũng đã nhận nó rồi, khi nào cần dùng đến thì chắc sẽ dùng được thôi.”

『Bạn đã nhận được danh hiệu ‘Vua Oni’!』

Tổ đội của Vandalieu sau đó đã rời vương quốc của các Kijin để lên đường đến quốc gia kế tiếp theo như lịch trình. 

“Vandalieu-sama! Nhớ quay lại đón chị sau nhé!” Tarea, người phải ở lại để trao đổi kỹ thuật luyện kim, nói thế.

“Vandalieu, sau này nhớ quay lại đây thăm bọn này đấy!” Oniwaka nói.

Trên đường đi, Darcia bỗng nhiên đưa ra cho cậu một lời cảnh cáo. "Vandalieu này, dù sau này con mà còn bị thách đấu nữa thì cũng tuyệt đối không được dùng lưỡi nữa đâu đấy. Đặc biệt là mặt, con nhất định không được để lưỡi của con liếm chỗ đó.” là những gì cô căn dặn

“Nhưng mẹ à, lưỡi của con thật sự rất hiệu quả khi được dùng làm vũ khí à,” Vandalieu đưa ra lời phản đối của mình trong khi tiếp tục liếm láp mấy quả trứng Ong Gehenna mà Quinn liên tiếp đẻ ra nhằm giúp làm sạch chúng. "Nó linh hoạt, và vì nó được cấu tạo bởi cơ là chính, nên con có thể dùng nó để ra đòn. Nó còn được hưởng lợi từ Kĩ thuật Chiến đấu Không Vũ trang nữa. Nó cũng có thể được dùng để khiến kẻ địch lơ là cảnh giác, và thậm chí có bị chặt đứt đi nữa thì nó cũng sẽ mọc lại nhanh hơn cái tay hay cẳng chân nhờ vào Hồi phục Cấp tốc."

Cậu vẫn tiếp tục công cuộc liếm láp của mình trong khi kể ra một dãy các điểm mạnh của chiếc lưỡi của cậu. Trông cậu lúc này chả khác gì một con ong thợ chính hiệu cả. 

Tình cờ thì, Quinn hiện tại đang ở ngay cạnh cậu, tiếp tục cho ra đời những quả trứng mới từ phần bụng ong mọc ra từ hông của cô. Công việc của Quinn không chỉ có đẻ trứng mà còn bao gồm cả việc phải bảo vệ chúng, nhưng vì Vandalieu đang giúp cô ở khoản này như một chú ong thợ chăm chỉ, phần việc của cô đã ít nhiều được giảm đi.

“Thiếu gia nhà ta đã thật sự trở thành một người cha rồi ha… mà bỏ việc đó qua một bên cái đã, dẫu bọn chị hiểu rằng lưỡi của em rất tiện dụng, thì em cũng không được phép dùng nó như vậy.” Rita nói.

“Chị xin em đừng đánh vào mặt người khác với thứ đó. Dù em chỉ đánh vào má của Oniwaka thôi mà Yura-san đã thật sự lằng nhằng về nó nhiều lắm đấy!” Saria tiếp lời. 

Yura xem chừng không chỉ đơn giản là đã kết thân với họ.

Cô đúng là đã trở thành một người bạn, nhưng đồng thời cũng là một người rất khó tính khi ngồi vào bàn đàm phán.

“Cậu chủ à, những gì mà Darcia-sama vừa nói không phải là về chuyện hèn nhát hay về chuyện nó sẽ tổn hại đến danh tiếng của cậu chủ đâu. Chỉ là… có vẻ như ngài đã dùng nó lên sai đối tượng rồi… nhất là khi điểm đến của nó là mặt của họ” Bellmond mơ hồ nói.

Sau khi nghe vậy thì Vandalieu mới bắt đầu suy nghĩ lại, và có vẻ như là nó sẽ phát sinh ra một số vấn đề thật.

Có vẻ như việc tát vào mặt một ai đó bằng lưỡi của mình thật sự không phải là một ý hay. Bởi nếu như chỗ cậu đánh trúng quá gần đôi môi của mục tiêu, khả năng cao là nó sẽ trở thành một nụ hôn, dù cậu có muốn hay là không.

Oniwaka, người con trai duy nhất của một gia đình quyền quý, bị liếm vào mặt giữa thanh thiên bạch nhật. Đây là sự thật, và nếu Yura có mang nó ra bàn đàm phán đi chăng nữa thì cũng chả ai trách móc gì cô được cả

Vandalieu gãi gãi đầu. “em cứ xài mà không nghĩ về nó nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ như là đấm bằng tay hay đá bằng chân bình thường thôi, cơ mà giờ chị nhắc tới thì đúng là có vẻ nó hơi rắc rối thật.” 

Bản thân Oniwaka thì không có vẻ gì là bận tâm lắm về vấn đề này lắm, nhưng Vandalieu thì lại bắt đầu thấy có lỗi với cậu. Thế là cậu định bụng sẽ xin lỗi cậu ấy sau. 

“Không đâu, thưa Điện hạ. Nếu ngài xin lỗi thì chuyện sẽ còn phức tạp hơn nữa đấy ạ. Yura-san đang rất háo hức về chuyện gả Oniwaka cho ngài đấy.” là lời của công chúa Levia.

“Hai người có vẻ như đang vô cùng thân thiết, và chị ta cũng nói rằng đây là việc nên xảy ra cho một tương lai thịnh vượng của cả hai đất nước. Chị ấy hào hứng vô cùng luôn ấy, còn nói đến chuyện dành thời gian ra để bàn bạc về vấn đề cưới hỏi này nữa cơ.” Orbia tiếp lời.

Theo như lời của hai nhân vật trên thì có vẻ là Yura cũng không có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào về vấn đề này cả. Như vậy là tốt, rất tốt, chỉ là cậu đang bối rối, không hiểu tại sao Yura lại muốn gả con trai mình cho cậu.

Và đây là lúc cậu nhận ra. (Hùng: It is this moment that he knew…) (edit: tiếng sét) ( kars : ta cay vụ này nha làm ta cứ nghĩ sai sai ở đâu giới tính suốt 3 chap )

“…Không lẽ nào… Oniwaka là con gái sao?”

“…Vậy là con thật sự không để ý à.” Darcia nói vậy.

“Danna-sama, Oniwaka chỉ như là tên gọi chung cho người con cả của một vua Kijin thôi,” Bellmond giải thích. “Cái tên này được ghi trong sách sử của họ rằng nó được anh hùng Hillwillow truyền lại, và sau đó Kijin thủy tổ đã dùng nó để đặt cho con mình, tin rằng đây là tên của một Oni nổi tiếng nào đó.”

“Còn tên thật của chị ấy là Yuuma.” Saria nói.

Cuối cùng thì Vandalieu nhà ta cũng nhận ra rằng, cu cậu đã hiểu lầm mọi thứ ngay từ thuở ban đầu. 

“Mà cũng đúng thôi nhỉ, thật sự thì chỉ nhìn mà đoán thì sẽ chẳng thể nào biết được sự thật này cả, đúng chứ?” Rita nói. “Giọng của chị ta tuy cao nhưng lại hơi khàn khàn, chưa kể đến chuyện chị ta lúc nào cũng mặc giáp phục cả. Sự thật là nếu ở bữa tiệc Yura-san không nói cho bọn chị biết thì bọn chị cũng như em thôi.”

“Không chỉ giọng nói mà còn hành động của chị ấy cũng y như con trai nốt. Cả việc chị ta thích cơ bắp nữa. Mặt của chị ấy đúng là mặt của nữ nhi đấy, nhưng mà có quá nhiều những đặc điểm của con trai trên đó khiến việc nhận ra là hầu như không thể.” Orbia nói vậy. 

Mặc dù cả Rita lẫn Orbia đang cố biện hộ cho cậu, nhưng Vandalieu vẫn không khỏi cảm thấy bị áp đảo. 

“Lúc ta hỏi nhỏ mẫu người con gái mà nó thích, nó nói nó thích người nào đô hơn nó là ta đã thấy là lạ rồi, cơ mà… để nghĩ rằng những từ đó đã thoát ra từ miệng của một jou-chan chứ không phải là từ một tên con trai.” Borkus nói thầm.

“So với một cô công chúa bình thường thì cô ta khá là tomboy đấy chứ,” Sam nói vậy. “Thiếu gia, cậu tính xử vụ này thế nào giờ?”

“…Nói vậy chứ nếu giờ mới bắt đầu đối xử với chị ấy như con gái thì cũng kì lắm, chắc con sẽ chỉ tiếp tục chơi với chị ấy như như trước giờ thôi,” Vandalieu nói. “Nhưng nếu giờ mà con còn phải đánh nhau ở những nơi khác, thì con sẽ cố không dùng lưỡi để đánh những chỗ từ cổ trở lên nữa.”

“Ooohn?” Knochen gầm gừ.

“Chít, xã hội con người lắm chuyện nhỉ. Để nghĩ rằng chỉ cần cái mồm hay cái lưỡi mà vẫn sinh chuyện cho được.”

“Dù liếm láp lẫn nhau thật sự khá dễ chịu…” Vandalieu nói thế 

Có vẻ như Knochen hay Người Xương có cái nhìn khác hoàn toàn con người trong vấn đề này, và rằng họ thấy nó vô cùng kì lạ khi thấy những người khác làm ầm lên như vậy chỉ vì nó.

Nơi tiếp theo mà họ phải viếng là đất nước của các Điểu Nhân (Harpy). Vandalieu cũng đã phải nhận vô số các lời thách đấu từ các cư dân nơi đây. Tuy nhiên, khác với Okinawa và các Kijin khác, các Điểu Nhân này không thách đấu với cậu vì nghi ngờ mà là do họ xem đây như một loại sự kiện 'hiếm có khó tìm' nào đó để có thể đối đầu với cậu.

Chỉ là họ không đấu với nhau bằng vũ lực. 

“Vào vị trí… xuất phát!” Công chúa Levia hét

Theo sau hiệu lệnh của cô là sự bắt đầu của cuộc thi điền kinh giữa Vandalieu và các Harpy trên cạn.

“Dù không bay được thật đấy, nhưng nếu là chạy đua trên mặt đất thì bọn này không ngán ai đâu!”

Các Điểu Nhân trên cạn là họ Harpy có dáng vóc to khỏe cùng đôi cánh ngắn, mang các đặc tính của những loài chim không bay được như chim đà điểu, đà điểu Úc (chim Emu) hay chim Moa. 

Như đã đề cập, họ hoàn toàn không có khả năng bay lượn trên bầu trời, để bù đắp cho khuyết điểm đó là cặp chân khỏe mạnh cùng khả năng chạy trên mặt đất không hề kém cạnh gì so với các Centaur hay các Arachne.

“Thua một lần là đủ rồi!” Vandalieu nói vậy trong khi dùng cả bốn chi của mình mà chạy, cào xới mặt đất với bộ vuốt của bản thân.

“Đủ lắm rồi, nhưng mà…”

Xét về mảng tốc độ thực thì cậu đang bị các Harpy bỏ lại. Có vẻ như dù có là bí kĩ chạy bằng bốn chân được lưu truyền lại trong nội bộ nhà Ghoul đi chăng nữa thì nó cũng không giúp cậu thắng được tốc độ của các Harpy cạn này.

Các Harpy ăn mừng chiến thắng trong khi lần lượt cán đích với tốc độ nhanh khủng khiếp.

“Chúng ta thắng rồi!”

“Yay, hoàng đế về chót!”

“Vậy là nhanh hay chậm đều dựa vào cơ chân chứ không phải là số lượng chân à…” 

Cậu tiếp tục chạy để hoàn thành chặng đua của mình ngay cả sau khi nhận lấy thất bại lần thứ hai này, trong lòng thầm ngưỡng mộ cặp chân thon mà săn chắc của các Điểu Nhân trên cạn kia.

“Điện hạ à, thứ mọc ra từ hai bên vai của ngài không phải là chân trước, mà là tay ạ. Ngài quên mất chuyên này rồi sao?” Công chúa Levia, người theo sau cậu từ vạch xuất phát tới tận lúc này, thắc mắc hỏi.

“Vậy đây là thất bại thứ hai của Thiếu gia rồi ha.” Bellmond nói thế trong khi ghi chú lại sự thật này.

“Đừng quá bận tâm về nó, Vandalieu. Cả hai kèo đấu này đều không phải kèo tủ của con mà. Hơn nữa, việc cố gắng hết sức mình mới là điều quan trọng, không phải là thắng thua!” Darcia khích lệ tinh thần cậu.

Tiện nói luôn, thất bại đầu tiên của cậu là trong một kèo thi múa với các Điểu Nhân cùng bộ lông sặc sỡ sắc màu của họ. Và như một lẽ tự nhiên, cậu bị họ áp đảo toàn tập. 

“Nhưng nếu ngài ấy mà thắng cuộc thi nhảy thì sau này các Điểu nhân sẽ tập trung lại Talosheim mất.” Saria nói thầm. 

“Có lẽ thất bại lần này thật ra lại là chuyện tốt cũng nên.” Rita đáp lại. 

Darcia, người hiện đang ở giữa cuộc trò chuyện của hai chị em này, hoàn toàn đồng ý với họ. “Cũng không phải là cô ghét các cuộc hôn nhân chính trị hay gì cả, chỉ là cô muốn thằng bé được ở với những người mà nó có thể kết thân được thôi.” 

Và đó là loại mối quan hệ mà Darcia muốn đứa con của mình có với các thành viên của giới tính đối lập.

Vandalieu không phải một mạo hiểm giả, cũng chả phải là quý tộc gì cả; cậu là một ông vua, và còn là người mà sau này sẽ đường đường chính chính trở thành một hoàng đế. Dẫu có địa vị xã hội cao là thế, cậu vẫn được nhiều người yêu mến. 

Tất cả đều là nhờ việc cậu sở hữu kĩ năng cám dỗ quỷ đạo chuyển hóa từ người tiên nhiệm của nó là hấp dẫn tử tính. Nó là một kĩ năng dạng mê hoặc tác dụng lên các Undead, một số các chủng tộc của Vida như Ghoul (Ngạ quỷ) hay Vampire (Hấp huyết quỷ), quái vật dạng côn trùng hoặc cây cỏ, và thậm chí là một số cá thể con người. Và ngay từ đầu thì hiệu quả của nó cũng như phạm vi ảnh hưởng đều đã trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. 

Và nó chắc chắn sẽ còn tiếp tục mạnh hơn nữa. 

Chính vì vậy mà việc ngày càng có nhiều người đi theo cậu là một thứ gì đó không thể tránh khỏi, và phân nửa số đó cao kèo sẽ là phụ nữ. 

Nếu Vandalieu không thích chuyện đó, lựa chọn duy nhất của cậu sẽ là tự cách ly mình trong phòng.

Chính vì vậy mà Darcia và những người khác đã bí mật thuyết phục những thành viên nam và cùng đưa ra quyết định, là họ sẽ ‘chọn’ những người ở xung quanh cậu thay vì ‘giới hạn’ nó. 

… Chứ nếu cứ để cậu tự do một mình thì sau này đảm bảo số người đi theo cậu sẽ chỉ có tăng chứ không giảm được. 

“Nói vậy chứ, Oniwaka-sama có vẻ đang khá thân thiết với Thiếu gia nhà ta đấy.” Sam nói. 

Darcia và những cô con gái của Sam không có vẻ gì là hoàn toàn phản đối việc này. 

“Cha à, ở đây thì tiểu tiết mới là cái quan trọng đấy ạ. Nếu như tất cả mọi chuyện đều để cho bậc phụ huynh quyết định thì mối quan hệ đó không kéo dài được lâu đâu!” Saria nói. 

“Đó cũng là lý do vì sao bọn con không hoàn toàn phản đối nó. Bọn con chỉ nghĩ là chúng ta nên quan sát một lúc trước đã rồi mới đưa ra quyết định sau.” Rita tiếp lời. 

Việc mà những con người đang có mặt tại nơi đây làm là bàn chuyện hôn ước giữa một hoàng đế và đệ nhất công chúa của một quốc gia mà sau này sẽ nằm dưới quyền cai trị của cậu, tuy nhiên thì đối với các quốc gia nằm trong địa phận của Dãy núi Ranh Giới, nơi mà các chủng tộc của Vida cư ngụ, thì những cuộc hôn nhân chính trị nơi mà cảm xúc của các bên bị bỏ lơ hoàn toàn bị xem là một điều cấm kỵ. Sau cùng thì vị thần mà họ thờ phụng cũng là nữ thần của tình yêu mà. 

“Với nói chứ ta cũng không nghĩ là thằng… Oniwaka jou-chan thích thằng bé theo kiểu đó.” Borkus nói thế. 

“Đồng ý. Trông họ chẳng khác nào mấy đứa trẻ chơi thân với nhau vậy; chả có tí hảo cảm nào giữa họ cả.” Kimberley, người tới đây từ sau vụ Động Orge, nói. 

Thật sự thì đúng là Oniwaka đã đối xử với cậu y như cách mà những con người trên đây vừa miêu tả. 

Và dù gì thì gu của cô cũng là những người có nhiều cơ bắp hơn mình. Dù có tính cả cơ lưỡi vào đi nữa thì Vandalieu cũng chả thể đáp ứng nổi cái yêu cầu đó.

“Mùa xuân của Oniwaka hãy còn lâu nữa mới tới,” Người Xương nói. “Dù là có chuyện gì nảy sinh giữa chủ nhân của chúng ta và cô ấy đi nữa thì việc chúng ta nên làm bây giờ chỉ là đợi và quan sát

“Oooohn.”

Người Xương và Knochen, những người mang dòng máu động vật trong mình, đưa ra ý kiến và kết thúc cuộc bàn luận xoay quanh Oniwaka 

“Nhân tiện thì Darcia-sama, dù nói là chúng ta sẽ 'chọn' những người được phép ở xung quanh cậu chủ, nhưng mà chúng ta sẽ 'chọn' thế nào đây ạ?” Bellmond hỏi thế, bởi họ vẫn chưa đưa ra bất kì tiêu chuẩn nào cho việc lựa chọn này ngoại trừ việc Vandalieu có thể kết thân với đối tượng. 

Việc phụ huynh đưa ra những yêu cầu tối thiểu cho đối tượng hẹn hò của con cái mình là hết sức bình thường, vì vậy mà Bellmond nghĩ rằng Darcia cũng sẽ có một số tiêu chuẩn như vậy. 

“Để xem nào…” Darcia để tay lên má, nghiêng đầu suy ngẫm về câu hỏi vừa được đưa ra. 

Có vẻ như cô đã từng trình bày cảm nghĩ cá nhân của mình về vấn đề này cho Vandalieu trong quá khứ, nhưng dạo này cô hoàn toàn không còn bận tâm tới việc đó nữa. Bởi bản thân cô hiện vẫn chỉ là một linh hồn yếu đuối, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy sẽ không thể lưu lại trong tâm trí cô lâu được. 

Chính vì vậy mà bây giờ, cô lại phải vắt óc suy nghĩ về nó lần nữa… chỉ để nhận ra rằng cô chẳng đưa ra được ý tưởng nào cả. 

“Cô nên làm gì mới phải đây? Có lẽ là, ngay từ đầu cô đã không có quyền được lên tiếng về đời tư của Vandalieu rồi.” cô nói thế. 

Đây là những suy nghĩ thật lòng của cô khi cô ngẫm lại những gì mình đã làm trong quá khứ. 

Chính Darcia là người đã từ bỏ khu rừng nơi quê cha đất tổ của mình để đi hẹn hò với một thằng trai mờ ám nào đó trong một thị trấn loài người nào đó. Và thậm chí ngay cả sau khi biết được danh tính của người đàn ông nọ, giờ là Valen, thật ra lại là thuộc cấp của một tổ chức Vampire tôn thờ một ác thần, thì cô vẫn quyết định tiếp tục giữ mối quan hệ của mình với cậu. Kết quả là cô mang bầu.

Dưới góc nhìn của một con dân Dark Elf bình thường thì cô Darcia chẳng khác nào một đứa con vô ơn cả.

Sau khi thấy tâm trạng của Darcia chuyển xấu đi khi cô tự nhận thức được việc đó, Bellmond đã nhanh chóng lựa lời nhằm an ủi cô… để rồi đến lượt bản thân Bellmond nhận ra một sự thật khác. 

“Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân nào cả, mặc dù đã từng bị cưỡng bức bởi họ.” 

Bellmond bị trục xuất ra khỏi quê hương của cô bởi dòng máu Lamia mà cô sở hữu, thể hiện qua con người và lưỡi của mình. Cô bị con người cưỡng bức khi bản thân còn là một đứa trẻ, và sau đó là bị bắt đi bởi các Vampire, cô được đưa đến một nơi trú ẩn bí mật dưới lòng đất. Ở đây, cô đã trải qua mười ngàn năm tuổi thọ của mình làm nghề gác cổng. 

Cô đã bị đả thương, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm việc gì tốt đẹp. 

“Về phần của tôi thì… bạn trai tôi lừa dối rồi xuống tay hạ sát tôi, nên tôi không nghĩ là mình có mắt nhìn người trong lĩnh vực yêu đương đâu.” Orbia nói vậy. 

“Ta cũng chưa từng chọn hôn phu.” là lời của công chúa Levia 

Còn Quinn thì “… Tôi thì đã từng xảy qua chuyện này một lần rồi, chỉ một lần thôi, với một ong đực,”  

“Chị em bọn này thì khỏi nói rồi ha,” Rita nói. “Vậy nghĩa là cả bọn đều bị loại à?” 

“Một người nào đó có một mối quan hệ đàng hoàng à… các Ghoul thì không được chắc rồi, vậy chỉ còn… A, lúc về thử đi hỏi Fester-san với Lina-san xem sao! Cả Jack với Hitomi-san của Legion nữa!” Rita nói tiếp.

“Bình tĩnh lại đã nào,” công chúa Levia nói. “Chẳng có lý do gì để chúng ta phải vội cả, Rita.” 

“Đúng đúng, giục tốc thì bất đạt. Nhân tiện thì, mọi người đang bàn chuyện gì đấy?” Vandlieu chạy lại trong khi đang ngồi trên lưng một Harpy cạn, hỏi. 

“Bọn này tới để trả hoàng đế lại cho mọi người nhè!” Harpy đó nói. 

Và thế là cuộc trò chuyện bị xen ngang và sau đó thì giải tán. 

Kèo đấu thứ ba với các Harpy là thi nhào lộn trên không. Mặc dù đúng là Vandalieu có thể thực thể hóa linh hồn của mình để tạo thành các đôi cánh, nhưng mục đích chính của chúng là để vận chuyển người, vậy nên chả ai nghĩ rằng cậu có thể vượt mặt được tốc độ và sự cơ động của các Harpy khi họ ở trên không cả.

Nhưng mà không, Vandalieu đã dùng những chiếc cánh của các Ong Nghĩa trang bằng kỹ thuật ràng buộc nhóm để mà bay theo một cách cực kì điệu nghệ.

“Lộn nhào ba vòng trên không trung~”

Buzz-buzz-buzz. (Tiếng ong bay)

“Ngài ấy giỏi thật đấy, nhưng mà trông hơi sai sai?!” là lời của một trong số các Harpy. 

Dù trông sai thật, nhưng luật của kèo đấu lại cho phép cả việc dùng cánh lẫn Vô tính ma pháp và Phong tính ma pháp, vậy nên Vandalieu đã dễ dàng giật lấy chiến thắng đầu tiên của mình.

Tiếp đến đó là cuộc thi ở quốc gia của các Nhân Mã, và vì việc nửa thân dưới của họ là mình ngựa mà việc kèo đấu đầu tiên giữa họ là chạy đua cũng chả có gì là lạ cả. 

Nhưng nó lại còn là một cuộc đua vượt chướng ngại vật. 

“Chúng ta là chủng tộc với nửa dưới là thân ngựa! Vì vậy mà nếu bọn ta không thể điều khiển nửa thân dưới của mình ít nhất là tốt hơn loài người điều khiển chân tay của họ, thì việc sinh tồn ở vùng Núi Biên giới đầy khắc nghiệt này âu cũng chỉ là chuyện viễn vông. Đó là lý do cho cuộc thi này. Chúng tôi xin mạn phép được thách đấu với ngài như các Điểu Nhân đã từng, hỡi tân hoàng đế!” Sylvarie, vua của các Centaur, thân xăm đầy mình, đầu cài lông chim như các thổ dân châu Mỹ. 

Vandalieu trông hơi bối rối khi cậu nhìn thấy đường đua. “…Không phải như vậy thì em sẽ có nhiều lợi thế hơn so với một chặng đua bình thường hay sao?” cậu hỏi vậy.

Chặng đua bao gồm ba bức tường để kiểm tra khả năng nhảy của các thí sinh, một cây cầu dừa để kiểm tra thăng bằng, một ngọn đồi để kiểm tra lực chân và cùng với đó là một vòng lửa có-lẽ-là để thử thách lòng can đảm và độ nhanh nhạy.  

Ngoài phần các bức tường và khúc lên đồi ra thì tất cả những phần còn lại đều quá khổ so với con người do chúng được làm theo kích cỡ của các Nhân Mã. 

Bỏ qua phần thi cuối mà rõ ràng là dành cho các rạp xiếc ra thì đa số mọi chướng ngại đều gây ra nhiều bất lợi hơn cho các Nhân Mã.

Đó là lý do tại sao mà Vandalieu muốn chắc chắn rằng các Nhân Mã thấy ổn với kèo thi này hay không. 

“Ổn cả ổn cả,” Sylvary hùng hổ nói trong khi khoanh tay trước ngực, gật gật đầu. “Đây là chặng đua mà bọn ta hay dùng trong các kỳ lễ hội, vậy nên độ khó của nó hoàn toàn phù hợp với nhân mã bọn ta. Mà ngay từ đầu thì ngài thi với bọn ta chỉ với hai chân thôi mà đúng không, vậy nên đây còn chẳng được tính là bọn ta đang chơi chấp… hoặc nó không nên là, nhưng có vẻ như ngài hay thi với bốn hay cả tám chân nữa nhỉ.” Cặp lông mày ‘men lỳ’ của ông nheo lại. “Nghe đồn ngài chạy được với mười hai chân lận nhờ. Có khi bọn này không chấp thì ngài cũng ăn kèo này dễ như trở bàn tay mất… Sự thật là, kèo lần này có cả đám trẻ xem nữa, nên ta không muốn trông quá thảm hại trước mặt bọn chúng… không phải là ta đang bảo ngài cho ta thắng hay gì đâu, cơ mà ngài có thể làm ơn khiến nó trông như một cuộc đua suýt sao một chút được không?” ông ta thì thầm. 

Ông liếc trộm về phía các đứa trẻ Centaur và Harpy đang thích thú quan sát cùng với các Centaur khác, bao gồm cả một nữ nhân mã trông đặc biệt mạnh mẽ với nửa dưới của một con ngựa ô. 

Tình cờ thì, hiện Sylvari đang trong một mối tình xa với nữ hoàng của các Harpy. (bọn yêu xa ấy, mà cưới rồi)

“Quan hệ giữa ta với con gái dạo này không được tốt cho lắm, nên làm ơn đi,” Sylvary nói thế, có vẻ ông hơi quan ngại chuyện số lượng chân.

“Cháu không định dùng Mảnh Quỷ vương đâu, nên sẽ chỉ có bốn chân thôi.” Vandalieu cam đoan với ông. 

“Ta hiểu rồi! May thật đấy. Cùng nhau đua một chặng đàng hoàng nào, hỡi Hoàng đế.” Sylvary nói thế sau khi quay lại với vẻ trang nghiêm cùng giọng điệu men lì vốn có của mình.

Ông đưa tay ra định vỗ vai Vandalieu, nhưng vì chênh lệch chiều cao giữa hai người là quá lớn nên thay vào đó ông đành xoa đầu cậu

Nói chuyện với Sylvary khiến cậu nhớ tới Privel. Không biết chị ấy có còn cày cấp trong hầm ngục hay không nữa? 

“… Thần đã nhắc đến chuyện này trước đó ở đất nước của các Harpy rồi, nhưng mà thứ mọc ra ở hai bên vai ngài là tay chứ không phải chân trước đâu đó Thiếu gia à.” Bellmond nhắc nhở cậu trong khi tâm trí cậu đang bận nghĩ về Privel.  

Cuối cùng thì, dù Vandalieu đã cố gắng hết sức nhưng Syvary vẫn chiếm thế thượng phong chỉ với kĩ năng của mình. 

“Giờ thì, Hoàng đế, xin hãy thực hiện nghĩa vụ của người thua cuộc. Cuối cùng thì nó cũng chỉ mang tính hình thức nên ngài chỉ cần chạm vào bờm của ta thôi” Vua Sylvary nói.

Luật là bên thua cuộc sẽ khen và chải bờm cho bên thắng. 

“Ồ không đâu, cháu sẽ làm nó đàng hoàng mà.” Vandalieu nói trong khi đem ra bàn chải 100% lông Quỷ vương mà Tarea làm cho cậu. 

Kết quả là Vua Sylvarie, cũng như bất cứ Centaur nào muốn được chải chuốt sau đó, không ai trong số họ trụ được hơn mươi phút cả. 

“Ghê thật đấy. Vậy mà tôi cứ tưởng chỉ là do Bellmond đặc biệt nhạy cảm thôi chứ.” Orbia nói vậy. 

“Giờ thì cô hiểu rồi đúng không,” Bellmod nói. “Tôi không hề đặc biệt nhạy cảm hay không kiềm chế được cảm xúc hay gì cả.” 

“Có lẽ là do cái bàn chải đó được làm ra bởi Tarea, và có lẽ đó còn là sức mạnh của lông Quỷ vương nữa… có lẽ vậy?” Darcia tự hỏi. 

“Chít… rốt cuộc thì tên Quỷ vương này là như thế nào vậy cơ chứ?” Người Xương nói. 

“Chưa chắc đâu. Dù gì thì đây cũng là lần đầu Tarea làm một cái bàn chải, cũng như lần đầu mà thằng nhóc dùng nó để chải chuốt cho ai đó mà.” là lời của Borkus. 

“Em còn mát xa bằng linh hồn mà,” Vandalieu nói. “Các Centaur có vẻ hơi căng cơ ở chỗ nối giữa hai phần thân của họ.”  

“Nói cách khác thì là eo của họ nhỉ. Vậy chắc họ sẽ dễ kết thân với Tarea lắm đấy.” Rita nói. 

“Mọi người đang bàn về bệnh đau lưng hay gì à. Nghe cứ như chỗ cho mấy người già nói chuyện với nhau ấy.” Saria nói vậy. 

“Đó là vấn đề chung của các chủng tộc có phần thân trên và dưới khác nhau như các Arachne hay Scylla, vậy nên hai đứa không nên trêu họ như vậy,” là lời của Orbia “Mà, giờ thì chị cũng thành ma rồi, nên đây không còn là vấn đề của chị nữa”.

Và thế là, toàn bộ các chiến binh danh giá của các Centaur và cả gia đình nhà Sylvary đều bị cậu đánh bại, vậy nên cậu nghiễm nhiên mà giành lấy phần thắng ở toàn bộ các phần còn lại của giải đấu.

“À, về phần chúng thần thì không cần phải đấu đâu. Bọn thần chấp nhận ngài như là hoàng đế của chúng thần.”

Không có bất cứ lời thách đấu nào đến từ các Lamia. 

“Tại sao lại vậy?” Vandalieu ngạc nhiên hỏi; bởi thật sự mà nói thì cậu có hơi mong chờ nó.

Nữ hoàng Tanato và các Lamia khác giải thích.

“Chúng thần tin rằng ngài xứng đáng làm hoàng đế mà không cần phải kiểm tra.” 

“Sự kiện ở vương quốc của chúng thần là ma thuật, ca hát cũng như khả năng sử dụng nhạc cụ, vậy nên ngay từ đầu thì thắng thua đã được định đoạt rồi đúng chứ?”

“Và với cả, ngài biết đấy, danh tiếng của ngài được biết đến khá rộng rãi giữa các Lamia, vậy nên chúng thần tin rằng thách đấu là không cần thiết.”

Đối với các Lamia thì thách đấu với hoàng đế không chỉ để kiểm tra sức mạnh của ngài, mà còn là bài kiểm tra nhân cách của ngài ấy. 

Dù là người đó có chấp nhận thách thức hay không, có đấu theo luật mà đất nước đó đưa ra, có tức giận ngay cả khi một thông báo hợp lý được đưa ra hay sẽ tôn trọng quốc gia đối thủ ngay cả khi thua cuộc. Đó là những gì mà các thử thách này kiểm tra hoàng đế của họ.

“Mà, ngay từ vương quốc của các Harpy thì em cũng lờ mờ đoán ra rồi.” Vandalieu nói vậy. 

Dù gì thì các đời hoàng đế trước đây đều đến từ tộc Noble Orc. Và sẽ vô cùng khó để tin rằng những Orc đó có thể thắng các cuộc đua với các Harpy mặt đất hay các Centaur, cũng như cuộc thi nhào lộn trên không ấy. 

Budarion, Noble Orc mà đáng ra cũng phải nhận các thử thách ấy cũng không phải là ngoại lệ. Vandalieu cơ bản là không thể nào tưởng tượng được cảnh Budarion cưỡi gió mà đua với các Harpy mặt đất hay bay nhảy tráng lệ giữa không trung. Và cái trò nhảy qua vòng lửa là đặc biệt bất khả thi đối với cậu. 

Vậy nên cậu đã nghi là các cuộc thi này không đặt nặng thắng thua mà là một cái gì đó khác.

“Ể?! Ngài nhận ra rồi á?! Vậy tất cả chỉ là diễn xuất thôi à?!” một Lamia hỏi vậy.

“Không hẳn, tôi chỉ nghĩ là vậy, nhưng trông có vẻ vui nên tôi tự nhiên mà tham gia thôi.” Vandalieu trả lời.

“Oa, là vậy à. Vậy thì không sao hết.”

Có vẻ như các Lamia đã xem cậu thi đấu ở đất nước của các Harpy và Centaur và quyết định là sẽ công nhận cậu như là hoàng đế chính thức của mình. 

Và trong lúc họ giải thích, dựa trên nội dung của cuộc thi, họ có lẽ đã đoán được cậu sẽ thắng một, thua hai ván mà không cần phải thật sự thi đấu.

“Ngài khá nổi tiếng về khả năng chăm sóc trứng, và còn có cả một Orochi huyền thoại đi theo nữa. Lần sau có ghé sang, xin ngài hãy mang ngài ấy theo cùng nha,” 

“Orochi?” Vandalieu lặp lại lời của Lamia.

Lí do mà Vandalieu được cho là giỏi chăm sóc trứng có lẽ không cần phải nói. Cậu thường hay tham gia cùng các Ong Nghĩa trang trong việc chăm sóc các quả trứng được Quinn đẻ ra… khá thường xuyên, và đương nhiên là cậu tự nguyện.

Có vẻ như các Lamia và cả các Harpy, vốn cũng là các loài đẻ trứng, đánh giá rất cao vị hoàng đế mới này, người có khả năng chăm sóc cho các đứa trẻ.

Nhưng mà tại sao lại nhắc tới Orochi ở đây? Huyền thoại về rắn tám đầu có vẻ đã được truyền lại bởi các anh hùng, cũng như truyền thuyết về võ sĩ đạo hay các nhẫn giả. Vandalieu có thể tưởng tượng được việc một số hiểu lầm xảy ra ở đây và đó, dẫn đến chuyện các Lamia tôn trọng và tôn thờ nó. 

“À, là Yamata à,” cậu thì thầm trong khi lục lại ký ức của cậu và nhớ đến Hydra Zombie Yamata, một hydra mà tám đầu của nó bị thay bởi thân trên của các nữ nhân xinh đẹp. 

“Đúng rồi đúng rồi! Mặc dù là Zombie nhưng đó vẫn là một Orochi đúng không? Một trong các nữ hoàng trước đây của chúng thần đã tiến hóa thành một Echidna, nhưng mà ở đẳng cấp của một Bát Kỳ Đại Xà thì lại chưa từng có tiền lệ, vậy nên mọi người ai ai cũng chú ý đến ngài ấy hết.” 

Có vẻ như ai đó đã loan tin về Yamata cho các Lamia. 

Và thế là, ngày hôm sau, cậu lại tiếp tục tiến đến ba đất nước còn lại mà cậu dự định đến thăm trước khi đến thăm Thánh Địa của Vida – nói cách khác là long nhân tộc, nhân ngư tộc và cuối cùng là đất nước của các Dark Elf. 

Giải thích danh hiệu:

【Vua Oni】

Danh hiệu được nghĩ ra bởi Garess, vị thần chiến binh, cùng các Quyền thần và Kiệt thần của ngài. Họ trao cho Vandalieu danh hiệu này nhằm thắt chặt mối liên kết giữa bọn họ, trước đây chưa từng có tiền lệ về ai đó đạt được danh hiệu này. 

Nó tăng cường hảo cảm của ai đó hướng về các quái vật và chủng loài có ‘Oni’ trong tên loài của họ. Hơn nữa, dù đây là một kết quả không ngờ tới bởi cả Garess và những người khác, tuy nhiên nó lại tăng cường hiệu quả tổng thể của dẫn lối: U minh quỷ đạo lên các Undead.

Eng TLN: Chữ ‘ki’ trong Kijin là kanji của ‘Oni.’

Giải thích quái vật:

【Harpies】(được ghi lại bởi xã hội loài người)

Giống loài được sinh ra bởi Vida, có cánh và chân chim mọc ra ở những chỗ vốn là chân tay. 

Họ được cho là một trong các giống loài được sinh ra khi Vida quan hệ với quái vật, nhưng dựa theo một giả thuyết khác thì họ được tạo ra như một sản phẩm của Vida và một thú vương, giống với các thú nhân. Nhưng bởi thú vương đó đã bị một ác thần nguyền rủa, các Harpy đã được sinh ra thay vì một thú nhân loại chim. Tuy nhiên, giả thuyết này ít được công nhận, ngoại trừ bản thân các Harpy và những người tôn thờ Vida ra.

Họ là chủng loài chỉ gồm toàn nữ, được sinh ra từ trong trứng và trưởng thành sau khoảng mười năm. Tuổi thọ của họ trung bình rơi vào khoảng một trăm năm. Các Harpy được chia ra làm ba loại, loại cơ bản, loại săn mồi và loại mặt đất. Các Harpy cơ bản và Harpy mặt đất có rank cơ bản là ba, trong khi các Harpy săn mồi có rank cơ bản là bốn.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Yondome wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi - Truyện chữ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Spoil    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Densuke.
Bạn có thể đọc truyện Yondome wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi - Truyện chữ Chương 159 - Tiếp tục chuyến thăm đến các quốc gia được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Yondome wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi - Truyện chữ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close