Tôi đã bỏ lại Thịt một mình và đi tới khu buôn bán để tìm chỗ ngủ.
Tính từ khu thợ thủ công cũng không xa lắm, nằm ở gần đường trục chính. Ở đây có rất nhiều quầy hàng… Ồ, có cả cửa hàng thịt xiên nướng (yakiniku), tôi cũng nên mua cho Thịt chút nhỉ?
Vì tôi lấy cớ thu thập thông tin, nên sẽ tốt hơn nếu đi thăm dò một chút cho đỡ áy náy. Phải rồi, thông tin về nơi có thể ngủ ngon.
Có vẻ các cửa hàng bán rất nhiều mặt hàng khác nhau. Bánh mì cũng có nữa...yep, là bánh mì cứng. Nó làm tôi nhớ tới lũ cướp, bọn chúng rất thích mấy cái bánh mì dưa.
Hình như 3 ổ bánh mì cứng giá 2 đồng.
Nhân tiện, tôi có thể sử dụng menu dù không ở trong hầm ngục. Không biết có dùng được DP không nữa?
Nếu có thể sử dụng DP để làm nhiệm vụ… ừm tôi có thể xem danh mục DP, nhưng không mua được. Thật đáng tiếc.
Sẽ khá hay ho nếu so sánh giá trị thật của một thứ với số DP dùng để mua.
“... Chết rồi, quên mất phải tìm chỗ ngủ đã.”
Tôi nhớ ra mục tiêu ban đầu và bắt đầu tìm kiếm.
Có lẽ những gì tôi đang làm quá xấu hổ nếu như so sánh với việc một người đàn ông sẽ làm ở trong thế giới giả tưởng này.
Nhưng thôi kệ đi. Có rất nhiều tòa nhà nhưng không có chỗ nào thích hợp để ngủ cả. Dùng cách khác vậy, tôi quyết định sẽ hỏi người dân địa phương cho nhanh.
Tôi ngay lập tức đi vào một cửa hàng trông như sẽ kiếm được thông tin... hửm, bán hoa quả à? Người này nhìn có vẻ sẽ bán giá vừa phải, “Lắng nghe trước rồi mới mua” là chiến thuật hợp lí ở đây.
Tôi muốn mua thứ không quá đắt, táo nhỉ...yep, vậy thì táo đi.
Dù hơi nhỏ hơn so với quả táo tôi biết, thế giới này cũng có dưa, vậy nên chắc đây là táo rồi.
“Ê, ông già, giá bán thế nào vậy?”
“À, 3 đồng cho 2 quả.”
“Vậy tôi sẽ mua 2 quả... à, không tệ, có chỗ nào thích hợp để ăn không?”
“À, cậu ăn đâu chả được, nhưng có một chỗ khá xa đấy. Dù sao đứng trước cửa hàng sẽ cản trở việc kinh doanh.”
Đưa 3 đồng cho lão già và nhận đám táo, tôi đứng sang một bên cửa hàng và cắn ngập răng vào quả táo.
...Chua!
“Wow...thứ này… chua vậy.”
“Thế à? Ta thì nghĩ năm nay táo vẫn vậy mà?”
“Mm, không, không phải thế, chỉ là đây là lần đầu tôi ăn táo ở đây và thấy ngạc nhiên thôi. Đừng có làm ra vẻ mặt đó chứ, tôi đến từ nơi khác mà.”
“À, là vậy sao. Cậu là du hành giả à, chàng trai?”
“Là mạo hiểm giả. Tôi mới đến đây ngày hôm nay… Ồ, vị ngọt đọng trên đầu lưỡi sau khi vị chua qua đi, ngon thật.”
“Biết rồi, chàng trai.”
Mặt lão nhăn nhó khi tôi nói táo chua nhưng ngay lập tức hạ cảnh giác xuống. Cảm giác khá dễ chịu.
Nói thật là có vị chua, nhưng dư vị cũng không tệ lắm.
“À, tôi có nghe nói là vị chua của táo rất hợp với đường, có thể chế biến thành một số loại bánh ngọt.”
“Hê, hiểu biết đấy. Nhưng có điều ở vùng này đường rất khan hiếm, ở đây chỉ có táo là ngọt thôi.”
Hể, tự dưng lại nhận được thông tin có giá trị này… hay là tạo ra đường ở hầm ngục nhỉ? Đám mạo hiểm giả sẽ bu lại như bầy kiến không chừng… mà không, chẳng cần họ phải làm vậy. Tôi sẽ ghi nhớ điều này.
“Ra là vậy? Được rồi, nói tôi nghe nếu ông biết chỗ nào ngủ ngon nhé?”
“Hahah! Nói chuyện với cậu rất thú vị đấy, chàng trai! Xem nào, nếu cậu muốn tìm chỗ ngủ, thì công viên ở trung tâm vùng này có được không?”
“Ồ, vậy ra có công viên hả? Nghe thôi đã thấy chỗ đó có thể ngủ ngon được rồi.”
“À, nhưng cần phải đề phòng những người cố ý tiếp cận khi cậu ngủ, hãy cẩn thận túi tiền của mình. Mà cậu nên mua ít trái cây giúp tôi nếu như còn tiền.”
“Ừ, tôi sẽ cẩn thận. Lần tới tôi sẽ mua cho ông nếu tôi ở gần đây.”
“Cảm ơn vì tấm lòng!”
Thu thập thông tin cũng khá thú vị đấy chứ.
Nhân tiện, nếu tôi muốn ăn táo bằng DP, thì trong danh mục đồ ăn cũng có, 10 quả/5 DP.
Sau đó, một lần nữa, tôi ăn tạm những quả táo được mua bằng DP (có lẽ chúng là táo ngọt)... mà không, vì trong phân loại bánh mì cũng có bánh mì cứng, vậy nên chắc chắn cũng có loại táo tương tự (táo chua).
Ờm, ở trung tâm à… không biết có chỗ nào râm râm để ngủ không nữa?
Tôi chọn loại táo khác và đi đến công viên...Hmm, yep, lần này là táo chua.
☆
Một giấc ngủ yên bình.
Để cho chắc, tôi đã ra lệnh cho con golem trang phục ngăn cản những người phá rối giấc ngủ của mình, nhưng có vẻ không có gì xảy ra cả. Ờm, ngủ ngon thật, khoảng hai tiếng gì đó.
...Chết rồi, ngủ quên mất. Bé Thịt có giận tôi không đây.
Theo thông tin nhận được, tôi rút ra hai điều. “Táo ở đây có vị chua, còn đường khá khan hiếm” và “Công viên là nơi tuyệt vời để ngủ”. Dẫu rằng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, nhưng tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã. Tôi vội vàng chạy về chỗ người thợ rèn, nơi nhiệm vụ được giao.
Vì tôi đã lẻn đi khi đang làm nhiệm vụ, tôi cố gắng đi vào nhà vệ sinh mà không bị phát hiện.
“Chủ nhân, ngài đã về?”
“Ừ, anh đã kiếm được kha khá thông tin. Ở đây có gì xảy ra không?”
“Vừa nãy ông ta có ghé qua, em đã nói là chúng ta đã làm xong từ một giờ trước. Em đã nhận được thẻ đánh dấu và đang chờ Chủ nhân trở về.”
À, nhớ lại thì tôi không bảo em ý phải chờ ở đâu... yep, anh thực sự xin lỗi nha.
“Em không cần phải chờ ở đây đâu, cứ ngồi ở chỗ khác ấy, em biết chứ?”
“Em xin lỗi, anh sẽ trừng phạt em sao?”
Em Thịt cúi đầu xin lỗi với vẻ ủ rũ.
Không, anh từng nói sẽ trừng phạt em à?
Tôi xoa đầu em ấy nhè nhẹ. Mái tóc mềm mại của em ấy có thể gây nghiện khi chạm vào. Cả đôi tai chó mềm mềm nữa. “Ahh…”
Thịt lơ đễnh nhìn vào khoảng không, khiến tôi có chút ngần ngại khi vuốt ve em ấy.
Em ấy không chịu nổi khi bị vuốt ve hở? Dù tôi vẫn đang vuốt ve em ấy, Thịt giữ lấy tay phải của tôi, hình như em ấy đã luôn kìm nén cảm xúc của mình. Đứa trẻ này dễ thương thật.
Tôi dẫn Thịt ra khỏi phòng vệ sinh, sau này sẽ cho em ấy phần thưởng sau.
“... Xong rồi hả?” Ông chú nói vậy khi thấy tôi đi đến.
“Hửm? À vâng. Xong rồi.”
“Ojou-san[note1617] này, cứ đến với ta khi cậu ta bỏ mạng nhé, ta sẽ không đối xử tệ với cô bé.”
“Không muốn đâu.”
Ông chú này đột ngột nói gì với vẻ mặt nghiêm túc đó vậy? Nhưng mà phũ thay, Thịt đã lập tức từ chối ông ta.
.... Vì sao ấy, ông ta cứ ngờm tôi.
Em ấy có thích vậy không nhỉ? Có chuyện gì xảy ra lúc tôi đi ngủ vậy trời?
“... Ta hiểu rồi. Tuy nhiên, cô bé chưa hiểu được ý nghĩa khi trở thành mạo hiểm giả đâu. Hãy nhớ lấy.”
“Chủ nhân, đi thôi nào.”
“Ừ.”
Xem ra, em Thịt hoàn toàn không quan tâm đến ông ta. Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy.
Nhưng giờ tôi đã là chủ hầm ngục. Dù hiện tại tôi vẫn còn sống, nhưng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Cũng có những việc mà tôi không thể làm được.
Ừm, tôi cần phải chuẩn bị trước trong trường hợp tôi chết.
Nghĩ vậy, tôi liền hỏi ông chú.
“... Nếu tôi chết và em ấy bị bỏ ngoài đường, nếu có thể, ông sẽ ở bên và giúp đỡ em ấy chứ?”
“Hmph, ta sẽ giúp quý cô này ngay cả khi cậu không nói thế… cô bé ấy là đứa trẻ tốt giống như cậu vậy.”
“Vậy thì tôi sẽ giao phó em ấy cho ông. Ờm, mà tôi không có dự định sẽ chết dễ dàng đâu.”
Ông chú thợ rèn ngạc nhiên nhìn tôi và gật đầu đồng ý sau một thoáng suy nghĩ. Như tôi nghĩ, ông ta không phải người xấu.
Cho dù gọi là ông chú, nhưng thực tế ông ta cũng chưa đến nỗi sẽ ngắm gà khỏa thân trong một sớm một chiều.
Chỉ mới gặp ông ta và nói chuyện một chút nhưng tôi có cảm giác an tâm hơn phần nào.
“...Em, sẽ, bị, bỏ rơi...?”
Nghe thấy cuộc nói giữ tôi và ông chú, biểu cảm của em ý nhìn như con cún bị chủ bỏ rơi.
“Em đang nói gì thế, anh sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Sau đó em ấy đã tươi tỉnh hơn khi tôi xòa tóc em ấy.