“Theo lời của Isla, Chipuras và ‘chó điên’ Berket ~ leo lên núi ~ bay qua bầu trời ~ lặn xuống hồ ~”
Vandalieu đang vừa hát vừa khởi động bên hồ trong khi lên kế hoạch với những thông tin mà cậu có được từ những vampire.
Dù đã là mùa xuân, nhưng giờ vẫn đang là tháng ba. Còn quá sớm để đi bơi. Và Vandalieu thì bơi không giỏi lắm.
“Mình chỉ vừa đủ sức bơi được năm mươi mét trong bể bơi trường học … dù vậy, giờ mình có thể nín thở đến tận ba mươi phút”
Không biết lũ hải cẩu, sư tử biển và rái cá bơi được bao lâu dưới nước nhỉ? Liệu Vandalieu có thể sớm vượt mặt chúng không đây?
Mình nghĩ là việc đó cũng chẳng quan trọng lắm – Vandalieu nghĩ vậy trong lúc bay xuống hồ
CLICK-CLICK-CLICK-CLICK!
Pete vươn mình ra khỏi đầu của Vandalieu và hướng đầu về phía bờ đế ráng kéo Vandalieu trở lại. Vandalieu phát ra một tiếng kêu kì lạ khi cậu đáp xuống hồ.
“Bệ hạ, ngài ổn chứ?!” – công chúa Levia hỏi. “Ngài vừa phát ra một tiếng kêu rất kỳ lạ đó!”
“C-có lẽ là vậy?” – Vandalieu nói. “Khi Pete đang ở trong tôi thì nó cũng giống như là đi tắm thôi, vậy nên không sao đâu mà. Ah, chờ chút, dừng lại, đừng có cắm rễ vào bờ vậy chứ”
Phải mất một lúc thì Vandalieu mới có thể làm dịu được Pete cũng những quái vật cây không thích ở dưới nước. Sự cộng sinh thật là một thứ rắc rối mà.
***
Vandalieu đang đi lại nhẹ nhàng trong hồ nước lạnh.
Cậu ấy khéo léo điều khiển những nhánh Ent bất tử đang kéo ra từ tay cậu và sử dụng đất và đá dưới đáy hồ để làm chỗ đứng.
“Dù vậy thì chắc chũng sẽ không thích nước biển đâu” – Vandalieu thì thầm qua cái miệng thể linh hồn của mình khi cậu tiếp tục đi dọc theo hồ. “Chắc mình phải tận dụng cơ hội này để nghĩ ra cách nào đó thôi”
Ở đó rất tối, nhưng ngay cả vậy thì cũng không có vấn đề gì với kỹ năng Hắc nhãn.
Nhưng nếu nước bị vẩn đục và chứa đầy những vi sinh vật thì ngay cả với Hắc nhãn, cậu cũng sẽ chẳng thì thấy gì được, nên cũng may là nước khá trong.
“Hmm?”
Có vài chục cái bóng đang cầm giáo xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng có hình dạng con người, toàn bộ cơ thể chúng được bao phủ bằng vảy và khuôn mặt chúng thì giống như là sự kết hợp giữa người và cá.
Đó là những con quái vật hình người, được gọi là Gillmen.
Lambda cũng tồn tại một loại quái vật hình người sống dưới nước giống như cá với tứ chi giống của loài người, được biết đến như goblin của biển là Sahuagin. Nhưng Gillmen thì mạnh hơn nhiều so với Sahuagin.
Vì cấu trúc tâm trí của chúng quá khác với con người nên việc giao tiếp với chúng rất khó khăn, nhưng chúng lại rất thông minh, tạo ra được nhiều trang bị từ vỏ và các sinh vật khác, và chúng sống theo những nhóm gồm vài trăm cá thể.
Con người không thân quen với Gillmen lắm vì khác biệt về môi trường sống, nhưng ở những làng chài, Gillmen còn đáng sợ hơn cả Ogre. Và có lẽ bởi vì chúng có mối liên hệ nào đó với loài Tristan, và vì thần biển đã tạo ra chúng mà mỗi khi chúng nhìn thấy loài Merfolk là lại trở nên điên cuồng như những Berserker [note16302] , nhờ vậy mà loài gillmen được mệnh danh là ‘Kẻ thù của Merfolk’
“Gubububu.”
“Buggukyubugyu.”
Những con Gillmen vây quanh Vandalieu và nhìn Vandalieu với ánh mắt hoang mang qua đôi mắt trông như mắt cá của chúng.
Trông chúng như thể đang nói mấy câu như là “Cái gì kia vậy?” và “Nó có những nhánh mọc ra từ tay và chân kìa” vậy.
Rắc rối thiệt đó, mấy con quái vật trong thế giới này không hiểu tiếng Nhật. Nếu có linh hồn của một Gillmen nào đó thì thì mình đã sử dụng Vật chất hóa và nhờ nó thông dịch cho rồi, nhưng mình chẳng thấy ma nào ở đây cả.
Vandalieu đang gặp một tình huống rắc rối, nhưng có vẻ như những con Gillmen đã quyết định rằng “Chúng ta chẳng biết nó là gì cả, nhưng giờ thì cứ lờ nó đi” và không còn chút sát ý nào nhắm vào Vandalieu – thứ mà cậu có thể phát hiện ra với Cảnh báo tử vong nữa, chúng đều đã thu giáo lại.
Nhờ có phản ứng đó mà Vandalieu không cần phải nghĩ nhiều về việc nên làm gì nữa.
“Dù mình không thực sự thích chiến đấu dưới nước. Mình không thể nhờ công chúa Levia và những người khác giúp mình được” – Vandalieu nói vậy và ném thanh kunai bị nguyền rủa của cậu và giải phóng chất độc vào nước. “Nhưng cũng may là có mấy con này, nhờ vậy mà mình có thể nhờ chúng dẫn đường rồi”
Nhân tiện, Gillmen có hạng là 3. Nhưng chúng thường chiến đấu dưới nước và trên tàu thuyền, Hội mạo hiểm giả đã khuyến nghị rằng nếu lỡ có chiến đấu với chúng thì hãy xem chúng như là hơn một hạng.
***
Tạo ra Zombie Gillmen dẫn đường, Vandalieu tìm thấy một hang động ngầm dưới đáy hồ, cậu đã dành cả tiếng đồng hồ để đi lòng vòng quanh đó trước khi trồi lên khỏi mặt nước.
“Ah, mình cứ tưởng là chết luôn rồi chứ”
Nếu mà Vandalieu không cắn vào họng của một con Gillmen và hút lấy không khí từ phổi của nó mỗi khi cậu sắp hết hơi thì có thể cậu đã gặp nguy hiểm.
Gillmen có mang ở hai bên cơ thể, nhưng chúng cũng có phổi để di chuyển trên mặt nước.
Nhân tiện, lý do duy nhất mà Vandalieu không hô hấp nhân tạo bằng miệng là vì cậu không muốn. Ngay cả khi cậu đã phớt lờ việc chúng là Zombie, cậu không muốn mất đi nụ hôn đầu của mình với một con quái vật mặt cá.
Khuôn mặt của zombie Gillmen lặng lẽ trồi lên từ mặt nước khi Vandalieu bắt chúng giúp cậu lên bờ. Vandalieu nhìn quanh và nhận thấy rằng cậu đã nổi lên từ một hồ nước ngầm và có một biệt thự gần đó thoạt nhìn thì trông có vẻ thanh lịch … nhưng nếu nhìn kỹ thì nó trông cũng khá là u ám.
“Ôi trời. Tốt biết mấy nếu cậu thực sự đã chết, vị khách mà ta không nhớ là mình đã mời ạ” – một người trông có vẻ giống như một quản gia có năng lực bước ra để chào đón Vandalieu. Hắn ta là một gã trung niên đẹp trai, dáng người trung bình. Chiếc áo đơn sắc mà hắn ta đang mặc là một món đồ đắt tiền ở Lambda, trông rất hợp với hắn.
“Xin chào” – Vandalieu nói. “Ta xin lỗi vì đã đến đây mà không báo trước. Tên ta là Vandalieu”
“Ôi trời. Cậu thực sự là Dhampir như lời đồn đó sao. Mấy lời đồn đó bắt đầu cũng được một thời gian rồi, ta rất mong được gặp cậu đó. Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Ta là quản gia của biệt thự này, ‘Chó dại’ Bellmond” – gã đàn ông tự giới thiệu bản thân và cúi đầu một cách lịch sự. “Hôm nay cậu có việc gì mà phải đến tận đây vậy?”
“Ta đang nghĩ đến việc chiếm lấy nơi mà ngươi đang phụ trách thôi ấy mà” – Vandalieu trả lời. “Ta sẽ làm việc đó ngay đây. Như vậy có ổn không? Mà ngay cả khi ngươi nói không thì tôi cũng không có ý định trở lại vào một ngày khác đâu”
“Ta hiểu rồi. Thật là hoàn hảo. Ta cũng chỉ nghĩ đế việc giết … cậu!” – Bellmond hét lên khi hắn di chuyển những ngón tay, nụ cười dịu dàng của anh biến thành một biểu hiện điên loạn với hàm răng nanh nhe ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, những Gillmen bảo vệ bên cạnh cậu đã bị cắt ra thành từng mảnh.
Năm con Gillmen đã bị cắt ra một cách lặng lẽ thành hơn mười phần mỗi con, thậm chí mạch máu của chúng khi bị cắt ra vẫn còn rất sống động, và rồi chúng đều rơi hết xuống cái hồ gần bờ.
Khi những phần của lũ Gillmen rơi xuống khiến nước văng tung tóe, Bellmond cảm thấy thất vọng vì Vandalieu không di chuyển chút nào.
“Fufu, cậu có biết điều gì vừa xảy ra không đó?” – Bellmond nói. “Dù ngoại hình ta trong vậy thôi, nhưng ta đã sống hàng chục nghìn năm rồi, và đây là kết quả. Nếu ta cũng có thể khiến cậu tận hưởng được nó thì -”
“Ngươi đang sử dụng ma pháp và những ngón tay của mình để điều khiển những sợi kim loại siêu mảnh thôi mà. Ma pháp đó mà phong ma pháp, ta cho là vậy. Sét thì bị ảnh hưởng bởi phong tính, không phải vậy sao?” – Vandalieu nói.
“C-cái gì?!”
Bellmond mất tinh thần. Hắn ta không ngờ rằng bí thuật của mình lại bị nhìn thấu ngay lập tức. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mỗi ngón tay của hắn bắt đầu uốn cong một cách kỳ lạ như thể chúng là những sinh vật độc lập.
“Fufu. Không ngờ rằng ta lại bị nhìn thấu dễ dàng đến vậy, nhưng có gì khác biệt đâu chứ? Cậu đã là tù nhân trong những sợi dây của ta rồi! Cậu không cách nào có thể trốn thoát được nữa đâu”
Bủa vây Vandalieu với những sợi dây của mình, Bellmond chắc chắn về chiến thắng của hắn và lấy lại bình tĩnh.
Với sự bủa vây hoàn chỉnh như vậy, Bellmond có thể loại bỏ Vandalieu trước khi cậu ấy có thể niệm bất kỳ pháp chú nào. Những con zombie còn lại đang cố gắng vây quanh, nhưng Bellmond có thể dễ dàng xử lý mấy con tép riu như vậy nếu chúng tiến lại gần hơn.
“Giờ thì, đến với cha mẹ của cậu luôn đi!” – hắn ta hét lên.
Hắn ta khẽ uốn cong những ngón tay. Với chuyển động nhỏ đó, đầu của Vandalieu sẽ rơi ra. Đáng lẽ phải là vậy, nhưng … hắn cảm thấy một sự kháng cự lạ lùng.
Những sợi dây của hắn không di chuyển theo ý của hắn!
“Cái gì?! Cái này là … ta hiểu rồi, cậu cũng là Kẻ điều khiển dây giống như ta!”
Những sợi dây của Bellmond đã bị vướng vào những thứ như những sợi dây kéo ra từ ngón tay của chính Vandalieu.
“Không đâu, ta không có chức nghiệp nào như vậy” – Vandalieu nói. “Nhưng ta có thể điều khiến những thứ có dạng hình sợi”
Mỗi sợi kim loại siêu mảnh của Bellmond đều đã bị vướng vào những sợi tóc kéo dài của Vandalieu và những sợi dây dính mà cậu đã tạo ra từ lưỡi và móng vuốt.
Cấp độ kỹ năng Kéo sợi của Vandalieu thấp hơn nhiều so với của Bellmond, nhưng cậu ấy chỉ cần đơn giản là kéo dài những sợi dây ra xung quanh mình, nhờ đó mà chúng đơn giản là làm rối những sợi dây của Bellmond.
“… Có phải cậu là một chủng tộc Dhampir có khả năng như vậy không?” – Bellmond hỏi.
“Ta không biết những Dhampir khác như thế nào” – Vandalieu trả lời.
Chính xác hơn thì Vandalieu đã từng nhìn thấy một cô bé Dhampir được Heinz bảo vệ, mặc dù cậu không biết tên cô bé, mà chỉ mới nhìn thấy cô bé một lần thôi. Cậu không biết liệu cô bé ấy có thể nhổ ra những sợi chỉ từ miệng hay không. Nhưng cậu không nghĩ là cô bé có thể làm được.
Bellmond nở một nụ cười thách thức khi thấy Vandalieu có thể thao túng những sợi dây như hắn ta, phương pháp hai người sử dụng không giống nhau.
“Ta hiểu rồi. Đây không còn là một trận chiến giữa Vampire và Dhampir nữa rồi, đây là một trận chiến giữa hai kẻ sử dụng dây … ta chưa từng nghĩ là sẽ có cơ hội chiến đấu với một kẻ thù cũng sử dụng dây như ta vậy đâu” – hắn ta nói. “Ta phải cảm tạ Hihiryushukaka-sama từ tận đáy lòng”
Có vẻ như một công tắc nào đó trong Bellmond đã được bật. Đôi mắt hắn ánh lên một sự ngây thơ tỏa sáng, như thể hắn đang nói chuyện với người bạn thân nhất của mình.
“Giờ thì, hãy nỗ lực hết mình và dành lấy vinh quang chiến thắng đi!” – hắn ta tuyên bố, đưa mắt nhìn Vandalieu như thế đang nhìn vào một kẻ thù đáng gờm. Khoảnh khắc hắn nói xong, đôi giày của hắn bị xé toạc ra từ bên trong. “Giờ thì, thưa quý khách! Cậu có thể giữ được những sợi dây từ hai mươi ngón như ta không?”
Mỗi ngón chân của Bellmond đều mọc dài ra thêm, giống như một con khỉ.
Hắn ta vặn vẹo một cách khéo léo để thao túng những sợi chỉ của mình. Không còn bất kỳ dấu hiệu thất vọng nào mà hắn đã thể hiện trước đó nữa. Chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Có lẽ đó là do sự xuất hiện của một kẻ thì xứng đáng, hoặc có lẽ hắn ta có linh cảm gì đó về trận chiến này. Dù bằng cách nào đi nữa, hắn cũng không nghi ngờ gì việc sự tồn tại trước mắt hắn sẽ cho hắn một thứ gì đó.
Những sợi dây mà Bellmond tung ra đều đã bị vướng vào những sợi dây của Vandalieu, từng cái một. Tuy nhiên, những sợi dây đó đều đã băng qua, cắt qua chúng và tiếp cận mục tiêu.
“Sao thế? Cậu không thể chiến thắng chỉ với phòng thủ như vậy đâu!” – Bellmond hét lên.
“Ngươi nói đúng” – Vandalieu nói.
“Giờ thì, ta đoán là mình cũng nên phản công lại thôi” – một giọng nói khác phát ra từ một khoảng cách xa. Kinh ngạc, Bellmond quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Cách không xa bên trái hắn, những con Zombie Gillmen đã tập trung lại tại một điểm. Hắn tự hỏi rằng có phải những con Zombie Gillmen này đã nói chuyện hay không, rồi Vandalieu bật ra khỏi cơ thể có vảy của chúng, từng người một.
“Eh? Cái gì? Q-quý khách thân mến, đây có phải là anh em của cậu không?” – Bellmond ngơ ngác hỏi Vandalieu – người đang chiến đấu với hắn khi nhìn thấy những Vandalieu khác xuất hiện từ bên trong những con Zombie Gillmen.
“Không đâu, tất cả họ đều là một phần của ta” – Vandalieu trả lời. “Người đang chiến đấu với ngươi là cơ thể vật lý của ta, cũng là người điều khiển những người khác thông qua kỹ năng Điều khiển từ xa”
“Những người này” – một Vandalieu khác nói. “Đều chỉ là bản sao linh hồn của ta được tạo ra sau khi ta sử dụng Xuất hồn và hợp nhất với những con Zombie Gillmen.
“Giờ thì ta phản công đây” – một thể linh hồn khác của Vandalieu nói.
Những thể linh hồn của Vandalieu cầm những cái ống dài mà những Gillmen mang trên lưng khi tiến về phía Bellmond.
“Một cơ thể vật lý và những cơ thể linh hồn sao?! K-không, không, đợi đã, thưa quý khách, điều này thật kỳ lạ” – Bellmond lắp bắp. “Ý cậu là gì khi nói rằng cậu sử dụng cơ thể vật lý … cơ thể thật của cậu đế làm mồi như đánh lừa ta vậy?”
“Ngươi nói đây là cơ thể thật của ta nhỉ?” – Vandalieu nói.
“Cậu không nghĩ là cậu có thể bị vướng vào những sợi dây của ta và bị xé nát sao?” Thực ra thì chỉ trong một phút nữa, ta có thể cắt cơ thể cậu ra thành từng mảnh luôn đó” – Bellmond nói.
“Ngay cả khi cơ thể ta bị tách ra thành từng mảnh thì ta cũng chỉ cần mất chưa đầy ba phút để ghép từng mảnh lại với nhau thôi, bởi vậy ta sẽ không chết được đâu” – Vandalieu nói.
“… Nhưng mà ngay cả Vampire quý tộc cũng sẽ chết nếu bị như thế mà”
“Ngoài ra, ta vẫn còn cách này nữa”
Đầu của một con sâu mọc ra từ sau gáy của Vandalieu. Cái miệng của nó, đặc điểm duy nhất trên đầu nó mở ra và một thứ chất lỏng đặc sệt chảy ra từ miệng nó
Thứ chất lỏng đó … Dạ đồng, trở thành một bộ áo giáp bao quanh cơ thể của Vandalieu. Datara đã rèn con Golem dạ đồng này thành một bộ giáp.
Và sau đó, cậu ấy còn mở rào chắn hấp thụ ma pháp và rào chắn kháng tác động lên, nhấn chìm những sợi dây của cả bản thân lẫn Bellmond.
Bellmond chết lặng khi nhìn thấy Vandalieu tạo ra rào chắn phòng thủ hết lần này đến lần khác một cách dễ dàng. Và giờ thì những sợi dây của Bellmond đã ở trong rào chắn, chúng gần như hoàn toàn bất động.
Mỗi lần hắn ta di chuyển các ngón tay để thử điều khiển những sợi dây của mình thì những sợi dây lại ăn vào những ngón tay của hắn và máu lại phun ra.
“Tôi biết hỏi thế này thì rất bất lịch sự, nhưng … thưa quý khách, không phải cậu là quái vật hay quái dị gì đó chứ?” – Bellmond hỏi. Giờ đã đến nước này, hắn không còn cách nào khác ngoài cắt đứt hết các ngón và chạy trốn, nhưng hắn lại hỏi câu hỏi này thay vì niệm pháp chú để làm vậy.
Nhịp đập của hắn ngày càng mãnh liệt khi hắn nhận ra rằng hắn không thể tránh khỏi thất bại. Má hắn ửng đó và đôi mắt hắn run rẩy, làm mờ đi tầm nhìn.
“Ta tự coi bản thân mình là một con người, vậy nên thật đáng tiếc khi ngươi nói điều này với ta” – Vandalieu trả lời khi những thể linh hồn của cậu đang nạp một viên đạn bạc vào nòng … hoặc ít nhất là đã bắt đầu làm vậy trước khi đổi sang một loại đạn khác.
Một viên đạn sắt đã được nạp vào nòng súng … khẩu súng có rãnh hình xoắn ốc được tích hợp vào nòng súng để tạo độ xoáy cho đạn. Vandalieu đã điều chỉnh tầm bắn một chút và sau đó sử dụng Telekinesis để bắn viên đạn đi.
“Bắn”
Trái ngược với giọng nói đều đều, viên đạn được bắn ra với một tiếng sấm đinh tai.
“Kuh… fushaaah!” – Bellmond cố gằng chìa lưỡi của mình ra để điều khiển một sợi dây nhằm cố gắng tránh viên đạn đầu tiên của Lambda do Vandalieu bắn đi.
Nhưng viên đạn đã gạt phăng sợi dây đó sang một bên và đâm vào thân người của Bellmond.
***
『Bạn đã nhận được Kỹ thuật pháo binh!』
Có vẻ như ở Lambda, kỹ năng sử dụng súng không đươc gọi là Kỹ thuật dùng súng, mà là Kỹ thuật pháo binh.
Viên đạn sắt đâm sầm vào bức tường phía xa đối diện hồ nước ngầm, khiến cho một phần của bức tường vỡ vụn. Thấy vậy thì người ta không nghĩ đó là một khẩu súng mà là một khẩu pháo thì đúng hơn.
Ngoài ra, nòng súng trường telekinesis mà Vandalieu tạo ra có độ chính xác và sức mạnh thực sự không hơn gì một cái nòng súng, nó không có cò súng hay thuốc súng, khó lòng mà gọi nó là một khẩu súng được.
Nhưng ngay cả khi Vandalieu thừa nhận sức mạnh từ khẩu súng telekinesis và nòng súng của nó, cậu cũng đã quyết định rằng sẽ không bao giờ sử dụng nó dưới lòng đất trừ khi thực sự cần thiết.
“Nhân tiện, ngươi có thể nói gì đó không? Ta đã sử dụng một viên đạn sắt thay vì Orichalcum hay bạc, và ta cũng đã thay đổi tầm bắn của mình một chút, vậy nên ngươi không chết được đâu” – Vandalieu nói. Cậu nhìn xuống Bellmond đang lăn lộn trên mặt đất trong tình trạng đáng thương, nhưng vẫn cố gắng nói một cách lịch sự.
“Kah… Hyuh… Tôi khiêm tốn xin lỗi … vì đã khiến cậu nhìn thấy sự ô chục của tôi …”
Trên người Bellmond có một cái lỗ ở bên phải, xuyên qua ngực của hắn ta. Những mảnh ruột, xương và máu vương vãi khắp nơi. Ngoài ra, cánh tay của hắn đã bị thổi bay đi sau khi bị bắn và đang lăn trên mặt đất, cơ thể của hắn cũng đã bị những sợi dây sắc bén mà hắn thao túng làm bị thương.
Không còn ngón tay nào còn lại trên tay và chân của hắn, và lưỡi của hắn cũng đã bị cắt vụn.
Tuy nhiên, sự “ô chục” mà Bellmond đã nói đến không đề cập đến điều đó. Hắn đang đề cập đến ngoại hình thật sự của chính hắn, hiện đang bị phơi bày bởi một lý do đơn giản, vật phẩm ma thuật sử dụng đến hắn ngụy trang đã bị phá vỡ.
Những vết bỏng khủng khiếp và những vết sẹo dài có thể được nhìn thấy qua bộ quần áo rách của hắn ta. Một nửa khuôn mặt đẹp mã của hắn đã bị bỏng và một trong hai con ngươi của hắn thì có màu mây.
Và đôi tai của hắn cũng đã thay đổi.
“Thật ngạc nhiên khi cô lại là phụ nữ đó” – Vandalieu nhận xét. “Và có vẻ như ban đầu cô là một người thú. Một người thuộc chủng tộc của Vida có thể trở thành vampire sao?”
“Tôi đến từ một chủng tộc được gọi là Khỉ rừng” – Bellmond nói. “Nói vậy cũng có nghĩa tôi không phải là người thú. Chủng tộc của tôi có trộn lẫn dòng máu Lamia. Cái lưỡi này và, mặc dù giờ rất khó nói, đôi mắt đã bị mù của tôi cũng có hình dạng mắt giống như Lamia. Các chủng tộc của Vida không phải là không thể trở thành vampire. Tuy nhiên, có đến 90% khả năng thất bại và tử vong là tác dụng phụ của việc chuyển đổi. Nhưng sao cậu lại biết tôi là một phụ nữ? Như cậu thấy đó, những bộ phận thể hiện tôi là phụ nữ đều đã bị đốt cháy hoặc đã bị cắt mất rồi mà”
“Tôi có thể nhìn thấy cơ quan nội tạng của cô thông qua vết thương” – Vandalieu nói.
“Tôi hiểu rồi … Điều đó cũng đã sượt qua tâm trí tôi” – Bellmond – người hóa ra lại là một phụ nữ, cười cay đắng. “Vậy, cậu sẽ kết thúc tôi chứ?” – cô ấy hỏi. “Tôi không mạnh mẽ như cậu, nhưng tôi cũng là một Vampire quý tộc với tước hiệu là bá tước. Tôi cũng có thể phục hồi những vết thương như thế này. Tôi không biết là tôi có thể di chuyển như trước đây hay không, nhưng sau nửa ngày thì tôi có thể đi lại được rồi. Thậm chí ngay cả khi đang nói chuyện như thế này thì tôi cũng có thể hoàn thành việc niệm một pháp chú nếu cố thử đó”
“Nhưng cô đâu cố niệm chú đâu nhỉ?” – Vandalieu nói. “Thực ra, cô còn không có ý định phản công lại. Mặc dù, Hấp dẫn tử tính vẫn đang có tác dụng, đúng không?” – cậu ấy không hề cảm thấy bất kỳ phản ứng nào từ Cảnh báo tử vong.
Bellmond nhìn cậu ngạc nhiên rồi thở hắt ra, như thể hiểu được. “Tôi hiểu rồi. Vậy đó là một kỹ năng hấp dẫn. Tuy nhiên, thay vì bị cậu hấp dẫn, thưa quý khác, trái tim tôi lại bị khuấy động bởi vì tôi đang tự hỏi điều gì sẽ thay đổi nếu tôi giết cậu đây, và thực ra ngay cả khi tôi không thể giết cậu đi nữa, cậu có thể giúp giết tôi hay không”
“Ah, vậy là nó hoạt động như thế”
Mặc dù đó là hấp dẫn, nhưng điều đó lại không có nghĩa là nó sẽ khiến mọi người dưới tác dụng của nó trở nên thân thiện với Vandalieu. Những người bệnh hoạn hoặc điên loạn như Bellmond sẽ phản ứng như thế này.
Nói cách khác, cô ta là một yandere.
Giờ nghĩ lại thì Sercrent và Isla, những kẻ mà cậu đã đánh bại trước đây đều là vampire, nhưng không giống như Eleanora, chúng không hề trở nên thân thiết với cậu. Có thể là chúng chỉ đơn giản là chống lại hiệu ứng của hấp dẫn tử tính, nhưng cũng có một cách giải thích đơn giản hơn là chúng đã thể hiện hiệu ứng đó một cách méo mó.
Cậu đã phá vỡ linh hồn của Sercrent, vậy nên cậu chỉ còn cách hỏi Isla một khi trở về Talosheim.
Vandalieu quyết định từ giờ sẽ cẩn thận hơn.
“Vậy, chắc là cậu sẽ nói tôi đổi phe phải không?” – Bellmond nói.
“Đổi phe” – Vandalieu nói.
“… Vậy cậu”
“Là vậy đó” – Vandalieu nói. “Tất cả những gì cô làm là cố gắng giết tôi. Tôi không có bất kỳ mối hận thù đặc biệt nào với cô cả, và tôi cũng muốn cô dạy tôi cách sử dụng dây” – Vandalieu tiếp tục khi Bellmond bực tức nhìn cậu. “Ngoài ra, tôi cũng đang cần tuyển một quản gia”
“… Ngay cả khi tôi là một kẻ rất xấu xa sao?” – Bellmond hỏi.
“Hmm, nhưng cô sẽ không được đòi hỏi gì sau đó. Có lẽ cô đã phải dành một thời gian dài để trông nom một nơi và không được phép đi ra ngoài rồi nhỉ?” – Vandalieu hỏi.
“… Chính xác là vậy, thưa quý khách” – Bellmond đáp lại.
Cô ấy đã nói với Vandalieu rằng cô ấy đã sống hàng chục ngàn năm, nhưng thật ra, cô ấy chỉ mới sống được khoảng mười nghìn năm sau khi trở thành vampire.
Mười nghìn năm trước, gia tộc sinh ra cô đã đày cô đi bởi cô mang những đặc điểm vật lý kỳ lạ khác với tổ tiên. Sau khi lang thang vô định một thời gian, cuối cùng cô cũng đến được một nơi có người sống, để rồi bị coi là một con quái vật và bị hãm hiếp.
Trên bờ vực của cái chết, cô được những vampire tồn thờ ác thần Hihiryushukaka chào đón.
“Chủ nhân của tôi tình cờ đang tìm kiếm một thuộc hạ ngoan ngoãn để bảo vệ dinh thự này” – Bellmond nói. “Dù vẻ ngoài của nó như vậy, nhưng đây lại là một nơi trú ẩn cho những tình huống thảm khốc và đồng thời cũng là hầm chứa vật phẩm. Nó sẽ không bao giờ bị bỏ lại trong tay của ai đó phản bội ngài ấy đâu. Và chủ nhân của tôi đã tìm thấy những cá thể nửa sống nửa chết như tôi, cứu họ và nuôi nấng họ như những vampire”
“Xét đến việc đó, cô có vẻ không trung thành lắm” – Vandalieu nhận xét.
Bellmond cười nhẹ. “Mọi điều có thể xảy ra nếu cậu sống trong mười nghìn năm. Đặc biệt là với một cơ thể như thế này. Những vết sẹo mà tôi có trước khi trở thành vampire không thể chữa lành được nữa, cậu thấy đó”
Trong những năm đầu, cô ấy đã điên cuồng làm việc để trả ơn cho sự giúp đỡ mà chủ nhân đã dành cho cô. Cô ấy học tập chăm chỉ và cải thiện bản thân hơn so với những người có cùng hoàn cảnh như cô.
Khả năng của cô được thừa nhận và cô trở thành vampire. Trong khi rơi nước mắt cho những người bạn đồng hành đang ngày càng thưa dần trong vài thập kỷ tiếp theo, cô tiếp tục điên cuồng luyện tập các kỹ năng của mình để có thể trả lại ân huệ cho chủ nhân.
Cô được giao cho phụ trách biệt thự này và nhiều thế kỷ đã trôi qua. Cô dần dần tự hỏi bản thân rằng không lẽ cô chỉ đơn giản là bị lợi dụng.
Vào năm thứ một nghìn sau khi trở thành vampire, chủ nhân của cô đã buộc cô sử dụng vật phẩm ma pháp, cùng với lời nói “Đừng có mà lộ ra cái diện mạo khủng khiếp đó ở cái biệt thự này nữa”
Vào năm thứ mười nghìn, cô dần cảm thấy mọi thứ đều là vô ích. Bellmond gần như không có cơ hội để giải trí bằng cách sử dụng những kỹ thuật mà cô đã học được, và ngay cả khi có cơ hội, chúng vẫn kết thúc một cách nhanh chóng. Ngay cả khi nghĩ rằng tốt hơn là nên trốn đi, khi cô tự hỏi rằng mình muốn làm gì sau khi chạy trốn, cô cũng không thể đưa ra được câu trả lời.
Cô nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là cô nên chết quách đi cho nhanh, nhưng cô cũng không thể tự mình làm điều đó.
Thời gian thấm thoắt, vài năm nữa lại trôi qua. Sau khi trải qua một thời gian dài trong tâm trạng mệt mỏi, Vandalieu đã xuất hiện.
“Thế thì không phải tốt hơn là đổi phe và đi với tôi sao?” – Vandalieu hỏi, hài lòng vì Bellmond đã không phải chịu chung số phận với Talosheim.
Tất nhiên là cậu không nghĩ cô ấy chỉ đơn giản là nạn nhân. Cô ấy cũng đã giết rất nhiều người trong mười nghìn năm qua, và có khả năng là đã phạm phải nhiều tội ác.
Những Vandalieu lại chẳng mảy may quan tâm đến mấy điều như vậy.
“Thành thật mà nói, tôi không thực sự quan tâm hay nghi ngờ cô có phải là người tốt hay người xấu lắm đâu. Nhận thức về điều đó thay đổi dễ đang tùy vào quốc gia, văn hóa và thời đại mà. Và tôi cũng được xem là người xấu với rất nhiều người rồi. Tôi không biết khái niệm về thiện và ác trong xã hội mà tôi không liên quan thì nó như thế nào”
Vandalieu không thể tưởng tượng nổi việc có tồn tại thứ nào tốt tuyệt đối. Cái thiện tồn tại vì cái ác cũng tồn tại. Vì đây là cách suy nghĩ của cậu nên ý niệm về thiện và ác đối với cậu chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Thực ra trên cả Trái đất và Khởi nguyên, cái tốt đều đã thất bại trong việc cứu lấy cậu.
Dĩ nhiên, cậu biết rằng sẽ rất hẹp hòi nếu câu đưa ra kết luận đó chỉ dựa trên trải nghiệm của bản thân, nhưng với cách nghĩ đó thì mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp ở Lambda, vậy nên cậu nghĩ như vậy thì ổn rồi.
“… Nhưng việc tôi đã cố giết cậu thì thế nào đây, thưa quý khách?” – Bellmond hỏi.
“Tôi thắng rồi, vậy nên việc đó không tính nữa” – Vandalieu nói.
Cậu chỉ đơn giản là nghĩ rằng trong một trận tử chiến, người chiến thắng có quyền quyết định tuyệt đối với sinh mạng của kẻ chiến bại.
Với quái vật thì cậu tước đi nguyên liệu và đá ma pháp của chúng, với bọn cướp thì cậu giết và uống máu của chúng.
Ngay cả trong chiến tranh, giết lính địch cũng được xem là một thành tựu và bắt sống quân địch thì có thể kiếm thêm tiền.
Và như vậy, vì Vandalieu đã đánh bại Bellmond, cậu được tự do mời cô ấy qua phe cậu.
“Nói về khía cạnh cực đoan, vấn đề chỉ là cô sẽ đổi phe khi cô vẫn còn sống hay sau khi cô đã chết thôi” – Vandalieu nói với cô ấy. “Nhưng nếu cô chết thì ký ức và tính cách của cô có thể sẽ bị sụp đổ hoặc thay đổi đáng kể, vậy nên cô đổi phe khi còn sống vẫn là tốt nhất”
Có vài người, như là Chezare đã trở nên tỏa sáng hơn sau khi trở thành undead, nhưng đó chỉ là những trường hợp hiếm gặp.
“Vậy, cô sẽ làm gì đây?” – Vandalieu hỏi.
Vì Vandalieu không cần dùng đến Ma pháp linh hồn tử tính nên công chúa Levia và những Fire ghost khác đã trở nên nhàn rỗi, họ đều đã xuất hiện trước mặt Bellmond.
“Tốt hơn là cô nên đi với Bệ hạ đi” – công chúa Levia nói.
“Chúng tôi đã chịu ảnh hưởng của bệ hạ, và dù là ma, nhưng chúng tôi vẫn được ăn ngon. Phải không, Levia-sama?” – một Fire ghost khác nói.
“Phải. Cứ yên tâm mà cho bệ hạ mượn sức mạnh của cô đi” – công chúa Levia nói với Bellmond. “Tôi có thể yêu cầu cô làm vậy không?”
Nhận ra rằng không thể thoát khỏi vị khách đặc biệt này, Bellmond đã nhượng bộ. “Được thôi, thưa quý khác” – cô ấy nói. “Tuy nhiên, tôi có hai điều kiện. Đầu tiên là cậu hãy đánh bại chủ nhân Ternecia-sama của tôi. Thứ hai là trả cơ thể tôi về nguyên dạng”
Nếu Vandalieu bị Ternecia giết thì việc đổi sang phe của cậu sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, và với tình trạng hiện tại thì Bellmond không thể nào dạy cậu cách sử dụng những sợi dây hay hành động như quản gia của cậu được.
“Tôi hiểu rồi” – Vandalieu gật đầu với những điều kiện mà ngay cả một mạo hiểm giả hạng S cũng sẽ ngần ngại chấp nhận. “Tôi sẽ bắt đầu bằng việc thu thập và kết nối các cơ quan nội tạng và xương của cô lại. Công chúa Levia, mọi người, xin hãy nhỏ lửa lại. Nội tạng của Bellmond sắp bị thiêu cháy hết rồi này”
“Ah, tôi xin lỗi! Tôi sẽ giữ khoảng cách ngay đây” – công chúa Levia nói.
“Thưa quý khác … Tôi có một câu hỏi về việc gọi những bộ phận trong cơ thể người khác là ‘nội tạng’” – Bellmond nói.
Có lẽ Bellmond đã quyết định quá vội vàng. Nhưng ngay cả vậy thì cô ấy cũng vẫn kỳ vọng rất nhiều vào Vandalieu.
***
“GUAAAAAAH! X-XIN HÃY BẢO TRỌNG TERNECIA-SAMAAAAAA!” – Daroak, một vampire quý tộc với tước hiệu hầu tước, cảm thấy như thể trái tim hắn sắp vỡ ra khi bị một nữ chiến binh đấm, phát ra một tiếng như thể hắn ta sẽ kết thúc trong một vụ nổ nếu hắn có tham gia vào một bộ phim có hiệu ứng đặc biệt như trên Trái Đất.
Hắn được xem là kẻ có khả năng chiến đấu cao nhất sau chính Ternecia, một kẻ được gọi là ‘chó chiến’ trong thế giới ngầm, một kẻ đã sống qua hàng chục nghìn năm.
“Hmph, dù ngươi có biến cơ thể mình thành sương mù bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn phải bất lực trước Nắm đấm ánh sáng của ta thôi”
Jennifer, người đã đánh bại Daroak với áo choàng ma thuật sáng trắng của cô, đã nhập hội lại với những người bạn của mình và trừng mắt nhìn vào con boss cuối cùng còn lại.
Vampire thuần huyết Ternecia, kẻ có ngoại hình trông như một gái điếm bình thường, tặc lưỡi trước cái chết của người phụ tá đáng tin cậy khi cô ta trừng mắt nhìn Jennifer.
“Trời ạ, ngươi thực sự đã làm vậy sao” – Ternecia nói. “Ngay cả năm con chó của ta đều đã bị xóa sổ chỉ trừ một con … Cứ nghĩ đến việc các ngươi đã loại bỏ ba con trong số đó, ngay cả khi Isla không nằm trong số chúng. Chắc là ta đã hơi đánh giá thấp các ngươi rồi”
Xung quanh, tàn tích của những tòa nhà và cây cối nằm trên mặt đất. Đây từng là một trong những căn cứ của Ternecia, một biệt thự trông khá là phong cách, nhưng … bởi vì trận chiến tàn phá mà nó và cả khu rừng xung quanh đều đã bị biến thành một bãi đất hoang.
“Nhưng các ngươi lại quá hào nhoáng” – Ternecia tiếp tục, nhìn xung quanh những gì còn xót lại bên trong căn cứ của mình, giờ đây không còn trần nhà che khuyất tầm nhìn của cô ta với mặt trăng và những vì sao. “Tên anh hùng Bellwood sẽ cảm thấy mỗi khi hắn bước lên một bông hoa. Các ngươi khác với hắn sao?”
“Không tiêu diệt ngươi để bảo vệ một khu rừng hẻo lánh chẳng có gì ngoài những con quái vật sống trong đó sẽ là tội lỗi. Nhưng nghĩ lại thì khu rừng này là nguồn của một con sông”
Bellwood đã tránh sử dụng kiến thức từ thế giới khác, nhưng hắn ta đã chủ động truyền bá kiến thức về môi trường tự nhiên, thứ vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Việc nước được lưu trữ trong những khu rừng là một trong những kiến thức mà hắn ta đã để lại.
“Tch, nói những lời phù hợp với ‘Người xé tan bóng tối’ đi” – Ternecia nói. “Nhưng ta mệt mỏi khi phải nghe giọng nói của các ngươi rồi! Ta sẽ cho phép các ngươi hát với tư cách là Undead của ta!”
Ternecia phóng ra sát ý đủ mạnh để gây ra áp lực vật lý, nhưng bên trong cô ta đang bị kích động và lời nói thì có chút rời rạc.
Birkyne và Gubamon đang làm gì vậy chứ?! Sao chúng không mau tới đây. Cứ thể này thì mình sẽ phải dùng đến lá bài tẩy đó mất!
Như thể nhìn thấy sự xáo trộn trong tâm trí Ternecia, Diana - nữ tu sĩ của Nữ thần Slumber Mill đã cố gắng niệm một pháp chú mê hoặc.
“Ta sẽ không để ngươi làm vậy đâu! Kah!” – Ternecia phát ra một tiếng kêu kỳ lạ khi cô ta cố sử dụng Quỷ nhãn hóa đá mà cô ta đã thay vào mắt phải.
“Để tôi!” – Delizah nói. “Đại khiêu khích!”
Sự thù địch của Ternecia đã bị chuyển hướng sang Delizah nhờ vào khiên kỹ của cô ấy.
Ngón tay và ngón chân của Delizah bắt đầu hóa thành đá với những âm thanh khó chịu, nhưng Ternecia đã nhanh chóng rời mắt khỏi cô.
Ternecia phát ra tiếng kêu thất vọng.
Edgar đã leo lên và cố tấn công từ điểm mù của cô ta. Thanh kiếm ngắn Mythril của anh ta, thứ được yểm quang ma pháp, nhắm vào tử huyệt của Ternecia.
Cô ta đã chặn nó bằng móng vuốt của mình và cố xé nát Edgar bằng chuyển động tương tự, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể anh ta biến mất như sương mù.
“Phân thân sao?!”
“Không ngờ ngươi có thể nói vậy đó. Hầu như mọi người ai cũng sẽ nhầm lẫn nó là ma thuật” – Edgar vẫy thành kiếm ngắn của mình khi anh ta tạo ta nhiều phân thân với Dư ảnh, một giáp kỹ tiên tiến. Ngay cả khi chúng hầu như chỉ là ảo ảnh, việc bất kỳ đò tấn công nào cũng đều có thể là thật, không thể bỏ qua chúng được.
Tất cả cùng nhau!” – Heinz hét lên. “Quang trảm!”
“Liên quang quyền”
Thanh kiếm ma thuật của Heinz và Nắm đấm ma thuật của Jennifer tấn công Ternecia. Ngay cả cô ta cũng không thể xử lý hết tất cả, cơ thể của cô ta phải chịu vô số vết thương.
Xét đến sức sống của cô ta, tất cả chúng đều chỉ lớn hơn mấy vết xước một chút. Nhưng những đòn công kích của nhóm Heinz, tất cả đều chuyên để chống lại vampire. Ngay cả những vết xước như vậy cũng gây ra sự đau đớn cho cô ta, làm giảm đáng kể khả năng tái sinh phi thường của cô ta và quan trong nhất là khiến cho cô ta không thể tập trung được.
“… Đừng có bu lại chỗ ta, lũ trẻ ranh! Vũ điệu gió cuồng loạn!”
Không thể kiềm chế sự cáu kỉnh của mình, Ternecia phóng ra vô số lưỡi gió ra xung quanh. Điều này đáng lẽ đã buộc nhóm của Heinz phải tạm thời lùi lại và cho cô ta một cơ hội lấy lại bình tĩnh.
Tuy nhiên, Diana đã niệm một pháp chú. “Mana, được dẫn lối bởi nữ thần và trở nên yên bình, Sóng ma thuật ru ngủ”
Ma pháp của cô ấy đã làm giảm đáng kể sức mạnh của ma pháp của Ternecia, đủ để ma pháp của Ternecia bị lớp phòng thủ chống ma pháp trong những trang bị phòng thủ của nhóm - thứ được tạo ra từ vảy rồng và kim loại ma pháp, làm cho trật hướng.
Ngược lại, đòn tấn công của nhóm Heinz đã được tăng lên.
Những kẻ này … chúng đã quen với việc chiến đấu với những kẻ thù mạnh hơn chúng!
Delizah, người mang khiên sẽ thu hút sự thù địch của kẻ thù, Edgar sẽ theo dõi, Jennifer sẽ tấn công bằng nhiều đòn tấn công nhỏ trong khi Heinz sẽ áp sát với một đòn tấn công mạnh mẽ duy nhất và Diana sẽ hỗ trợ tất cả bọn họ.
Sự phối hợp của họ rất nhuần nhuyễn và Ternecia thì không thể thể hiện được sức mạnh của mình để chống lại họ. Một mình cô ta thì không thể đối phó với sự phối hợp của nhóm Heinz. Dù cố gắng thế nào, cô ta cũng không thể thành công thực hiện bất kỳ hành động có ý nghĩa nào.
Những đòn tấn công đơn điệu mà cô ta phát ra trong lúc bực bội và thất vọng đều đã bị Delizah và Diana chặn lại hoặc giảm bớt sức mạnh.
“Sao mà ta, kẻ đã sống xót sau trận chiến chống lại những anh hùng, lại để thua những đứa nhóc thiếu kinh nghiệm như vậy chứ!”
Ternecia nổi giận. Đúng là cô ta mạnh mẽ. Cô là một sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Cô ta mạnh đến nỗi có thể nghiền nát cả một con rồng cỡ trung như thể đó chỉ là một con côn trùng có cánh.
Tuy nhiên, đó chính xác là lý do tại sao cô ta yếu hơn bản thân cô ta một trăm nghìn năm trước.
Cô ta đã cướp đi vô số sinh mạng trong hơn một trăm nghìn năm qua. Nhưng hầu hết những cuộc tấn công đó đều chỉ là những cuộc tàn sát một chiều, trong khi những kẻ thì mà cô ta phải đối mặt, những kẻ có khả năng chiến đấu với cô ta thì lại rất nhiều. Và trong vài chục nghìn năm qua, cô ta chỉ đơn giản là tồn tại như một bạo chúa cai trị vô số thuộc hạ.
Bản năng của Ternecia đã bị phai mờ bởi những ngày tháng mà cô ta không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cả. Sức mạnh tinh thần và kỹ năng của cô ta đã từng rất sắc bén thì giờ đã bị bào mòn và nới lỏng.
Trong tình trạng như vậy, Ternecia không cách nào có thể tự mình đánh bại sự phối hợp của nhóm Heinz. Ba vampire thuần huyết đã cai trị cả một hệ thống quốc hội nhằm đối phó với những tình huống như vậy, nhưng –
Kuh, Birkyne và Gubamon có ý định bỏ rơi mình ở đây sao?!
Tia hy vọng cuối cùng, quân tiếp viện của cô ta, đã không xuất hiện.
Ternecia hét lên khàn khàn khi cô ta nhận được một vết thương nông khác. Mặc dù giờ đây nhóm của Heinz chắc chắn có thể đánh bại cô ta, họ vẫn tiếp tục những đòn tấn công mà không lơ là cảnh giác.
Và rồi Ternecia nhe nanh và cười với họ. “Các ngươi đã dồn ta vào đường cùng thế này rồi thì chết đi! Kích hoạt, Sừng quỷ vương!”
Khoảnh khắc tiếp theo, cả nhóm của Heinz đã bị những chiếc sừng mọc ra từ khắp cơ thể của Ternecia xé toạc.
***
Tên: Bellmond
Tuổi: Khoảng mười nghìn tuổi (Chuyển đổi thành Vampire ở tuổi 18)
Danh hiệu: Chó dại của Ternecia
Hạng: 10
Chủng tộc: Vampire bá tước (Vampire quý tộc tước hiệu bá tước, Thú nhân khỉ rừng)
Cấp độ: Bậc thầy khiến dây
Cấp độ chức nghiệp: 7
Lịch sử chức nghiệp: Thợ săn tập sự, Đạo tặc tập sự, Đạo tặc, Sát thủ, Người hầu, Người khiến dây
Kỹ năng bị động:
Dạ nhãn
Siêu sức mạnh: Cấp 3
Hồi phục nhanh chóng: Cấp 5
Kháng trạng thái hiệu ứng: Cấp 6
Tự cường hóa: Thuộc hạ: Cấp 10
Hồi phục mana: Sát thương: Cấp 10
Phát hiện hiện diện: Cấp 7
Trực giác: Cấp 3
Tha hóa tinh thần: Cấp 7
Kỹ năng chủ động:
Hút máu: Cấp 7
Giả kim thuật: Cấp 1
Ném: Cấp 1
Kỹ thuật kiếm ngắn: Cấp 9
Phong ma pháp: Cấp 2
Vô tính ma pháp: Cấp 1
Kiểm soát mana: Cấp 1
Phi hành cao tốc: Cấp 1
Bước chân tĩnh lặng: Cấp 8
Đặt bẫy: Cấp 5
Phân tách: Cấp 3
Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 1
Chức nghiệp gia đình: Cấp 10
Khiển sợi: Cấp 7
Độc kỹ:
Hy Tế
***
Người yếu nhất trong số các phụ tá thân cận của Ternecia, ‘Ngũ cẩu’ của cô ta, những kẻ đã được trao cho (theo một cách nào đó) vai trò quan trọng nhất. Cô ấy thường bị những thành viên khác trong ngũ cẩu chế nhạo vì chỉ là “Cho canh”.
Khác với những lần Ternecia đến thăm cô, Bellmond đã dành hơn chín mươi phần trăm cuộc đời mười nghìn năm của cô để bảo vệ một ngôi biệt thự mà không có gì ngoài những con undead khóc lóc, thở hổn hển và hay rít lên. Do đó, trạng thái tinh thần của cô thuộc dạng chỉ một bước nữa là thành người khuyết tật, và cô bị chiếm hữu bởi một khao khát tự diệt chính mình.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà cô đã tránh xa những vampire khác, và vì thế nên cô vẫn bình thường.
Cô ban đầu là một phụ nữ thuộc chủng tộc Thú nhân khỉ rừng, nhưng cô lại mang một phần dòng máu Lamia nên cơ thể cô có những đặc điểm thể chất khác biệt.
Nhưng do sự cưỡng hiếp dữ dội mà cô phải chịu trước khi trở thành vampire mà cơ thể cô đã bị bao phủ bởi những vết sẹo và vết bỏng. Một trong hai mắt của cô bị mất tầm nhìn trong một lần cô bị tấn công, và cái đuôi dài mà lẽ ra cô phải có thì đã bị cắt đứt.
Nhờ vào việc bị mù một bên mắt và cái cách nuôi nâng vô trách nhiệm của Ternecia, không quan tâm miễn là cô ấy không có ý làm phản, cô ấy đã trở thành người yếu nhất trong số ngũ cẩu. Cô ấy không được trang bị bất kỳ vật phẩm ma thuật nào khác ngoài duy nhất một vật phẩm ma thuật mà cô ấy mang.
Ngoài ra, vampire không nhận được bất kỳ phẩn thưởng nào cho tài năng ma pháp của họ, vì vậy nên dù sinh ra ma một thú nhân, nhưng cô vẫn không thể thành thao ma pháp ngay cả sau khi đã trở thành vampire quý tộc. Đây là lý do vì sao cô ấy không thể sử dụng bất kỳ ma pháp nào khác ngoài những ma pháp cần thiết để hỗ trợ việc điều khiển dây của mình.
Cô ấy mạnh nhất khi sử dụng Kiếm ngắn để chiến đấu, nhưng … cô ấy lại là người ưu tiên sở thích cá nhân hơn.
Cô ấy là một bậc thầy khi nói đến làm việc nhà bình thường, đặc biệt là dọn dẹp, cô ấy làm việc hoàn hảo dù cho cứ vài năm một lần, trí nhớ của cô ấy bay biến đi đâu mất.