Đương nhiên là cũng có các tập đoàn tội phạm tồn tại ở các quốc gia và thành phố của Lambda.
Trao đổi hàng hóa bị đánh cắp, buôn lậu các sản phẩm như ma túy và các mặt hàng bị nguyền rủa, buôn bán nô lệ bất hợp pháp, hợp đồng giết người. Chúng là những kẻ độc ác hơn nhiều so với phường trộm cướp thường xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng trên Trái Đất, và có những kẻ mà đối với hắn làm việc ác không bao giờ là đủ cả.
Một tập đoàn như vậy cũng tồn tại ở Niarki.
Một tổ chức có vài chục thành viên, ‘Nanh bóng đêm’. Đó là một tập đoàn tội phạm gần đây đã lợi dụng sự suy thoái kinh tế ở lãnh thổ Hartner để kiếm lời thông qua buôn bán nô lệ và ma túy.
Thủ lĩnh của nó là một gã đàn ông đáng sợ, được gọi là Zagi ‘tai rách’. Khi còn trẻ, hắn ta đã bị một tổ chức đối lập tra tấn, lúc đó tai hắn đã bị xé ra thành từng mảnh, nhưng hắn đã không thốt ra một tiếng hét nào.
Lúc này, Zagi đang nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ.
“Đồ khốn … mày đang nhắm đến cái gì vậy?”
Hắn đã bị buộc phải ngồi trên một chiếc ghế sofa bên trong căn cứ của mình, nơi tràn ngập mùi máu còn sót lại. Trước mặt hắn là một đứa trẻ tóc trắng ngồi trên ghế sofa đối diện và một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cậu ấy.
Bọn tay sai gần đó của Zagi đang nằm trên sàn và máu chảy lênh láng hoặc đang thu mình run rẩy trong góc phòng như những người phụ nữ mà chúng đã loại bỏ.
“Cái ta đang nhắm đến là -” – đứa trẻ bắt đầu
“Tao không có hỏi mày. Câm miệng lại, thằng nhóc con bẩn thỉu” – Zagi ngắt lời cậu ấy, vẫn với giọng điệu của một kẻ có quyền thế. “Oi, nee-chan, tao không biết đây là trò đùa gì, nhưng nếu mày nghĩ mày có thể lừa tao rằng đứa trẻ này là chủ nhân của mày thì mày đã nhầm rồi. Không lý nào một người phụ nữ có thể hạ gục mấy gã đàn ông trong chớp mắt lại đi phục vụ cho một đứa trẻ như thế này -?!”
Người phụ nữ xinh đẹp, tóc đỏ nắm lấy cổ áo của Zagi và đưa hắn ta lên không trung bằng một tay.
Mình đang bị một cánh tay mỏng manh của một người phụ nữ nâng lên sao?!
Trong khoảng khắc tiếp theo, người phụ nữ đó đã nâng Zagi đang kinh ngạc lên không trung đã đập lưng hắn xuống sàn.
“GAH?!”
Sàn nhà phát ra tiếng động khi bị phá vỡ. Zagi cũng không thể thở được do vụ va chạm và bắt đầu quằn quại trong đau đớn trên mặt đất. Người phụ nữ lại bồi thêm một cú đá vào bụng hắn.
Zagi hét lên như thể chút không khí nhỏ quý giá trong phổi hắn cũng bị vắt kiệt. Khi người phụ nữ định tiếp tục đánh, cô ấy đã bị ngăn lại.
“Eleanora, bình tĩnh lại đi” – đứa trẻ nói
“Nhưng Vamdalieu-sama, những sinh vật thấp kém như vậy, những kẻ đó dám nói những lời bất kinh với ngài không có quyền được thở” – người phụ nữ phản đối. “Hắn cần phải bị hành hạ và giết càng sớm càng tốt”
“Lời nói của cô đang mâu thuẫn với chính chúng đó” – đứa trẻ chỉ ra. “Nếu để hắn chết thì rắc rối lắm, vậy nên hãy bình tĩnh lại đi”
“… Vâng” – người phụ nữ quay về phía Zagi. “Mày nên biết ơn vì lòng tốt của Vandalieu-sama đi, con người”
“Ah, thật không tốt khi dùng từ ‘con người’ [note14314] như vậy” – cậu ấy nói. “Sau cùng thì tôi, Eleanora, Zran, tất cả chúng ta cũng đều là ‘con người’ mà. Mọi người đều là con người cả”
“Đ-đúng vậy. Mọi người đều là con người, mọi người đều là con người …” - Người phụ nữ lại quay về phía Zagi. “Hãy biết ơn đi, đồ cặn bã”
“Đúng, đúng, là như vậy đó” – đứa trẻ nói.
Từ cuộc trò chuyện giữa hai cá nhân đang nắm tay nhau ở phía trước, Zagi, kẻ vẫn chưa thể thở được nhận ra rằng đứa trẻ này thực sự là người vượt trội hơn trong mối quan hệ của họ. Và bên trong, hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm vì thực tế là đứa trẻ này không có ý định giết hắn.
Xét đến khả năng mà Eleanora đã thể hiện lúc nãy, Zagi biết rằng ngay cả các thành viên và vệ sĩ của Nanh bóng đêm cũng không thể chống lại cô ấy. Trên thực tế, trong tầm nhìn của hắn, hắn có thể thấy vệ sĩ có thẩm quyền nhất trong tổ chức, một cựu mạo hiểm giả hạng C, đã bị đánh bại với một thanh kiếm đâm vào bụng.
Cứ thể này thì mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc câu thêm thời gian cho đến khi ông chủ đến.
Hy vọng duy nhất của Zagi là ‘ông chủ’ thực sự của tổ chức ngầm của Niarki, kẻ đã hỗ trợ cho tổ chức, chạy đến cái hiện trường kỳ quái này. Zagi có thể cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc của ông chủ, vậy nên hắn ta tin chắc ông chủ sẽ đến nơi này.
Câu hỏi đặt ra là liệu điều đó sẽ xảy ra khi Zagi vẫn còn sống hay sau khi hắn đã chết.
“Guh … Vậy … mục tiêu của bọn mày là gì? Ai trả tiền cho bọn mày để làm điều này sao? Hay bọn mày muốn dùng thuốc? Rõ ràng là mày sẽ không nói với tao rằng đây là kế hoạch báo thù của ai đó đâu nhỉ”
“Là lựa chọn cuối, báo thù” – đứa trẻ trả lời. “Tuy nhiên, bọn ta chỉ làm thay người khác thôi”
Mặc dù trái tim của Zagi gần như rớt xuống khi nghe nói rằng đây thực sự là một hành động trả thù, nhưng nhận ra rằng hắn sẽ có cơ hội nếu đứa trẻ này chỉ làm thay người khác, hắn cười thầm.
Sau khi báo thù thì người ta thường sẽ có một cảm giác lợi ích và mất mát bị phá vỡ. Nếu là một kẻ báo thù vì tiền và đàn bà thì sẽ không làm đến mức chống lại ông chủ của một tập đoàn tội phạm đâu.
Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần là trả thù thay, thì đó lại là một chuyện khác.
“Vậy, bọn mày yêu cầu những gì đây? Nếu là tiền, tao sẽ trả bao nhiêu tùy ý. Sao bọn mày không quay sang phe bọn tao đi?” – Zagi hỏi.
“Không, ta có ý định lấy hết tiền của các ngươi sau khi ta giết các ngươi” – Vandalieu nói.
“Cái - ?! Đ-đợi một chút, không phải mày nói rằng mục tiêu của bọn mày là báo thù sao?”
“Đúng vậy. Và ta cũng định lấy tiền và cả tổ chức của các ngươi khi ta làm vậy nữa”
Cái cách mà Vandalieu nói với giọng điệu bình thường như vậy khiến cho Zagi rùng mình. Nếu những gì Vandalieu nói là thật, thì việc Zagi bị giết đã được quyết định. Zagi không thể hiểu được tất cả những thứ này.
“Đợi đã, không phải bọn mày đến để báo thù sao?” – hắn hỏi trong tuyệt vọng. “Không có sự hiểu nhầm nào đó chứ? Tao chắc chắn tao là một kẻ xấu, nhưng tao cũng không giết người mà không có lý do. Tao không có lựa chọn nào khác ngoài làm những điều đó để tồn tại. Rất nhiều người tao đã giết cũng là những kẻ vô lại. Chúng cũng không hoàn toàn vộ tội đâu ––”
“Nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ thấy được địa ngục đó, biết chứ?” – Vandalieu nói, mặc dù cậu ấy gần như chắc chắn rằng những lời của Zagi thực sự là dối trá. Cậu đã nghe nhiều từ những cấp dưới đã chết gần đây của Zagi. “Và cho sự báo thù đã khiến ta đến đây … Ngươi có nhớ tên của một quán bar có tên là ‘Giấc mơ đỏ tươi’ không?”
“… Mày đang nói về cái gì vậy?” – Zagi ngơ ngác hỏi. Hắn ta không có bất kỳ ký ức nào về một quán bar gọi là ‘Giấc mơ đỏ tươi’ cả.
“Ta đến để báo thù cho một người phụ nữ đã bị một kẻ lừa đảo lừa gạt, người hát rong, kẻ đã hát tại quán bar đó mười lăm năm trước” – Vandalieu nói.
“H-huh?! Cái quái gì thế?!” – Zagi hét lên, mở to đôi mắt hoài nghi. “Mười lăm năm trước?! Một kẻ lừa đảo gái điếm? Sao mày lại đến đây để trả thù cho một thứ vô giá trị như vậy chứ?! Thật đúng là một thằng ngu – GEGOH?!”
Eleanora lại đá thêm một cái vào một bên hông của hắn.
“Đừng có mà chửi thề, đồ cặn bã” – Eleanora cảnh báo hắn ta.
Khi Zagi lăn trên sàn nhà và nôn ra máu, Vandalieu lại nói một lần nữa.
“Như những gì đã nói, thực tế thì vào ngày hôm nay –”
***
Một cái gì đó to lớn sắp xảy ra.
Bà Milan, một Tâm linh sư đã kiếm sống bằng nghề bói toán trong một thời gian dài ở thành phố Niarki đã chắc chắn về điều này kể từ đêm hôm trước.
Đó là một điềm báo rất rõ ràng mà bất cứ ai cũng sẽ nhận ra nếu người đó có được những sức mạnh cơ bản của chức nghiệp Tâm linh sư như bà ấy đang sở hữu.
“Vậy là cậu đã đến” – bà ấy nói với vị khác hàng đã mở cánh cửa của cửa hàng nhỏ của bà ấy. “Nhờ cậu mà công việc của ta đã trở nên tồi tệ hơn đó”
“Ý bà là gì?” – một cậu bé tóc trắng bước qua cánh cửa, Vandalieu hỏi
Biểu cảm trên khuôn mặt nhăn nheo của bà Milan thay đổi khi bà ấy cười. “Cậu đang đặt câu hỏi sao ta lại biết cậu sẽ đến sao? Hay tại sao công việc của ta trở nên tồi tệ lại là do lỗi của cậu? Cậu sẽ biết được câu trả lời cho cả hai điều này nếu cậu chịu suy nghĩ cẩn thận thôi” – bà ấy nói. “Giờ thì, mọi linh hồn trong thành phố đã bị lấy đi, ngay cả linh hồn của chuột và côn trùng cũng vậy, một Tâm linh sư như ta phải làm gì đây chứ? Và nếu cậu mang theo một số lượng lớn linh hồn như vậy xung quanh, cậu sẽ bị chú ý ngay cả từ bên ngoài thành phố thôi”
Đôi mắt của bà Milan, đôi mắt của một Tâm linh sư, có thể nhìn thấy vô số linh hồn đang vây quanh Vandalieu. Số lượng đó vượt xa hàng trăm hay hàng ngàn. Chúng vây quanh cậu ấy như thể côn trùng.
Bà ấy thực sự không thể nào hiểu được làm thế nào mà cậu bé trước mặt bà lại có thể duy trì sự tỉnh táo của mình.
“Có một số linh hồn nói với cháu rằng bà có kiến thức về quá khứ” – Vandalieu nói.
“Ta cho là vậy. Ta là một người Elf, vậy nên ta thực sự đã già như vẻ bề ngoài” - bà Milan nói, hạ mũ trùm xuống để lộ ra đôi tai nhọn của mình. “Ta không thực sự cố gắng để che giấu nó đâu. Cậu thấy đó, ta chỉ là một bà già bí ẩn đã ở đây hàng thập và kỷ thu hút nhiều khác hàng hơn là một bà già Elf đơn giản thôi”
Có vẻ như bầu không khí và ấn tưởng để lại cho khách hàng rất quan trọng đối với các thầy bói, ngay cả trong thế giới giả tưởng.
“Vậy, cậu muốn hỏi ta gì đây? Ta không phải là một người môi giới thông tin, nhưng nếu chỉ là những câu chuyện quá khứ, ta sẽ tính rẻ cho cậu” – bà ấy nói
Những người có chức nghiệp Tâm linh sư có một chút khả năng bói toán, nghe được giọng nói của người chết và nhìn thấy các linh hồn. Khác với việc có thể biết được ai là thủ phạm giết người hay nghe được những thông tin tình báo bí mật từ những người đã bị giết để bịt đầu mối, nó không có gì đáng chú ý cả.
Điều này là do ký ức và tính cách của các linh hồn theo thời gian sẽ trở nên không ổn định. Ký ức của họ về mọi thứ ngoài những thứ cố định trong cuộc sống hằng ngay hay những người họ ghét sẽ sụp đổ như thể tan biến mất, và cuối cùng nó sẽ tan biến hoàn toàn.
Điều này có thể xảy ra trong không gian của bất cứ nơi nào từ vài ngày cho đến vài thập kỷ.
Và ngay cả khi họ vẫn còn giữ được ký ức và tính cách trong cuộc sống bình thường, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không nói dối. Đã có những sự kiện bi thảm đã xảy ra trong quá khứ khi mà các cuộc điều tra tội phạm dựa trên lời nói của các Tâm linh sư đã dẫn đến việc những người vô tội bị xử tử. Không có gì lạ khi nạn nhân bảo vệ kẻ giết người khi mà nạn nhân đó lại chính là người thân của kẻ giết người.
Nhưng vì bà Milan là một Elf có tuổi thọ năm trăm năm, bà ấy đã nhớ được rất nhiều điều về quá khứ và bà cũng nhớ được những câu chuyện được các linh hồn kể lại sau khi họ chết, dù cho họ đã chết từ lâu.
“Xin hãy nói cho cháu biết những gì đã xảy ra với đại công chúa Levia của Talosheim và những người đi cùng cô ấy hai trăm năm trước” – Vandalieu nói.
“Sao cậu lại muốn biết về những điều đó? Cậu có mối liên hệ nào với quốc gia titan đó sao? … Không, ta cho là ta sẽ không hỏi cậu điều đó”
“Dù vậy, cháu cũng không ngại nói với bà đâu” – Vandalieu đề nghị.
“Đừng bận tâm. Những linh hồn xung quanh cậu đang nhìn ta với vẻ đáng sợ” – bà Milan nói. “Giờ thì … ta nghĩ rằng nếu cậu nghe thì sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng xin hãy lắng nghe và đừng tức giận”
***
Khi đường hầm xuyên qua Dãy núi biên giới được phát hiện cách đây hai thể kỷ và vài thập kỷ trước, người đứng đầu của gia đình công tước Hartner lúc bấy giờ là một tín đồ nhiệt thành của nữ thần Vida. Vì Talosheim là một quốc gia titan tin vào nữ thần Vida, ông ấy đã chủ động tiến hành giao dịch với Talosheim.
Sự thương mại này đã mang lại sự giàu có cho lãnh thổ Hartner, dẫn đến việc nó có tiếng tăm và được mọi người ca ngợi vì có chính sách kinh tế nổi bật dù cho trước đó hình ảnh của ông vẫn không được cải thiện là mấy.
Tuy nhiên, người đứng đầu mới của gia đình sau đó lại là một tín đồ nhiệt thành của Alda. Hắn ta tin rằng người đã ban cho họ sự bảo hộ thiêng liêng trong những trận chiến khốc liệt không phải Vida, người đã bị đánh bại, mà là Alda, người đã giành chiến thắng.
Mặc dù vậy, sẽ không có vấn đề gì với Talosheim nếu công tước đó là một phần của phe hòa bình, nhưng hắn ta thực ra lại chỉ giả vờ là một phần của phe hòa bình.
Hắn ta không chỉ đơn thuần là một kẻ cuồng tín mà còn là một kẻ cai trị, hắn ta có sức mạnh phán xét. Hắn ta vẫn duy trì giao dịch với Talosheim miễn là nó vẫn có lãi, bất chấp cảm giác khó chịu khi hắn nghĩ về nó.
Đó là khi cuộc viễn chinh của thuần quốc Mirg đến Talosheim diễn ra. Người đứng đầu của gia đình Hartner đã lợi dụng cuộc viễn chinh đó. Khi Talosheim gửi yêu cầu tiếp viện, hắn ta đã đưa ra lời bào chữa, trì hoãn phản hồi và khiến cho những người titan chết. Khi đại công chua Levia dẫn năm mươi người tị nạn đến lãnh thổ Hartner để tìm kiếm sự giúp đỡ, hắn ta đã lừa họ và khiến họ nghĩ rằng hắn ta sẽ chấp nhận họ.
Hắn đã yêu cầu các vệ sĩ của mình đầu độc họ và bắt đại công chúa đi xử tử sau khi cáo buộc cô ấy đã cố gắng giết hắn và xúi giục đảo chính để tự mình giành lấy lãnh thổ Hartner. Hắn đã có được kho báu quốc gia của Talosheim mà người titan đã mang theo để bảo đảm rằng chúng sẽ không rơi vào tay của thuẫn quốc Mirg … đó là một vật phẩm ma thuật trông như một chiếc hộp tạo ra sản phẩm đến vô tận.
Hắn đã gửi những người titan còn lại, chỉ toàn là người già và trẻ em đến các mỏ khai thác nô lệ dưới danh nghĩa là những nô lệ hình sự.
Thành phố của hắn có nhiều người am hiểu về Talosheim, thành phố liên lạc thương mại với Talosheim đã bị bỏ hoang. Vậy nên giờ không thể tiếp tục giao dịch, nó không thể tự duy trì như một thành phố thương mại được nữa, vậy nên việc này khá tiện cho hắn.
Vì đường hầm đã bị niêm phong, nên không cần lo lắng rằng thuần quốc Mirg sẽ đuổi theo đến đây.
Kết quả là lãnh thổ Hartner đã có được kho báu quốc gia của Talosheim và lực lượng lao động titan tương đương với hàng trăm công nhân mà không mất một người lính nào cho thuẫn quốc Mirg.
Xét đến phương án thay thế là gửi quân tiếp viện để giúp đỡ họ chống lại thuẫn quốc Mirg và thua trận, đây rõ ràng là một lợi nhuận phi thường.
***
“Nhưng không phải là hai trăm năm trước, Talosheim được cho là đứng về phía công lý trong trận chiến giữa vương quốc Orbaume và đế quốc Amid sao?”
Nếu câu chuyện của bà Milan là đúng sự thật, sẽ có một số mâu thuẫn. Ít nhất là theo câu chuyện của bà ấy, sẽ có vấn đề nếu coi Talosheim đứng về phía công lý.
Nhưng bà Milan chỉ đơn giản là nhún vai. “Ta chỉ đơn giản là một Tâm linh sư thôi, cậu bé” – bà ấy nói. “Ta cũng chỉ nghe những điều mà người chết nói. Điều tra và đưa ra kết luận không phải chuyên môn của ta, đó cũng không phải là công việc của ta. Nhưng cậu nói đúng. Những người duy nhất biết được sự thật chỉ có gia đình công tước và các phụ tá thân cận của họ, cũng như một số rất nhỏ những người cai trị vương quốc vào thời điểm đó. Họ có khả năng đã lừa cả thế giới bằng một người thay thế cho công chúa. Sau khi chiến tranh, họ sẽ tuyên bố rằng cô ấy đã chết vì bệnh. Đó là một phương pháp mà ngay cả một bà gia như ta cũng có thể nghĩ ra.
Có ít người titan hơn con người, nhưng lại có khá nhiều người như vậy sống trong vương quốc Orbaume. Mặc dù sẽ cần một số nỗ lực, nhưng cũng không khó để có thể chuẩn bị được một người thay thế.
Và dù đại công chúa Levia đã được mọi người ở Talisheim biết đến, những số người biết được khuôn mặt cô ấy trông như thế nào ở vương quốc Orbaume lại khá là hạn chế.
Người dẫn sẽ được thông báo về một trận chiến tráng lệ và nơi nó sẽ diễn ra, nói rằng những người tị nạn đáng thương đã ‘được bảo vệ’. Mọi người sẽ hài lòng với điều này và không suy nghĩ hay tìm hiểu thêm những gì đã thực sự xảy ra. Vài năm sau, mọi người sẽ bị lừa theo cách tương tự đối với nơi ở của công chúa.
Đây là một âm mưu chỉ có thể được thực hiện nếu những kẻ tham gia có tầm ảnh hưởng.
“… Vậy, những người titan vẫn còn trong hầm mỏ sao?”
Bà Milan gật đầu. “Nhiều khả năng là vậy. Người titan rất mạnh mẽ, và dù họ là nô lệ tội phạm, họ thực sự giống như những nô lệ bất hợp pháp, vậy nên họ có thể là vẫn phải làm việc mà không được phép sống hay chết” – bà ấy nói. “Có lẽ họ chưa đến mức già lắm, nhưng mà những người đó vẫn còn sống, mặc dù có lẽ không phải là tất cả họ. Rõ ràng là nó giống như một làng nô lệ do quân đội quản lý. Đó là điều mà ta được nghe từ một trong số những linh hồn ở gần cậu”
Vandalieu suy nghĩ một lúc trước khi đưa ra một câu hỏi khác. “... Những người titan là vệ sĩ của công chúa Levia, họ được chôn cất ở đâu?”
“Để xem nào. Thật là bất thường khi một linh hồn có thể biết những thông tin như vậy lại đi lang thang vào thành phố ở một nơi xa xôi như ở đây” – bà ấy nói. “Nhưng có một nghĩa trang dưới lòng đất rất lý tưởng để chôn vùi một lịch sử đen tối như vậy. Có một truyền thuyết kể lại rằng những anh hùng đã phong ấn một phần của quỷ vương ở đó. Người ta nói rằng nhờ họ mà cho đến giờ, cái ác vẫn chưa thể thoát khỏi đó”
“Đó là nơi nào?”
“Một nơi bên dưới tòa lâu đài của công tước” – bà Milan trả lời. “Hãy cẩn thận”
“Cẩn thận?” – Vandalieu lặp lại. “Bà nói như thể cháu sẽ đến đó ấy”
Bà Milan thở dài bực tức. “Như cậu có thể thấy, ta đã làm việc này được một thời gian dài rồi” – bà ấy nói. “Bằng cách nhìn vào những linh hồn xung quanh cậu, ta có thể thấy rằng cậu đang đấu tranh để kiềm chế cơn giận của mình”
Đúng như bà Milan đã chỉ ra, Vandalieu đang trên bờ vực bùng nổ cơn thịnh nộ. Những linh hồn gần đó đang run rẩy vì sợ cơn thịnh nộ của cậu ấy.
Nếu câu chuyện của bà Milan là sự thật, sao cậu ấy có thể giữ được bình tĩnh đây? Sa cậu có thể không nguyền rủa những việc làm trong quá khứ chứ?
Cậu thậm chí còn có thể cảm thấy một sự thúc đẩy muốn giết người để đi ra ngoài và xé nát bừa bãi mọi sinh vật sống trong tầm nhìn của cậu.
Nhưng lý trí của Vandalieu đã thuyết phục cậu rằng điều đó sẽ không làm cậu hạnh phúc được, cũng không có ý nghĩa gì khi làm vậy cả.
Đúng là người dân của lãnh thổ Hartner đã bỏ rơi những người tị nạn Talosheim bị bóc lột. Không ai, kể cả bà Elf trước mặt cậu cố biện hộ rằng họ cần được giúp đỡ.
Những vương quốc Orbaume cũng là một quốc gia phong kiến. Công dân bình thường sẽ không nghĩ đến việc bắt đầu thực hiện các phong trào chính trị. Dù sao thì, gần như không con ai biết được về sự kiện của hai trăm năm trước. Không có Internet hay báo đài ở Lambda. Cũng có vài cách có thể lan truyền thông tin, và phương thức mà mọi người có thể đi du lịch cũng bị hạn chế.
Và liên quan đến sự trừng trị, suy nghĩ của Talosheim, suy nghĩ của Nuaza, Borkus, Zran và các titan khác, đó là tội lỗi của người cha không phải tội lỗi của đứa trẻ.
Sẽ thật sai lầm khi trừng phạt những người đang sống vì những tội lỗi gây ra trong các sự kiện từ hai trăm năm trước.
Thật vậy, ít nhất là vì đó đã là tội lỗi của ‘hai trăm năm trước’
Vandalieu thở dài. “... Một câu hỏi khác. Nếu có ai đó tấn công mỏ nô lệ và tất cả nô lệ đều biến mất, sẽ có người điều tra. Bà có thể bán cho cháu những thông tin như vậy không?”
Điều cần làm bây giờ không phải là buộc tội hay quả báo, mà là sự giải thoát cho những người titan đã bị biến thành nô lệ. Vandalieu không quan tâm đến luật pháp của vùng đất này.
Nhưng cậu sẽ không đơn thuần là giải phóng cho họ. Cậu phải kêu gọi họ và đưa họ đến Talosheim. Cậu cần phải có được sức mạnh và sự hỗ trợ, tấn công với một lực lượng được coi là dư thừa và lừa công tước Hartner và những kẻ phục vụ hắn rằng đó chỉ là một tai nạn.
“... Không, ta coi trọng mạng sống của ta hơn là một vài xu lẻ” – bà Milan nói. “Vì lo lắng, ta sẽ nói với cậu rằng trả thù ... Không, đừng bận tâm. Mấy lời này không là gì hơn một ý tưởng phi thực tế. Ta đã biết được nó ngay sau khi ta có thể nhìn thấy linh hồn”
Ý nghĩ rằng người chết không mong muốn bất cứ điều gì, hoặc họ chỉ muốn người sống được hạnh phúc không gì khác hơn là một ảo tương ngu ngốc khủng khiếp.
Cũng có những linh hồn theo lý tưởng phi thực tế này, nhưng nếu những kẻ mà họ ghét khi còn sống được bị hủy hoại, họ sẽ cười và hạnh phúc từ tận đáy lòng. Bà Milan biết rằng những linh hồn như vậy đã từng tồn tại.
Ý tưởng nói về cái ý tưởng phi thực tế này, đối với Vandalieu nói riêng và tất cả mọi người nói chúng, thật đáng buồn cười.
“Cháu sẽ rời thành phố vào ngày mai. Bà có muốn bất kỳ loại phần thưởng nào không?” – Vandalieu hỏi, như thể không có gì xảy ra. Cậu ấy đã kiềm chế được cơn giận của mình.
“Thanh toán cho các thông tin sao? Dù cửa hàng của ta trông như vậy, nhưng ta vẫn có tiền tiết kiệm đó” – bà Milan nói. “Ta có rất nhiều thời gian để nghỉ hưu và sống hết phần đời còn lại, nhưng để xem nào, ta có thể yêu cầu cậu một việc được không?”
Chừng nào mà các linh hồn trong thành phố đều đi theo Vandalieu, việc kinh doanh với tư cách là một Tâm linh sư của bà ấy phải chịu số phận bi đát. Do đó, bà Milan đã có ý định đóng cửa hàng của mình một thời gian. Bà ấy thậm chí đã cân nhắc đến việc chuyển đến sống ở một thành phố khác, tùy vào cách mà mọi thứ diễn ra.
Đó là lý do tại sao bà ấy lại quyết định nói lên điều hối tiếc vẫn còn trong góc ký ức của bà.
“Thật ra, cậu biết đó, khoảng mười lăm năm trước. Một trong những khách hàng của tôi đã bị liên lụy với một người hát rong đang hát trong một quán bar có tên là ‘Giấc mơ đỏ tươi’. Ta đã nói với cô ấy rằng hắn ta là một kẻ lừa đảo và cảnh báo cô ấy từ bỏ hắn ta, và cô ấy nói rằng sẽ chia tay với hắn, nhưng -”
***
“Ba ngày sau, linh hồn của một người phụ nữ với khuôn mặt buồn bã đã trở lại và sớm biến mất. Người phụ nữ lớn tuổi ấy nói với ta rằng bà ấy muốn biết sự thật về người phụ nữ này. Và sau đó, ta đã nghe được từ một nguồn đáng tin cậy nói rằng ngươi là kẻ chịu trách nhiệm” – Vandalieu giải thích.
Cơ thể của Zagi không ngừng đổ mồ hôi vì khiếp sợ.
Nói cách khác, thằng nhóc mà mình chẳng biết chút gì về nó sắp làm một việc điên rồ trong lãnh thổ này. Và nó quyết định giết hết tất cả mọi người khi nó ở đây sao?
“Không đâu, ngươi vẫn còn sống đấy thôi” – Vandalieu nói. “Khác với lũ vệ sĩ của ngươi, chỉ có một vài tên bị giết. Những kẻ khác đang chảy máu một chút, nhưng tim chúng thì vẫn còn đập”
Có phải tên này đọc được suy nghĩ của mình không vậy?!
Zagi kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, nhưng thực ra thì linh hồn của một trong số những vệ sĩ của hắn đã vui vẻ nói với Vandalieu, “Có lẽ là hắn cũng đang nghĩ như vậy. Đúng là một thằng ngu nhỉ?”
“Vậy, ngươi có nhớ ra được cô ấy không?”
Mặc dù Zagi không trả lời, nhưng hắn ta thực sự nghĩ về những gì mà Vandalieu đang đề cập. Cụ thế hơn, hắn đã nhớ ra trong lúc Vandalieu đang nói chuyện.
Mười lăm năm trước, khi Zagi đang còn ở tầng đáy của tổ chức. Hồi đó, hắn đã được ban phước với những phẩm chất xấu xa, kỹ năng phạm tội và may mắn. Ngay cả ông chủ của tổ chức tại thời điểm đó cũng nhớ được hắn ta.
Một trong những công việc mà hắn được giao phó là trừng phạt một người hát rong đã lừa gạt mọi người bằng tiền của họ mà không có trả gì cho tổ chức.
Tuy nhiên, Zagi để kẻ lừa đảo đó thoát đi trong gang tấc. Để che giấu sự thất bại của mình, hắn ta đã bắt cóc người phụ nữ mà kẻ lừa đảo đã đánh giấu là mục tiêu của hắn, giết cô ấy một cách khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng được và vứt xác cô ấy trong căn phòng mà kẻ lừa đảo đang sử dụng.
Hắn đã giết người phụ nữ và dàn dựng như là kẻ lừa đảo đó đã chạy trốn trong sợ hãi.
Hắn đã mua chuộc những kẻ đồng hành với mình. Hắn đã lấy tiền của người phụ nữ đã không thể trốn thoát cùng kẻ lừa đảo đó, đưa cho ông chủ và nói rằng đó là số tiền mà kẻ lừa đảo đã đưa ra để xin lỗi. Đó là kết thúc cho sự cố này.
N-nếu mình nói sự thật ở đây, mình sẽ bị giết chết! Chết tiệt, cứ như thể mình sắp chết vì một con đàn bà đéo ai thèm quan tâm ấy.
“Tao không biết, đó là một kẻ khác … Có lẽ là gã vệ sĩ đã chết ở đó” – Zagi nói. “Hắn là một tên khốn điên loạn thích giết phụ nữ đó biết không?”
“Hắn ta đang nói dối! Tôi chỉ giết khoảng năm người, nhưng tất cả chúng đều là đàn ông!” – linh hồn của tên vệ sĩ hét lên.
Mặc dù Zagi đang cố nhiều cách để sống xót, nhưng đó đều chỉ là những nỗ lực vô ích và khá hài hước với Vandalieu, người có thể nhìn thấy linh hồn.
Chết tiệt, không phải ông chủ đang ở đây sao?! Ah!
Cánh cửa mở ra từ bên ngoài với một tiếng nổ. Một người đàn ông với đôi mắt đỏ và làn da trắng bước vào, cùng với một titan đang che một chiếc mặt nạ đen và một vài người trông khá nhỏ bé.
“Ông chủ! Cảm ơn ngài đã đến!”
Một người đàn ông vampire dẫn đầu nhóm, đó là một gián điệp đã đóng tại đây theo lệnh của một vampire thuần huyết, kẻ tôn thờ ác thần hoan hỉ Hihiryushukaka. Hắn là kẻ đã hỗ trợ Zagi.
Khi trở thành chó săn cho tên vampire này, Zagi đã có những hành động như thể là một nhân vật quan trọng trong thế giới ngầm mười nghìn người này, mà không có bất kỳ tổ chức nào khác vươn lên nắm quyền.
Zagi chưa bao giờ thấy Titan hay những người đàn ông nhỏ bé đi theo gã vampire trước đó, nhưng hắn ta cho rằng chúng có lẽ là cấp dưới của hắn.
“Giờ thì, chủ nhân, xin hãy giết chết thằng nhóc bẩn thỉu và con chó cái của nó đi! Tôi chắc chắn sẽ trả ơn ngài!” – Zagi hét lên.
“Zagiii … Mày là một kẻ trung thành đã phục vụ tao rất tốt. Tao đánh giá cao mày”
Tên vampire bước về phía Zagi, như thể đáp ứng yêu cầu của hắn ta. Nhưng sau đó, hắn đi thẳng qua Vandalieu và Eleanora rồi nhìn xuống Zagi.
“THẰNG CON LAIII!” – hắn gầm lên. “SAO MÀY DÁMMM LỚN TIẾNG VỚI NHỮNG NGƯỜI NÀY!” – hắn đạp cái giày đến cứng của hắn vào ngực Zagi.
“GUAAAAH!” – Zagi hét lên khi nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị rạn nứt. “Ô-ông chủ, ngài đang làm - ?!” Đột nhiên, hắn nhận thấy quần áo của người đàn ông mà hắn gọi là ‘Ông chủ’ bị nhuộm một màu đỏ sẫm.
“Ta vẫn còn kế hoạch với hắn, vậy nên cứ để hắn ở đó đi” – Vandalieu chỉ thị.
“Vâng … thưa chủ nhân” – tên vampire kính cẩn quay về phía Vandalieu và hôn chân cậu ấy.
Nhìn thấy điều này, hắn đã hiểu ra mọi thứ. “Nguồn đáng tin cậy” mà Vandalieu đã đề cập trước đó là undead vampire này.
Hy vọng cuối cùng của Zagi đã bị loại bỏ ngay cả trước khi cuộc tấn công vào tổ chức của Vandalieu bắt đầu.
“V-việc này, không thể nào như vậy được … chỉ vì tao đã giết chết con đàn bà không ai thèm quan tâm đó, loại đàn bà có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu, tổ chức của tao đã … Tao …” – Zagi bắt đầu thì thầm với bản thân hắn với khuôn mặt trông giống như là người chết hơn cả người chết thực sự.
Vandalieu nhìn hắn khó hiểu. “Giống như là kiểu phụ nữ mà ngươi có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu, một kẻ mà ngươi không thực sự bận tâm dù có giết họ, ngươi là kiểu nhân vật phản diện mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, và ta cũng chẳng bận tâm khi giết ngươi đâu” – cậu ấy nói với Zagi. “Không phải là như vậy sao?”
Và thế là Zagi, chủ nhân của ‘Nanh bóng đêm’ đã chết. Tuy nhiên, ngày hôm sau, hắn ta được tìm thấy trong tình trạng sức khỏe hoàn hảo, và vẫn ra lệnh cho cấp dưới.
Zagi, kẻ có một tính cách vui vẻ lạ thường, đang bắt đầu ca trị thế giới ngầm một cách đáng tin cậy hơn so với trước đây. Phải mất rất lâu sau đó, đến khi một mạo hiểm giả nào đó tiết lộ sự thật rằng, hắn ta là một Undead.
***
“Đức vua ơi, cuối cùng tôi cũng đã có người yêu rồi!” – Braga tuyên bố
“Eh, khi nào vậy?”