Tiết trời đã vào hè.
Tôi đang ở trong phòng mình ở [Lầu Hình nhân nhảy múa]… Tôi có lẽ là người làm ra nhà trọ, nhưng phải nói căn phòng khá tốt.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy bầu trời xanh dễ chịu.
… Nóng cực kì. Trong khi nghĩ vẫn có bốn mùa dù ở dị giới, tôi ngâm chân vào xô gỗ chứa đầy nước.
Aaah, nước mát thật tuyệt… Chà, mặc dù nó không giữ lạnh được lâu.
Đã nhiều tháng trôi qua từ khi tôi đến thế giới này. Bằng cách này cách nọ, tôi đã trở thành Chủ hầm ngục và làm được khá nhiều việc… Cứ nghĩ tôi làm việc đi. Tôi đã làm một cơ cấu thu phí cho đường hầm tốn rất nhiều công để xuyên qua núi Tsuia. Với đó, cuối cùng tôi nhận được thu nhập dễ dàng… giờ lại bận rộn quản lý hoạt động của nhà trọ và lợi nhuận từ thu phí. À phải, có lẽ đến lúc cần thêm người rồi? Nhiều nhân viên phục vụ nhà trọ hơn.
Đối với công việc chính của hầm ngục, tôi quyết định lũ golem sẽ thỉnh thoảng xách dao lượn lờ tầng 2 và tầng 3 nơi có mê cung. Tất nhiên, dao là golem gươm. Kiếm ma thuật dao được cải tiến độ sắc bén bằng cách rung động nhờ ma năng chứa đầy bên trong. Con người có thể nhặt được kiếm ma thuật dao nếu cố gắng đánh bại một cách an toàn. Mặc dù mới chỉ có 5 con.
Còn nữa, tôi đã thêm điểm hồi sinh golem sắt. Mặc dù mất 50,000 DP mỗi cái, nhờ có Haku-san đi qua (khu vực mê cung?) để tới thăm vài lần, giờ đây golem sắt lượn lờ qua khu vực câu đố. Nghĩa là, cô ấy đã cho tôi khoản tiêu DP khổng lồ cho chúng. À, một cái khác ở khu vực mê cung và thường chạm chán với mạo hiểm giả. Chúng khó bị đánh bại nên mọi người thường bỏ chạy khi gặp phải.
Nhờ đạt được kết quả trên, hôm nay có 3 nhóm (một nhóm tân binh đến kiếm kinh nghiệm đánh với goblin) ở mê cung.
Với khu vực câu đố ở tầng 4… không có ai giải quyết được dù đã có người tới. Một nhóm gần qua được nhờ may rủi, nhưng họ kiệt sức, họ quay lại trong khi cảnh giác với bẫy. Sau đó, cũng có những người cực kì khó khăn khi lạc đường trong mê cung, nhưng không còn ai có thể đến đó nữa… Xem ra mọi người vẫn chưa nhận ra đường đi đúng thay đổi trong khoảng thời gian cố định.
Thu nhập chúng tôi nhận được từ khách ở quán trọ và đường hầm là DP và tiền. Nhờ đó, cuộc sống hiện giờ khá dễ chịu. Tôi cũng có thể chuyển tiền sang DP. Đó là lý do tôi có thể nằm ì trong phòng.
Do đó, tôi nghĩ chỉ cần nằm ngủ trong phòng cả ngày và chả làm gì.
Có lẽ nên lắp đặt điều hòa trong phòng… thực ra, chắc là có vài loại ma thuật đời thường giúp tôi thoải mái trong dịp hè oi ả này? Đợi đã, nghĩ kĩ thì tôi biết mỗi ma thuật đời thường [Tẩy sạch] huh… Ngay cả tôi đã đi đoạn đường dài để học kỹ năng ma thuật, và rồi chỉ dùng [Tạo Golem].
Thế là khá bất kính với nền văn minh ma thuật… đúng rồi, thử thay nước trong xô gỗ bằng nước từ ma thuật nước sơ cấp [Nước] xem.
Tôi hắt nước trong xô gỗ ra ngoài cửa xổ.
Trong khi lo lắng, tôi niệm chú ngữ nhớ được từ cuộn phép.
Fumu fumu… [Hỡi nước, tạo thành quả cầu nhỏ] huh? … Thử sửa một chút.
“Hỡi nước lạnh, tạo thành quả cầu nhỏ. [Nước].”
Cảm giác mất một ít ma năng khi quả cầu nước xuất hiện trước mặt tôi. Sau đó nó rơi xuống xô nước như dự tính. Yep, lạnh đấy.
Lần đầu tôi dùng ma thuật khác ngoài [Tạo Golem] sau một thời gian. Như mong đợi, ma thuật rất tiện lợi.
“Kehma, ta nữa~”
Cộng sự cũng ở phòng tôi vì lý do nào đó, lõi hầm ngục, Rokuko. Oi, đây là phòng anh. Mặc dù phòng tôi khá tuyệt.
Tôi đổi nước trong xô Rokuko thành nước lạnh bằng cách niệm lần nữa.
“Aah~, ma thuật của Kehma lạ thật đó~. Nước không mát khi ta và Thịt niệm!”
“Không khác gì bình thường đâu.”
“Bình thường không như vậy mà?”
Tôi đã nghĩ người ta có thể phân tích ngôn ngữ dựa trên các mẫu tự có sẵn hay gì đó, nhưng theo Rokuko không có ai khác ngoài tôi, người có cheat dịch thuật, có thể sửa đổi ma thuật. Rokuko thực ra không quen biết nhiều người vì nhỏ không thể rời xa lõi hầm ngục… đợi đã, tôi, nô lệ của tôi Thịt và Ichika… không phải chỉ có 3 người? À, cả Haku-san. Lõi hầm ngục Số. 89 chuyển thành nữ thần may mắn của hầm ngục chúng tôi. Đại thần của Đế Đô.
“Ừm, với quan hệ gần đây của cô ấy với khách sạn, này, ta biết cả Tiếp tân-san của hội nữa! S-Siliana-san.”
Tôi có lẽ không sai khi tính thêm cô ấy.
Quan hệ của chúng tôi với hội không tệ. Mặc dù chi nhánh hội gần như đã xây xong, Tiếp tân-san vẫn ăn ở đây, cũng như tắm mỗi tuần một lần. Xem ra cô ấy rất thích.
Vì nơi hội cắm cọc cũng nằm trong khu vực hầm ngục, chúng tôi nhận được hơn 80 DP mỗi ngày từ Tiếp tân-san. Ngon thật. Mặc dù sẽ được gấp 2 nếu cô ấy bị nhốt trong phòng…
“Chủ nhân, xin hãy bổ sung thức ăn.”
Thịt, người chịu trách nhiệm thức ăn cho phòng ăn, đi vào… khá phiền, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy ra vài món phụ bánh mì và vài món chất lượng thấp rồi đưa cho Thịt.
Thịt cất mấy món tôi đưa bằng ma thuật thời không, [Kho đồ]. Em ấy lấy chúng ra trong bếp để đưa cho khách. Những bữa ăn mua từ cửa hàng tiện lợi và nhà hàng gia đình ở Nhật rất đắt hàng ở thế giới này. Nhiều mạo hiểm giả ở đây nhiều ngày vì những món ăn này.
… Hơn nữa, Rokuko cũng mua được chúng bằng DP, nhưng vì vài lý do khi tôi mua chất lượng chúng cao hơn. Tôi tự hỏi là bởi sự khác biệt trong nhận thức?
Oh? Thịt đánh rơi một trong số chúng khi tôi đưa cho cô bé. May là, món phụ bánh mì được bọc bằng ni lông, nên không sao nếu bị rơi xuống sàn.
“… Da của em trông không được tốt. Em có sao không?”
Tôi cuối cùng nhận ra làn da của Thịt xuống sắc. Tôi không nhận ra sớm hơn vì bình thường em ấy có làn da dám nắng rất đẹp, như đi tắm nắng ấy. Mặc dù sẽ dễ nhận ra hơn nếu làn da trắng như Rokuko.
“Eh, ah… Em… ổn, em nghĩ vậy.”
Thịt là thú nhân tai chó, nên em ấy khỏe hơn người bình thường. Tuy nhiên, em ấy vẫn chỉ là đứa trẻ với tuổi có khi chưa đến hai chữ số. Tôi đặt tay lên trán Thịt. Mồ hôi dính trên da em ấy… và nóng khinh khủng.
“… Nghỉ đi!”
“Hya—… eh—, v-vâng ạ…”
Tôi đặt Thịt lên giường và đi ra phòng ăn thay em ấy.
☆
Thịt đã mệt mỏi. Có lẽ do làm việc quá sức dưới trời nóng. Tôi sẽ cho em ấy nghỉ ngơi đúng lúc.
Chà, tôi nhận ra vài thứ.
… Chúng tôi thiếu nhân lực!
Ừm, tôi đã mơ hồ nhận ra. Số lượng khách chúng tôi tiếp nhận ngày càng tăng.
Đầu tiên, cần một người ở quầy tiếp tân. Sau đó, một người nữa ở khu vực ăn uống. Hai người đó tuyệt đối cần thiết giúp nhà trọ hoạt động. Chúng tôi chỉ có 4 người, tính cả tôi, để quản lý hầm ngục và nhà trọ.
Không đủ người. Hơn nữa, chúng tôi cần ít nhất hai người nữa.
Bởi lao động nặng nhọc đã có golem, chúng tôi chỉ cần thêm người tiếp đón khách đến.
Vì ở đây có những thứ như ma thuật đời thường [Tẩy sạch], làm sạch và dọn dẹp ở thế giới này dễ hơn bao giờ, nhưng phục vụ khách hàng vẫn cần cần thể lực và trí lực.
Hôm nay tôi phục vụ bàn thay Thịt, nhưng mặc dù khác với nhà hàng trong thị trấn và chúng tôi chỉ có vài khách, Thịt rất tuyệt khi tự mình quản lý phòng ăn. Thật đấy.
Ý tôi là, trong thực tế không có lời phàn nàn nào từ phòng ăn. Mặc dù Ichika ở bàn tiếp tân nhận vài lời phàn nàn, và Thịt là một đứa trẻ, một nô lệ, và một đứa trẻ, số phàn nàn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ra điều đó còn chưa từng xảy ra.
Tôi chỉ phục vụ bàn hôm nay mà số phàn nàn đã lên tầm cao mới. Thôi đi, cái quái gì vậy? Nó lắng xuống khi tôi yêu cầu Rokuko giúp một tay, nhưng có lẽ ở đây.
Toàn mấy đứa lolicon.
Tôi quên và không thực sự ý thức được, nhưng khi dùng ma thuật, ma năng—tôi đoán thứ gì đó như tinh thần lực—cũng được sử dụng.
Thịt dùng [Kho đồ] để lấy món ăn ra, nên có lẽ đó là gánh nặng lớn cho em ấy.
Tôi đã bất cẩn vì em ấy luôn làm việc với khuôn mặt khỏe mạnh, nhưng em ấy phải chịu mệt mỏi đáng kể ngày qua ngày. Đã vậy… tôi còn dùng Thịt làm gối ôm khi ngủ. Thậm chí em ấy không biểu hiện khó chịu và chỉ mỉm cười… anh sẽ gọi em là siêu nhân nữ ngay cả khi em là nô lệ của anh.
“… Chủ nhân?”
“Oh, anh đánh thức em à? Em thấy sao rồi?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thịt. Đuôi chó của em ấy vung vẩy dưới chăn mà em ấy nằm. Rõ ràng em ấy rất hạnh phúc.
“Em… khỏe rồi.”
“Ngủ tiếp đi. Em không phải làm gối ôm của anh hôm nay.”
“… Ugu—… n-nhưng, đây là chỗ ngủ của Chủ nhân…”
“Đừng lo, còn phòng trống. May đây là nhà trọ.”
Như thế, tôi nhét Thịt vào chăn.
Một mình khi không thể làm việc, em ấy chỉ như con chó cỡ lớn trung thành.
Ý tôi là, tôi vẫn chưa đặt ra những ngày nghỉ. Tôi chỉ ngủ khi thấy thích, và mặc dù tôi bảo Ichika và Thịt làm gì cũng được khi không có khách, những ngày như thế gần đây ngày càng giảm… đúng hơn, có vẻ chúng tôi ngày nào cũng có khách.
Thêm vào đó, Thịt vẫn làm công việc gối ngủ của tôi.
Em ấy không có ngày nghỉ… và mặc dù tôi đã cung cấp nhu yếu phẩm hằng ngày, và họ cũng không thực sự cần lương, họ về cơ bản làm việc không nghỉ và không được trả gì.
Do tất cả điều trên, chúng tôi đang thiếu hụt nhân viên trầm trọng.
Dành cho giấc ngủ của Thịt và Ichika, cũng như của tôi, tôi cần làm gì đó…