“… Tôi không biết … Tôi thực sự … không biết …” – lãnh đạo nhóm cướp lẩm bẩm với đôi mắt cá chết, nước dãi thì chảy ra từ khóe miệng.
Vandalieu khẽ rên rỉ. “Ngươi thực sự không biết. Xét cho cùng thì tính toàn thời gian của ngươi cũng khá là lạ nhỉ?”
Sau ngày mà tên thương nhân lữ hành bỗng đầu độc dân làng, bọn cướp đã cố tấn công một ngôi làng canh tác khác. Nếu chỉ là sự trùng hợp thì quả là rất kỳ lạ.
Nhưng không ai trong số các thuộc hạ của tên cướp có bất kỳ thông tin manh mối nào cả.
Bọn cướp rõ ràng là đã di chuyển từ lãnh địa này đến lãnh địa khác, mua lại thông tin về các ngôi làng canh tác với giá rẻ từ người môi giới thông tin ở thị trấn gần nơi này nhất, thị trấn có tên là Niarki. Chúng đã biết rằng các ngôi làng rất dễ bị tấn công vì không có mạo hiểm giả nào ở bất kỳ ngôi làng nào ngoại trừ làng canh tác thứ bảy, vậy nên chúng đã đến đây.
Kẻ môi giới thông tin có thông tin về vấn đề nội bộ của các làng canh tác mà chỉ có một phần nhỏ người dân từng đi du lịch chẳng hạn như thương nhân lữ hành đã khảo sát, nó có vẻ khá là đáng ngờ. Nhưng không ai biết tên của bọn cướp, và chúng cũng che mặt dưới một miếng vải lớn.
Vì vậy nên không cách nào có thể đuổi theo được bọn cướp cả.
“Mình đoán là phải cố thêm chút nữa, chỉ để phòng hờ thôi” – Vandalieu nói.
“X…xin hãy dừng lại … làm ơn”
“Nếu ngươi đã từng dừng việc giết người, hãm hiếp hay bán những người vô tội đi thì ta sẽ cân nhắc đến điều đó. Vậy ngươi đã từng làm những việc đó chưa?” – Vandalieu nói.
“C … chưa …”
“Đúng như ta nghĩ”
Vandalieu đặt móng tay có một chất lỏng nhỏ giọt ở đầu vào cái miệng đang há hốc của thủ lĩnh bọn cướp. Chất lỏng được tiết ra bởi móng vuốt chảy ra.
Chất lỏng đó được gọi là huyết thanh nói thật, được tiết ra thông qua kỹ năng Tiết nọc độc (Móng vuốt, Răng, Lưỡi) của cậu.
Kỹ năng Tiết nọc độc (Móng vuốt, Răng, Lưỡi) mà cậu có được cùng với chức nghiệp Dụng độc giả là một kỹ năng cho phép cậu tiết nọc độc, đúng như cái tên gọi của nó. Nhưng không giống như kỹ năng của Ghoul, chất độc mà cậu ấy tiết ra không chỉ giới hạn ở độc tê liệt.
Trước khi có chức nghiệp Dụng độc giả này, Vandalieu đã có ý tưởng xử lý chất độc và dược phẩm tốt hơn, vì vậy nên cậu ấy đã thử nghiệm ý tưởng đó sau khi có được chức nghiệp này. Cậu ấy thấy rằng độc tính của chất độc mà cậu ấy tạo ra yếu hơn so loại độc được tạo ra bằng tử tính ma pháp, nhưng cậu ấy có khả năng tiết ra các loại thuốc độc với nhiều tác dụng khác nhau từ móng, rằng và lưỡi.
Và thế là Vandalieu đã trở thành một dược phẩm sống, người có thể tạo ra huyết thanh nói thật, dung dịch sát trùng, thuốc gây mê, thuốc tiêu hóa, kem chống nắng, thuốc nhỏ mắt và thậm chí là cả vitamin.
… Tuy nhiên, nó cũng có lỗ hổng đó là phải sử dụng các chất dinh dưỡng trong cơ thể của Vandalieu chứ không phải mana, vì vậy cậu ấy không thể sử dụng nó liên tục như ma thuật được.
Một lần nữa, Vandalieu hỏi tên thủ lĩnh nhóm cướp những câu hỏi mà cậu ấy đã hỏi trước đó, nhưng trước khi hắn ta có thể trả lời, tên thủ lĩnh nhóm cướp bắt đầu co giật và sau đó là chết.
“Vậy, câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của ta là gì đây?” – Vandalieu hỏi linh hồn của tên cướp, như thể chẳng có gì xảy ra cả.
“Tôi không biết … Tôi thực sự … không biết …”
Không nản lòng vì câu trả lời đã không thay đổi, Vandalieu chộp lấy xác của xác chết của tên cướp đã chết gần đây và cắn vào cổ nó.
Và sau đó cậu ấy sử dụng Hút máu. Cậu cũng hút các thành phần như là huyết thanh nói thật còn sót lại trong cơ thể tên cướp, nhưng nhờ kỹ năng Kháng trạng thái hiệu ứng, chúng không có tác dụng gì với cậu cả.
“Phew, mình đã cảm thấy khát máu từ hôm qua rồi, thật là hoàn hảo. Giờ thì …”
Cậu ấy nhanh chóng tìm kiếm túi từ bọn cướp, lấy tiền và vũ khí của chúng. Sau đó, cậu ném hết xác của lũ cướp vào một cái hố mà cậu ấy đã tạo ra bằng Biến đổi Golem và sử dụng Phân hủy để khiến cho xác chúng nhanh chóng phân rã thành những bộ xương trắng trước khi chôn chúng.
“Xong hết rồi” – một lần nữa, Vandalieu sử dụng Bay để tiến về ngôi làng canh tác thứ sáu.
Dường như không có gì bất thường xảy ra trong làng cả. Dân làng đang tụ tập và ngạc nhiên trước một Dhampir tóc trăng từ trên trời bay xuống. Vandalieu nghe những gì họ nói và quyết định điều trị y tế cho một số người trước khi rời đến ngôi làng tiếp theo.
“Xin hãy đợi đã, Thiên thần-sama! Tôi không thể để ngài đi mà không cảm ơn ngài vì đã chữa lành mắt cho cha tôi được!”
“Không, đó cũng chẳng phải là vấn đề lớn đâu biết không?”
Tất cả những gì cậu ấy làm là thực hiện một ca phẫu thuật với Thể linh hồn, tiết ra thuốc nhỏ mắt và tạo ra một chai nhỏ để đựng chúng với Biến đổi golem.
“Cảm ơn ngài vì đã chữa lành vết bỏng cho con trai tôi! Cảm ơn ngài, những ngón tay của con trai tôi, những ngón tay của nó!”
Tất cả những gì cậu ấy làm là thực hiện một ca phẫu thuật đơn gản với Thể linh hồn và hợp nhất để chữa lành những ngón tay bị bỏng của cậu ta trở lại bình thường với Hồi phục nhanh chóng.
Mà dù sao thì ở ngôi làng này cũng không có bác sĩ (ngôi làng không có pháp sư chữa trị), có lẽ đó là một vấn đề lớn. Nhưng Vandalieu vẫn cảm thấy lúng túng khi được trả công. Ngôi làng canh tác này có vẻ còn nghèo hơn ngôi làng canh tác thứ bảy và thậm chí còn nghèo hơn ngôi làng canh tác thứ năm nữa.
“Vậy thì, nếu rảng thì xin mọi người hãy xây dựng một ngôi đền cho nữ thần Vida. Khắc trên một hòn đã với biểu tượng của cô ấy và xây nên một mái nhà đơn giản là đủ rồi” – Vandalieu nói với dân làng.
Và rồi cậu ấy hướng đến ngôi làng canh tác tiếp theo.
***
『Kỹ năng phẫu thuật đã tăng cấp ! 』
***
Mặc dù ngôi làng canh tác tiếp theo rất nghèo, nhưng người dân ở đây lại rất tốt, dân làng ở đây quanh năm làm lụng hết sức có thể.
“Bugyugyugyuh!”
“Bufuuuuh!”
“Bugigigigigih!”
Hoặc ít nhất là vậy, cho đến khi ba con Orc phá vỡ những bức tường gỗ thô sơ bao quanh ngôi làng và tiến vào bên trong.
“Ch-chạy đi, là Orcs đó!”
“Hyihih!”
“Dân làng chạy thục mạng. Orc, một kẻ thù quen thuộc với các mạo hiểm giả, nhưng lại là mối đe dọa lớn đối với những dân làng nghèo, những người từng là người tị nạn.
Nếu chỉ có một con Orc thì có lẽ những thợ săn và thanh niên trai tráng trong làng có thể bao vây nó lại và bằng cách nào đó đuổi được nó đi, nhưng giờ lại có đến ba con, họ không thể làm gì cả.
Nếu tất cả những người đàn ông trong làng tấn công chúng cùng với nhau, họ có thể khiến chúng lùi lại, nhưng nếu bao gồm cả trang trại thì ngôi làng này khá lớn. Không thể tập hợp tất cả đàn ông từ khắp nơi trong làng, trang bị dụng cụ canh tác làm vũ khí để họ tấn công những con Orc xuất hiện mà không báo trước này được.
Những con Orc tình cờ đi ngang qua ngôi làng, nhìn xung quanh những người dân làng đang chạy trốn như thể đang đánh giá họ.
“Kyah!”
Ngay trước mặt chúng, một cô gái trẻ ngã xuống. Có vẻ như phải đến một hai năm nữa thì cô ấy mới đến tuổi trưởng thành, nhưng cô ấy đã đủ lớn để thỏa mãn cái dục vọng méo mó của lũ Orc.
“Bufufuh”
Cả ba con Orc đều tranh giành hướng về phía cô ấy.
“Beth! Tớ đang đến đây!” – một cậu bé người thú cùng tuổi với cô gái, có tai và đuôi sói đang chạy về phía cô gái với một cái cuốc trên tay.
“Morris! Quá muộn rồi, cậu không cứu được tớ nữa đâu! Cậu phải chạy ngay đi!” – cô gái hét lên.
“Không đời nào! Tớ sẽ không trao cậu cho lũ Orc đó đâu, Beth!”
Cậu bé đã thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông tộc người sói, có vẻ là cha của cậu ấy, và đang chạy đến với người bạn thời thơ ấu của mình, đó có lẽ là người cậu ta yêu.
“Morris, cậu không được đến đây!” – Beth cũng đang cố ngăn cậu ấy lại.
Cô ấy biết rằng cậu không thể đánh bại lũ Orc. Tất nhiên là Morris cũng biết điều này.
Nếu một đứa trẻ có thể đánh bại lũ Orc bằng cuốc thì các mạo hiểm giả đã không phải gặp rắc rối gì với chúng rồi. Cậu ta chắc chắn sẽ bị những cái chùy của bọn Orc đánh bại, và chỉ có thể câu cho Beth vài giây mà thôi.
Nhưng ngay cả vậy, Morris cũng không thể ngăn mình thực hiện hành động này được. “Mấy tên kia, đối thủ của bọn mày là tao!”
Thấy một cậu bé giơ cuốc lên trước mặt, lũ Orc chào đón cậu bằng một tràng cười diễu cợt. Ngay bên cạnh cô gái là một thanh niên trông khá non nớt.
“Buhohoh!”
Một con Orc nâng cây chùy của nó lên, định nhanh chóng giết cậu bé và biến cậu thành một đống thịt.
“UOOOH!”
Cái cuốc của Morris đã bị cơ thể của con Orc đẩy lùi, nó không thể xuyên qua lớp mỡ dày và lớp cơ bên dưới nó.
Sự tuyệt vọng xuất hiện trên khuôn mặt của Morris.
Đột nhiên, máu phun ra.
Cứ nghĩ rằng đây là máu của Morris, Beth nhắm mắt lại. Bản thân thì nghĩ rằng Morris đã chết.
“Một tên. Tiếp theo, Nắm đấm nặng nề”
Nhưng dân làng đã nhìn thấy những gì đã xảy ra. Một cậu bé da trắng bay xuống từ bầu trời với tốc độ đáng kinh ngạc và làm nổ tung cái đầu của con Orc chỉ bằng một đòn.
“Bugiiih?!”
Đó là một võ kỹ dễ tránh nhưng có sức mạnh để bù lại điểm yếu này, nó đã đánh vào đầu con Orc thứ hai và giết chết nó.
“Bugoh?!”
Con Orc thứ ba đã lấy lại cảnh giác và nâng cao cây chùy của nó, nhưng trong mắt Vandalieu, người đã hoàn thành khóa huấn luyện với Braga và các Black goblin khác, chuyển động của nó quá chậm.
Móng vuốt của Vandalieu xuyên thủng con Orc, cậu dùng nhiều hơn một liều chất độc thần kinh gây chết người.
Con Orc co giật nhiều lần trước khi gục ngã.
“H … huh?”
Và rồi Vandalieu quay lại nói chuyện với cậu bé đang nhìn chằm chằm vào cậu. “Đó là một hành động liều lĩnh đó, nhưng ai cũng có thể bị cảm xúc chi phối thôi, vậy nên tôi có thể hiểu cho hành động của cậu. Tôi cũng có những kỷ niệm khi làm những việc như vậy. Tôi muốn nói là, tôi rất vui vì có thể cứu được cậu”
“V-vâng, cảm ơn” – Morris cảm ơn cậu bé đang ướt đẫm máu và nói chuyện một cách suôn sẻ vứi những cánh tay uốn cong kỳ lạ.
“Vậy nên, xin đừng có sợ tôi” – Vandalieu vẫn không tin vào vận may của mình khi nói chuyện với mọi người. Cậu ấy lo lắng rằng dù cậu đã cứu những người bị tấn công thì họ cũng sẽ hét lên và nghĩ rằng cậu là một con quái vật khác.
“Ano, cánh tay của cậu”
Khi Morris chỉ vào cánh tay của Vandalieu, nó đã bị gãy do không thể chịu nổi tốc độ của đòn tấn công mà cậu đã dùng để đánh chết lũ Orc. Vandalieu đã sử dụng cánh tay khác của mình để uốn thẳng cánh tay của mình lại và dùng thể linh hồn trên các bộ phận che bên dưới lớp quần áo của cậu. Cậu sắp xếp lại xương và các mạch máu của mình vào đúng vị trí để chúng nhanh chóng lành lại.
“Tôi sửa lại rồi” – Vandalieu nói.
“C-cái đó là?” – Beth nói.
Đôi mắt cô ấy cũng mở to ngạc nhiên.
“Quan trọng hơn, các cậu có thể phân tách lũ Orc không? Với ba con đó, tất cả dân làng sẽ có thể ăn đến khi no đó” – lời của Vandalieu khiến cả Beth và Morris hoàn toàn lấy lại được ý thức của mình.
Mặc dù Morris và Beth ở gần đó cũng là một lý do, nhưng Vandalieu đã tránh sử dụng phép thuật để giết lũ Orc nhắm tránh cho thịt của chúng không thể sử dụng được sau đó nữa. Sẽ thật là lãng phí nếu họ không thể ăn được.
***
Khi Vandalieu hỏi linh hồn của lũ Orc tại sao chúng lại tấn công ngôi làng, chúng chỉ trả lời rằng thủ lĩnh của chúng đã bảo chúng rằng cứ nổi điên lên và làm những gì chúng muốn trong ngôi làng này.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với tên thủ lĩnh đó?”
“Hắn gửi chúng tôi đến đây và đi đâu đó rồi”
“Tên thủ lĩnh là một con Orc sao?”
“Không, là một con người”
“Ngươi có biết tên hay khuôn mặt của hắn trông như thế nào không?”
“Hắn tự gọi mình là ‘Thủ lĩnh’! Khuôn mặt hay mũi của hắn trông giống như của con người”
“Hắn không có đôi tai nhọn. Hắn cũng đen hơn ngài”
“Hắn không có sừng hay cánh”
Biến thành linh hồn cũng không khiến lũ Orc trở nên thông mình hơn được, vậy nên đây là tất cả những gì chúng biết.
Từ những thông tin này, Vandalieu nhận ra rằng có lẽ có một gã thuần hóa sư đã gửi ba con Orc đó đến ngôi làng canh tác này vì một số lý do. Cậu đã gửi Lemures để tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ tên đáng ngờ nào trong vùng lân cận, nhưng không thể tìm thấy được gì cả.
Có nơi nào đó bán thông tin về vùng này sao? – Vandalieu tự hỏi khi cậu ấy phân tách một con Orc bằng móng vuốt của mình.
Vandalieu không có kỹ năng Phân tách, một kỹ năng mà hầu hết các mạo hiểm giả đơn độc sẽ sở hữu. Tuy nhiên, thay vào đó cậu ấy có kỹ năng Nấu ăn và Phẫu thuật, vì vậy nên cậu có thể ít nhiều làm được những thứ tương tự như kỹ năng Phân tách.
Kết thúc việc phân tách con Orc của mình nhanh hơn bất kỳ dân làng nào, cậu quyết định bắt đầu nấu ăn với những bộ phận sẽ nhanh thối rữa nhất.
Nhưng rõ ràng là đang thiếu hụt nước từ lâu rồi, nên dân làng nói với cậu ấy rằng không thể dùng quá nhiều nước để nấu ăn được. Điều đó sẽ khiến cho việc chế biến nội tạng không thể thực hiện được. Nhưng cậu lại không muốn cho dân làng thấy cậu dùng Tử tính ma pháp hay kỹ năng Biến đổi golem.
Đó là lý do tại sao Vandalieu đi đến phía sau một ngôi nhà, tránh xa tầm mắt của dân làng và sử dụng Biến đổi golem để đào giếng.
Cậu đã tìm kiếm trên mặt đất với Xuất hồn và tìm thấy một hang động có nguồn nước ngầm ở một độ sâu rất khó đào bằng tay. Cậu đã tạo ra Golem đất và Golem đá bằng cách sử dụng phần đất giữa mặt đất và nguồn nước ngầm, và khiến cho Golem di chuyển vào hang để đến chỗ có nguồn nước.
Và một khi Vandalieu làm cứng bề mặt bên trong của cái lỗ với Golem đá, cái giếng đã hoàn thành. Tất nhiên là cậu ấy vẫn chưa kiểm tra xem nước ngầm này có phù hợp để uống hay chưa.
“Huh, có một cái giếng ở đây này ~”
Hành động như một đứa trẻ chơi trò thám tử, Vandalieu dẫn dân làng đến chỗ cái giếng.
“Không thể nào, không lý nào mà một cái giếng … nó là một cái giếng! Có một cái giếng ở đây sao?!”
“Sao cơ?! S-sao có thể như vậy được?!”
“Thế còn nước thì sao?! Nước thế nào?!”
Dân làng ùa vào. Vandalieu lấy nước mà cậu đã múc lên và quay lại nấu ăn
Và sau đó cậu cẩn thận chuẩn bị nội tạng.
“Dù mình có dùng Khử trùng và Khử độc bao nhiêu đi chăng nữa, có vẻ như là các cơ quan sinh lý của chúng cũng sẽ không biến mất”
Mọi người sẽ không muốn ăn nội tạng của một con Orc, ngay cả khi nó vô hại với cơ thể. Vandalieu cũng vậy.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, Thiên thần-sama! Ngài không chỉ cứu con trai tôi, mà ngài còn cho chúng tôi một cái giếng dồi dào như vậy! Làm sao chúng tôi có thể cảm ơn ngài cho điều này đây … !”
“Cảm ơn ngài, ngôi làng này có thể thịnh vượng trong nhiều năm, nhiều thập kỷ tới rồi! Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều!”
Tình cờ, đúng như dự đoán, dân làng đã nhận ra rằng cái giếng đã được Vandalieu tạo ra.
Nhưng sau đó, dù sao đi nữa Vandalieu cũng không ngờ rằng cậu có thể đánh lừa họ hoàn toàn. Điều quan trọng là dân làng không hề biết ràng cậu đã sử dụng phép thuật và kỹ năng chưa được biết tới. Chỉ riêng Thổ thuật và Thủy thuật cũng đủ để tạo ra một cái giếng rồi.
“Err, tôi đang nấu ăn mà … tạo ra một ngôi đền cho nữ thần Vida là quá đủ rồi” – Vandalieu nói với họ.
“Hiểu rồi ạ! Chúng tôi sẽ xây dựng một giáo hội khi làng của chúng tôi thịnh vượng!”
“Không, một ngôi đền là đủ rồi”
Tình trạng thiếu nước của ngôi làng nghiêm trọng hơn Vandalieu dự kiến. Rõ ràng họ sẽ phải suy nghĩ về việc từ bỏ ngôi làng trong vòng vài năm tới nếu tình hình không được cải thiện.
***
“Vậy, Vandalieu-sama, ngài định đi giờ luôn sao?”
“Ngôi làng cuối cùng, làng canh tác thứ hai” – Vandalieu sử dụng Bay để du hành trong khi nói chuyện với Eleanora và những người khác thông quan vật phẩm ma thuật giao tiếp, một cái đầu goblin.
“Xin cho thần mạo muội hỏi điều này, tại sao ngài lại giúp đỡ những ngôi làng canh tác vậy, Vandalieu-sama?” – Eleanora hỏi. “Mục tiêu của ngài là đăng ký tại Hội mạo hiểm giả mà phải không?” - cô ấy dường như không thể hieur được tại sao Vandalieu lại đi khắp nơi và giúp đỡ những ngôi làng canh tác như vậy.
“Đừng nói thế chứ” – Zran nói. “Giúp đỡ mọi người là một việc làm tốt mà phải không?”
“Ngài đang làm rất tốt đó, thưa đức vua” – Braga nói. “Nhân tiện, cuộc gặp gỡ của tôi -”
“Nếu ngài quá nổi bật, ngài sẽ bị những Vampire tôn thờ ác thần Hihiryushukaka chú ý đó” – Eleanota nói. Tôi nghĩ ngài không nên làm bất cứ đều gì không cân thiết.
Zran luôn lo lắng cho lợi ích của những người trong lãnh địa công tước Hartner đã giao dịch với Talosheim. Nói chính xác thì người dân từ các ngôi làng canh tác ban đầu là những người tị nạn từ lãnh thôi công tước Sauron, nhưng dường như anh ta không quan tâm đến sự khác biệt này.
Nhưng Eleanora đã ủng hộ việc Vandalieu nên nhanh chóng đăng ký tại Hội mạo hiểm giả.
Vandalieu không nên gây nguy hiểm cho chính mình để giúp đỡ những người thậm chí không phải là công dân của Talosheim mà không mạng lại chút lợi ích nào cho mình. Đây là một quan điểm cực kỳ hợp lý.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đi ngang qua đều nghĩ rằng “Ôi trời, thật rắc rối” và sau đó là cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Tất nhiên, các pháp sư có khả năng sử dụng phép thuật chữa trị có thể đã cứu Ivan trong ngôi làng canh tác thứ bảy.
Nhưng liệu có một người qua đường không có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì, thậm chí còn không phải là một mạo hiểm giả, đến làng canh tác thứ năm hay không? Và liệu rằng họ có nghĩ đến việc lòng vòng quanh các ngôi làng canh tác sau đó không?
Thực tế là Vandalieu không thu được gì từ việc giúp đỡ người dân của các làng canh tác cả. Cậu đã từ chối sự cảm ơn và tôn trọng của những người nghèo, chỗ ở và bữa ăn tại các nhà trọ thô sơ, và lời hứa bằng lời nói rằng xây dựng các đến thờ theo tên của nữ thần Vida. Không có thứ nào trong những thứ đó nhằm mục đích thu lợi cả.
Việc đăng ký làm mạo hiểm giả có thể thực hiện mà không dính líu gì đến người dân từ các làng canh tác, và việc đăng ký của cậu sẽ không bị từ chối dù cậu không giúp đỡ mọi người trước khi đăng ký đi chăng nữa.
Sự nổi tiếng của một người đối với những người dân nghèo sẽ không được tính đến khi người đó trở thành một quý tộc, vậy nên việc có được sự nổi tiếng như vậy hay không cũng không thành vấn đề.
Giúp đỡ mọi người sẽ không giúp được gì cho việc hồi sinh Darcia hoặc trả thù Heinz và những kẻ khác.
Đó là lý do tại sao Eleanora nghĩ rằng thay vì giành được bất cứ thứ gì, cậu ấy thực sự chỉ đơn giản là tăng cơ hội được chú ý bởi kẻ thù, lũ vampire tôn thờ lũ ác thần.
“Thật vậy, nhưng nếu tôi có thể giúp, tốt hơn là nên giúp đỡ họ đúng không?” – khi được hỏi, Vandalieu đã giải thích như vậy. “Giúp người thì cũng là giúp mình mà. Nếu tôi làm những việc tốt như thế, chắc chắn sau này những việc tốt đẹp cũng sẽ xảy ra với tôi thôi”
“S-sao vậy được chứ?” – đối với Eleanora, với ý thức về giá trị và kinh nghiệm trước đây của mình, lý lẽ của Vandalieu có thể được coi là lý do của một người ngu ngốc, mềm lòng.
Nhưng Vandalieu đã kiên quyết trả lời. “Là vậy đó”
Cậu tin rằng sự xấu xí, ngu ngốc, mưu lợi và gian ác trong con người. Cậu thậm chí còn tìn rằng đây là những thứ đã làm nên con người, và cậu cũng không thể phủ nhận rằng ngay chính cậu cũng có những phẩm chất này.
Tuy nhiên, có xấu xí thì cũng có đẹp đẽ, có ngu ngốc thì cũng có khôn ngoan, có mưu lợi thì cũng có người làm vì mục đích tốt đẹp, có gian ác thì cũng có đức hạnh. Những khái niệm này ra vì có những thứ đối lập với nó tồn tại. Nếu toàn bộ thế giới đều xấu xí, ngu ngốc, mưu lợi và gian ác thì những từ để mô tả những thứ đó sẽ không tồn tại. Tât cả những phẩm chất tiêu cực này có thể sẽ được mô tả một cách đơn giản như là “bình thường”, “tầm thường”, “phổ biến” và “theo chuẩn mực thông thường”
Đó là lý do tại sao có những người có sắc đẹp, trí tuệ, ý định tốt và đức hạnh là một thực tế không thể nghi ngờ.
Do đó, cũng có thể nói rằng Vandalieu tin vào vẻ đẹp, trí tuệ, ý định tốt và đức hạnh của mọi người.
“Tôi không có ý định nói rằng đó là trách nhiệm của những người có quyền lực, hay gì cả. Tôi cũng không thích cách nghĩ đó lắm. Tất cả những gì tôi muốn là trở nên hạnh phúc, vì vậy tôi chỉ đơn giản là làm cho người khác hạnh phúc hơn một chút thôi”
“Nhưng về lũ vampire …?”
Sau khi nghe tất cả những điều này, Eleanora cố lý giải cách suy nghĩ của Vandalieu, ý tưởng rằng “Nếu tất cả mọi người đều mỉm cười, nó sẽ khiến cậu ấy mỉm cười” như một đứa trẻ đã được dạy dỗ, là thứ chỉ có thể áp dụng cho những người khác ngoài kẻ thù.
Nếu là vậy, cô ấy có thể hiểu ở một mức độ nào đó. Cô ấy vẫn sẽ nghĩ về Vandalieu như một người dễ mềm lòng, nhưng bản thân cô ấy ban đầu là một kẻ ám sát được phái đến để giết Vandalieu. Cô ấy vẫn còn sống và hiện diện ở đây là nhờ vào lối suy nghĩ dịu dàng đó.
Tuy vậy, Eleanora vẫn bày tỏ rằng cô ấy muốn Vandalieu suy nghĩ nhiều hơn về sự nguy hiểm khi bị lũ vampire chú ý, nhưng Vandalieu đã phản ứng một cách vô tư.
“Ổn thôi mà. Ngay cả khi Gubamon và những kẻ đang tôn thờ Hihiryushukaka, những vampire có ảnh hưởng lớn nhất ở lục địa này, cũng sẽ không có khả năng tổ chức người cung cấp thông tin trong các ngôi làng canh tác được xây dựng gần đây, và thậm chí là còn lâu hơn nữa thì tin tức của tôi mới lan truyền đến thị trấn được.”
“Vậy tôi nghĩ là nó ổn, nhưng mà …”
“Giờ thì chúng ta nên đến những làng canh tác gần đây thôi nhỉ?”
“Uhm, xin vui lòng đảm bảo rằng mọi người sẽ không bị người dân trong làng nhìn thấy” – Vandalieu nói
“Thưa đức vua, chúa tể của th-”
“Ngoài ra, nếu có thể xin hãy chắc chắn rằng ngài có hỏi về hậu duệ của chúng ta và Levia-sama” – Zran nhắc nhở Vandalieu.
“Được rồi. Nhưng tôi không nghĩ những người dân trong làng sẽ biết về họ đâu”
***
Khi Vandalieu đến ngôi làng cuối cùng, làng canh tác thứ hai, không có thương nhân lữ hành nào cố gắng đầu độc dân làng, những tên cướp cố lẻn vào bên trong, lũ Orc được thuần hóa sư gửi đến hay bất cứ thứ gì cả.
Tuy vậy, thay vì một cuộc khủng hoảng bất ngờ, đang có một cuộc khủng hoảng dài hạn rõ ràng đang diễn ra trong một thời gian dài.
“Năm đầu tiên thì vẫn ổn, nhưng lượng gạo thu hoạch được giảm dần sau mỗi năm. Chúng tôi đã cải tạo đất và làm các kiểu, nhưng … Cứ thể này, chúng tôi sẽ không chỉ không thể nộp thuế sau ba năm tới mà thậm chí còn có người sẽ chết đói trong mùa đông năm nay mất. Hỡi Thiên thần-sama của Alda, xin hãy cứu rỗi ngôi làng này”
Theo sự dẫn dắt của trưởng làng người Dwarf, dân làng cúi đầu về phía Vandalieu. Có thực sự thích hợp khi họ bắt đầu đối xử với cậu như là một thiên thần ngay lập tức chỉ vì thấy cậu ấy từ trên trời bay xuống như khi họ đang cầu nguyện cho một vụ mùa bội thu không?
“Tôi sẽ làm những gì có thể, nhưng mà … Ngoài ra, tôi là một Dhampir tin vào nữ thần Vida. Tôi không phải là thiên thần của Alda đâu” – Vandalieu nói với họ.
Giống như những ngôi làng canh tác khác mà Vandalieu đã đến thăm, trong ngôi làng canh tác thứ hai này chỉ có những đền thờ của Alda. Có phải vị linh mục Alda ở ngôi làng canh tác thứ bảy đã đặc biệt sốt sắng với công việc truyền giáo của mình không?
Bỏ chuyện đó qua một bên, vấn đề đơn giản là mùa màng đang xấu đi, những gì Vandalieu có thể làm được đang bị hạn chế. Đầu tiên, cậu ấy đến xem những cánh đồng. Tình cờ là những cánh đồng đang cạn khô.
Nhìn sơ qua với kiến thức và kỹ năng Trồng trọt của mình, những cây lúa này thực sự rất yếu đối với Vandalieu.
Có nhiều nước và cây thì trông như là không bị ảnh hưởng bởi bệnh tật. Khi Vandalieu liếm qua chỗ đất và kiểm tra các thành phần trong đất bằng vị giác, đã có một phản ứng yếu ớt từ Cảnh báo tử vong của cậu.
“Có vẻ là độc nhỉ?” – Vandalieu tự hỏi. “Khử độc”
Phản ứng của đất biến mất ngay lập tức. Dường như có chất gây hại cho cơ thể trong đất. Phép Giải độc đã hoạt động trên những cây lúa, vì vậy có vẻ như đây thực sự là nguyên nhân của việc thu hoạch kém đi.
“Nhưng tại sao lại có độc trong đất được chứ?”
Điều này thật kỳ lạ. Đất của ngôi làng này dường như giống với đất của các làng canh tác khác. Nếu chất độc đã hòa vào nước được sử dụng để tưới cho các cánh đồng, thì Cảnh báo tử vong cũng đã phải phản ứng với các kênh tưới tiêu rồi.
“Mọi người có sử dụng một loại phân bón đặc biệt nào không?” – Vandalieu hỏi, nhưng tất cả mọi người, kể cả trưởng làng đều lắc đầu.
“Chúng tôi chỉ sử dụng phân bón làm từ tro thực vật, tro gỗ và chất thải của con người thôi. Nhưng những ngôi làng canh tác khác chắc cũng làm như vậy mà” – trưởng làng nói.
“Cha à, có lần các quý ngài đến từ Hội hiệp sĩ đã đến huấn luyện ở đây và mang theo một loại thuốc trừ sâu cho chúng ta đó”
“Giờ con nhắc ta mới nhớ, đúng là như vậy. Đó là các hiệp sĩ được dẫn dắt bởi người con trai cả của công tước, hoàng tử Lucas nhỉ? Nhưng rõ ràng là ngài ấy đã giao loại thuốc trừ sâu tương tự cho các làng khác mà”
Cuộc nói chuyện giữa trưởng làng người Dwarf và con trai ông ta, những người không thể phân biệt được ai với ai ngoài việc râu tóc của họ có màu đen và trắng, không thể làm mọi thứ rõ ràng hơn được.
“Dù sao thì thuốc trừ sâu đó cũng khá đáng ngờ dù Vandalieu có nghĩ gì đi chăng nữa, nhưng cậu ấy không nghĩ ra được lý do nào mà hội hiệp sĩ lại chỉ rải chất độc trên cánh đồng của ngôi làng canh tác này.
Dù sao đi nữa, miễn là không có bất kỳ xung đột gia đình kỳ lạ nào xảy ra cả.
Nếu nhớ lại thì dự án canh tác được bắt đầu bởi người con trai thứ hai, Belton và người lãnh đạo của hội hiệp sĩ là con trai cả, Lucas. Thương nhân lữ hành, bọn cướp, tên thuần hóa sư và cánh đồng của ngôi làng này. Mình có cảm giác xấu về việc này.
Ngay cả khi có những cuộc xung đột gia đình xảy ra thì tại sao lại có những âm mưu nhắm vào những người dân nghèo sống ở rìa khu vực như vậy chứ? Sẽ tốt hơn nếu chỉ có những cuộc xung đột đẫm máu giữa các thành viên trong lâu đài và biệt thự của chính chúng mà thôi.
“Giờ thì tôi đã tẩy độc trong đất của những cánh đồng và những cây lúa rồi” – Vandalieu nói với dân làng.
Cậu ấy có thể cũng đã xóa đi bằng chứng, nhưng thủ phạm có thể sẽ có được sự ủng hộ của những người có ảnh hưởng, vậy nên có lẽ sẽ là vô nghĩa khi cứ giữ lại bằng chứng.
Dân làng hoan hô, nhưng Vandalieu tự hỏi liệu đây có phải là một thành tựu lớn hay không. Ngay cả khi chất độc đã bị loại bỏ, nếu có một vụ mùa kém do thời tiết lạnh, sâu bệnh hay bệnh tật, việc người dân chết đói vào mùa đông sẽ không thay đổi được.
Không có cách nào để cải thiện tình hình lương thực của làng sao? Nếu Vandalieu đổ mana của mình vào các cánh đồng những hạt đậu được trồng trong các lằn giữa cánh đồng có thể sẽ bị biến thành quái vật, vì vậy nên phải có một cách khác.
Vandalieu suy nghĩ, và cậu bổng nảy ra một ý tưởng. Có lẽ bởi đã có một vua goblin nên hẳn sẽ có nhiều goblin quanh làng hơn bình thường. Và nếu cậu có thể tìm thấy cỏ Gobubu, cậu có thể nhanh chóng lấy một ít.
“Giờ thì, mọi người, tôi sẽ dạy mọi người cách để làm thịt một con goblin mà không có mùi vị quá khủng khiếp, vậy nên mọi người có thể dùng chúng làm thức ăn khẩn cấp” – Vandalieu tuyên bố.
Cậu sẽ tạo ra thức ăn khần cấp của loài ghoul, Gobu-gobu.