“Hê, vậy đây là [Hang bình thường] hử.”
Nam mạo hiểm giả đặt chân vào cái hang trống không. Các thành viên còn lại đi theo sau vài bước.
Nhóm mạo hiểm giả này gồm có ba người. Họ nhận được nhiệm vụ điều tra từ hội mạo hiểm và tất cả đều ở hạng F.
“Oi oi, cẩn thận đấy, dù sao đây vẫn là một hầm ngục, nỡ có bẫy thì sao.”
“Không cần lo lắng quá đâu, hội mạo hiểm đã nói rồi còn gì? Thực sự chẳng có gì ở đây cả. Chỉ có lõi hầm ngục thôi.”
“Ờ, nhưng…”
Mặc dù người đồng đội nhút nhát đã ngăn cản, nhưng anh ta không hề quan tâm.
Đường đi trải dài cả ở bên trái và phải. Tuy nhiên chẳng nhìn thấy thứ gì cả…chỉ còn sót lại tro tàn của cánh cửa gỗ bị đốt cháy.
“Mong là không có tên cướp nào còn sống sót."
“Ông bạn nghĩ đám hiệp sĩ sẽ để chúng sống ư? Mặc dù vậy, dường như có khoảng hai mươi cái xác xung quanh đây”.
“Wow... là do những gã này không gặp may nhỉ?”
“Aah, con đường này dẫn tới ngõ cụt rồi… ơ có một lối đi khác?”
“Trông như có một căn phòng phía trước. Đi thôi.”
Những mạo hiểm giả quay trở lại theo lối cũ mà không gặp sự cố nào. Quả đúng là hang động này không có bẫy lẫn quái vật.
… Nhưng đột nhiên, có khoảng 5 đến 10 con Goblin đi ra từ lõi hầm ngục.
Nhiệm vụ chỉ yêu cầu báo lại có bao nhiêu goblin xuất hiện mà nhận được 1 bạc là khá ngon lành.
Ít nhiều thì công việc này có thể so sánh như một nhiệm vụ chinh phạt goblin. Một mạo hiểm giả hạng F có thể dễ dàng tự tay đánh bại khoảng 5 con goblin. Ba người trong tổ đội chỉ để chinh phục goblin thì là quá nhiều rồi.
Sau đó, họ đến phòng chứa lõi hầm ngục.
Năm con goblin xuất hiện từ lõi.
Với từng này goblin thì chẳng có vấn đề gì cả. Sử dụng thanh kiếm trong tay, họ xử gọn chúng trong vài đường cơ bản.
“Hê, pheeew…. 5 con. Xong rồi.”
“Hoàn thành nhiệm vụ. Hmm? Đây là cái gì thế?”
Một trong những mạo hiểm giả đã nhìn thấy lõi hầm ngục.
“Vậy ra, đúng là nó rồi.”
“Đúng vậy.”
“Tại sao không ai đập vỡ lõi nhỉ?”
“Hử!? Anh đang nói cái gì thế? Hội đã bảo không được làm thế rồi mà?”
“Nhưng, không phải đó là cách những hiệp sĩ trở thành Hiền nhân hiệp sĩ và mạnh hơn nếu phá hủy lõi hầm ngục à? Liệu chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn và trong nháy mắt lên hạng A khi chúng ta phá hủy nó?”
“Hạng A…”
Anh ta nuốt nước bọt.
Hạng A, danh hiệu minh chứng cho sự thành công của một mạo hiểm giả.
Ngay cả với những mạo hiểm giả, những người mơ về cuộc sống giàu lên nhanh chóng, nhất là những người ở hạng F và E.
Ở hạng D, những mạo hiểm giả chỉ kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống, và hạng C được coi là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm. Những mạo hiểm giả hạng B được nhiều người tôn trọng và kiếm được đồng vàng từ nhiệm vụ cá nhân là chuyện bình thường với họ. Hạng A là những người thành công, cái tên của họ được biết đến trên toàn thế giới.
Thậm chí đã có người đạt đến hạng S.
Mặc dù nói rằng một người hạng S có sức mạnh có thể ảnh hưởng đến thế giới, nhưng điều đó chưa từng xảy ra.
“Nhưng nếu họ hỏi thì phải làm sao? Sẽ có người đến sau chúng ta, rồi sau đó, không phải chúng ta sẽ bị bắt và bị tịch thu thẻ hội?”
“Sau đó à, chúng ta cứ chối biến đi là được thôi. Và sau đó tất nhiên là những gã đến trước chúng ta sẽ bị nghi ngờ… người của hội có lẽ sẽ nghĩ là do bọn cướp hoặc là những quý ngài hiệp sĩ làm. Đám người đó sẽ không nói gì với hội đúng không hả? Bọn cướp chết hết rồi còn đám hiệp sĩ không phải mạo hiểm giả.”
“... Ôi, ông bạn đúng là một thiên tài đấy.”
Mọi chuyện sẽ bại lộ ngay lập tức một khi họ bị kiểm tra bởi ma cụ phát hiện nói dối. Thật không may khi ba tên ngốc này không biết về ma cụ đó.
Quyết định xong. Anh ta rút gươm ra và đâm thẳng về hướng lõi hầm ngục.
Một lần, hai lần, mặc dù thanh gươm bị đẩy lùi, nhưng những chỗ rạn nứt đang dần nhiều thêm.
Lõi hầm ngục đã không phản ứng lại một chút nào, như thể nó được nhận lệnh “không làm gì cả”.
Sau đó, cuối cùng thanh gươm đâm vào nó… Với một tiếng chói tai vang lên, quả cầu tinh thể tan vỡ.
☆
“—!?”
Tôi giật mình tỉnh đậy.
… Mồ hôi đầm đìa khắp người.
… Tôi mơ thấy một giấc mơ chẳng lành. Trong giấc mơ, lõi hầm ngục bị phá hủy bởi một tên mạo hiểm giả thô lỗ.
… Ah, mơ thấy cơn ác mộng như thế là điều mà chẳng ai muốn khi đang ngủ bên ngoài trời cả.
Vì chúng tôi không chuẩn bị kỹ từ trước nên chỉ còn lại chút đồ ăn và nước trong hành lí và ngủ trên nền đất lạnh. Còn phải chỉ huy trang phục golem đánh chặn kẻ thù.
Thịt và tôi đang cố gắng chạy nhanh hết tốc lực để trở về [Hang bình thường], nhưng trời đã tối và chúng tôi quyết định ngủ ngoài trời.
Mặc dù chúng tôi không gặp bất cứ tai nạn nào nhờ có bản đồ và golem trang phục. Tôi bị cành cây quệt vô mặt hết lần này đến lần khác trong khi di chuyển trong rừng và bị cản trở tầm nhìn, vì thế mà tôi gần như chẳng còn hứng thú ngắm cảnh nữa.
Về con golem trang phục, nghĩ kỹ thì nó nhìn kiểu gì nhỉ? Nhưng mà trước tiên là nó có nhìn được không?
Tuy nhiên, hình ảnh cơn ác mộng vẫn quanh quẩn trong đầu tôi.
Người trở thành mạo hiểm giả vì những ham muốn riêng mình, phá hủy lõi hầm ngục để đạt được ham muốn của họ… những câu chuyện kiểu này có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Suy nghĩ về điều này bây giờ thì, dù cho không có nhiệm vụ, thì ai đó cũng sẽ tới phá hủy lõi vì lí do cá nhân ngay cả khi nhiệm vụ không được đưa ra. Vả lại, sau khi phá hủy lõi tất cả những gì họ cần phải làm để tiếp tục trở thành mạo hiểm giả là cao chạy xa bay tới một thị trấn khác.
… Đúng thế, nói cách khác, cho đến giờ tôi có chút may mắn mà thôi.
Không có gì đảm bảo rằng, không có ai tới [Hang bình thường] và phá hủy lõi một ngày nào đó.
Ác mộng đó sẽ có thể trở thành sự thật trong tương lai nếu tình trạng hiện thời của hầm ngục vẫn tiếp tục như thế này.
Không, không cần có nhiệm vụ, sẽ không có gì kì lạ nếu chuyện đó đã xảy ra rồi.
“… Nuu… Papa…. nyumu… nữa đi…”
Khi nhìn sang bên cạnh, Thịt vẫn đang nắm lấy tay tôi trong khi ngủ.
.... Mặc dù, động tĩnh của tôi có thể đánh thức em ấy dậy nhưng chẳng nhằm nhò gì cả, em ấy vẫn ngủ ngon lành.
Phải nói rằng, trời đã hưng hửng sáng rồi.
Tôi sử dụng [Tẩy sạch] để làm sạch mồ hôi dính trên cơ thể, đánh thức Thịt dậy và tiếp tục hướng về [Hang bình thường].
… Gừ-… đau chân quá, grah!
☆
Gần trưa chúng tôi mới về đến nhà.
Mặc dù đi mất nhiều thời gian hơn là tôi nghĩ, nhưng không sao, chúng tôi đã đặt chân tới nhà của mình.
Đứng từ xa nhìn về phía hầm ngục, chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ.
Tại bộ bàn nghế màu trắng kia, Rokuko đang thưởng thức tách trà của mình một cách duyên dáng, với một Ojou-sama tóc trắng nào đó. Bên cạnh cô ta là một quản gia mặc đồ đen với mái tóc vàng… một người đàn ông ư? Không, một phụ nữ xinh đẹp trong bộ trang phục nam giới?
“Ah, Kehma! Về rồi à. Nhanh thật đấy.”
“...Nhóc đang làm cái gì thế?”
“Ể? Ngươi nhìn mà không thấy à? Một thiếu nữ đang thưởng thức trà đó.”
Rolulo trả lời với vẻ khoe khoang và ưỡn bộ ngực không-tồn-tại của mình lên.
Đây không phải là điều anh muốn nghe. Anh muốn biết lý do nhóc làm chuyện quái quỷ này.
“Số. 89 Ane-sama ghé qua!”
“Hể, tám mươi-chín… Số. 89? Đợi đã, aah một lõi hầm ngục!?”
“Vâ~ng, rất vui được gặp cậu… … Kehma-san, cậu khỏe chứ?”
Bạch tiểu thư vẫy tay chào thanh lịch.
Mặc dù biểu hiện của cô ấy thành thật đến bất hợp lí, nhưng chả hiểu sao…
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.