Wataru muốn cho Nayuta và Setsuna chút gạo này nọ, nên tôi sẽ hợp tác một tẹo.
“Oi Wataru, qua đây giúp tí?”
“À, tới đây.”
Tôi cho Wataru mang một túi đầy gạo từ trong nhà kho tới nhà bếp.
Và rồi Kinue-san nấu thành cơm nắm.
Sau đó, tôi—
“Bọn tôi đã làm ít cơm nắm từ gạo Wataru mang tới, muốn ăn chứ? Bọn tôi chiêu đãi, đừng lo về tiền.”
Cứ thế, tôi đưa cho Nayuta và Setsuna.
Họ ngạc nhiên chuyện gì đó, nhưng tôi không nói dối.
Wataru cũng ngạc nhiên khi thấy chúng. Tại sao vậy?
“Wow, đây là loại cơm huyền thoại mà mọi người ở Wakoku chỉ được nghe trong truyền thuyết. Vật phẩm tối thượng, onigiri…!”
“Cho bọn em ăn thật ư…? Chúng sẽ bán được giá cao nếu mang về Wakoku.”
Không, chúng sẽ mất ngon trên đường mang tới… à, hay họ có [Kho Đồ]?
“Om, nom… un, ngon, nhưng không quá mức. Có lẽ những người Waokuan gốc sẽ có ấn tượng khác? Em đã mong chờ không ít từ thứ được các Anh Hùng-sama truyền lại…”
“Nếu muốn, sao không mua ngay một túi gạo? 100 vàng chắc đủ rồi.”
“… ‘Một túi’ là bao nhiêu?”
“Nhiều như này.”
Tôi giơ túi lên.
Một túi là mười cân. Tôi thử đưa giá 100 vàng (trị giá khoảng 100 triệu yên), nhưng họ sẽ mua không?
“100 đồng vàng… khá đắt chỉ cho một túi…”
“Anh Hùng-sama, nhân tiện, giá bán buôn là bao nhiêu?”
“U-umm… một túi 10 đồng vàng.”
Hỏi về giá bán buôn, Wataru đáp lại với giá anh ta mua.
Vô tình không cố ý, anh ta mua một túi mỗi tháng dù đang mắc nợ. Hình như anh ta chia một nửa với Haku-san.
“Lãi quá.”
“Oi oi, lượng người có thể mua là giới hạn, biết chưa hả? Thêm nữa không được phép bán lại. Muốn bán ra nước ngoài là một suy nghĩ nực cười. Em không thể bỏ lỡ cơ hội này đâu nhỉ?”
“… 20 vàng.”
“Đừng mơ. 110.”
“Tăng lên rồi!?”
“Giá tăng theo tâm trạng đấy, em không biết ư? Anh phải có lời.”
Không có nguồn cung nào khác, nên tôi có thể đẩy giá tùy thích trong thương lượng.
Chưa kể, tôi không quá mặn mà bán gạo. Không hẳn chúng sẽ hỏng và tốn kho chứa. DP siêu tiện lợi.
“Ờm, anh cũng không nhất thiết phải bán. Đoán rằng em không muốn nhỉ.”
“K-khoan đã! … 3-30 vàng!”
Nayuta kêu lên khi tôi bắt đầu cất túi gạo. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nâng giá đủ.
“… Anh sẽ xem như cuộc trò chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
“40 vàng, đ-đó là tối đa… em có thể nói chuyện với chủ của mình chứ? … Tiền ngay là bất khả thi.”
“Ờ, dĩ nhiên được. Em cầm hàng về cho họ trước. Anh sẽ đưa giá ưu tiên tối thiểu 40 vàng… Cuộc nói chuyện sẽ nhanh hơn nếu có những thứ thực tế đấy? Anh sẽ gửi một túi mỗi tháng tùy theo số tiền họ trả được chưa? Bảo họ hãy suy nghĩ cẩn thận.”
Cứ thế, tôi đưa túi gạo cho Nayuta… bởi khá nặng, Setsuna nhận lấy.
“Anh không nghĩ bọn em sẽ mang gạo bỏ chạy sao?”
“Ổn mà. Anh chỉ cần gán thêm 100 vàng vào khoản nợ của Wataru nếu chuyện đó xảy ra. Nghe tốt nhỉ, Wataru?”
“N-này Kehma-san, anh qua đây tẹo được không?”
Wataru gọi, nên tôi đi theo.
“Tại sao nợ của tôi tăng lên!?”
“Rốt cuộc toàn bộ chuyện đưa gạo cho Wakoku đều từ anh mà ra. Tới làm người bảo đảm cho họ đi. À, nếu anh không muốn, tôi chẳng phiền không đưa họ dù chỉ một hạt gạo. Cách đó dễ hơn cho tôi.”
Hơn nữa, họ bỏ trốn chẳng phải vấn đề.
“… Hiểu rồi. Tôi có thể kiếm 100 vàng trong một tháng… nhưng họ chắc chắn không bỏ trốn!”
Thật giống Anh Hùng làm sao, có thể kiếm được 100 vàng trong vòng một tháng.
“Tại sao anh tin tưởng hai người họ đến vậy dù vừa gặp họ lần đầu hôm nay?”
“Chúng khá rẻ khi tính tới phí thông tin về Wakoku. Nếu trôi chảy, sẽ là miễn phí. Tôi không biết họ là thật hay giả mạo, nhưng họ đã cho tôi xem giấy thông hành và ID.”
Ra vậy, anh ta cũng nghĩ tới rồi sao?
Tiện nói, giấy thông hành của họ được đóng ấn vàng của Wakoku. Khá xa hoa.
Cứ thế, trao đổi kết thúc và bọn tôi quay lại.
“Anh sẽ tính thêm 100 đồng vàng vào khoản nợ của Wataru nếu hai người bỏ trốn. Nhớ trả nợ nếu không muốn mất niềm tin của Anh Hùng.”
“Dĩ nhiên! Xin cô Nayuta-san, nhớ đừng bỏ trốn nhé?”
“Ah, un… đã rõ. Em sẽ không phản bội niềm tin của Anh hùng-sama.”
Tiện nói, một túi gạo là 50 DP. Gần đây tôi đã quen ăn chênh lệch rồi?
“Ờm, nếu tìm ra mối nào khác ngoài mua từ đế quốc, em có thể kết thúc thỏa thuận luôn.”
“Tốt tính vậy. Hmph, bọn em sẽ tìm ra ngay thôi. Kiểu gì cũng có đường dây buôn bán.”
Đấy là khi có thể, bởi nguồn gốc ở ngay đây.
Nếu cưng tìm ra nơi nào khác, anh rất muốn nghe nơi đó ở đâu.
☆
Giới thiệu ba người họ xong, tôi trở về phòng dưới vai trưởng làng.
Wataru sẽ không nói bậy bạ sau khi nghe tôi nói nhiều tới vậy, và quan trọng hơn, Nerune đang giám sát anh ta.
“Và giờ chúng ta lại có nguồn tiền dễ kiếm khác.”
“Anh rất giỏi kiếm tiền, Kehma. Đáng tin cậy!”
Và vì lý do nào đó, Rokuko ghé thăm.
Canh thời gian rất tốt, cảm giác như em ấy quan sát tôi qua màn hình suốt thời gian qua, nhưng tôi không nói gì tới chuyện đó.
“Nhưng mà, hai chị em đó, là gián điệp của Wakoku à?”
“Chính xác thì họ không định giấu, nên có lẽ họ là ninja.”
“Ninja? Nghe như tên của mấy ngành nghề bí mật?”
“Ờ, cũng có khả năng. Đó là tên một nghề liên quan tới Mikado và Daimyo ở Nhật.”
Hiện giờ tôi chỉ giải thích đơn giản cho em ấy. Họ là những cái bóng gian xảo chuyên thu thập thông tin.
“… Ninja! Ám khí, chông sắt, bom khói… nhẫn thuật!”
“Nhân tiện, có cả shinobi nữa. Họ thực dụng hơn nhiều.”
“À, okay.”
Okay cái gì?
“Haah, nhưng chuyện đó thoải mái hơn. Cặp chị em là các ninja… chưa kể, họ là gián điệp của Wakoku. Nếu vậy, chúng ta không cần đuổi việc họ nữa!”
“… Ờ, việc xử lý họ sẽ đủ dễ nếu họ công khai thu thập thông tin và chúng ta có thể giao dịch gạo với họ. Nhưng vẫn còn một điểm quan trọng.”
“… Lưỡng tính?”
“Không phải vấn đề nếu cô ấy sinh ra với cơ thể đó. Mà tại sao em nói thế? Có thứ quan trọng hơn.”
“Ờm, Kehma đã quan sát họ một thời gian, nên em băn khoăn anh có sở thích lạ lạ gì không. Em sẽ không thua về ngực, nhưng chẳng có cái bên dưới… sẽ tốt hơn nếu em mọc ra chứ?”
“Tuyệt đối đừng.”
“Nói vậy nhưng không hẳn em có thể dù cho anh muốn, em khác với Kehma.”
“Nghe như anh làm được ấy…. à, với [Siêu Biến Hình] hử. Chậc.”
Tuy giới hạn trong những thứ tồn tại. À, lạc đề rồi.
“Vậy điều gì quan trọng?”
“DP, DP của cô ấy. Người chị gái có DP trên ngày là 0, nhớ chưa?”
“À, đó là chuyện đáng nói!”
Phải. Bí ẩn tại sao DP hàng ngày của Setsuna bằng 0 vẫn còn.
… Và chưa kể Rokuko quên chuyện quan trọng như vậy. Có lẽ đó là phản ứng do em ấy luôn cố gắng gần đây? Thật nhẹ nhõm.