Nhân tiện, mặc dù tôi mở rộng nhà trọ bằng [Tạo Golem], nguyên bản không được dùng thuận tiện như thế vì ma năng phải bao trùm toàn bộ vật liệu đã sử dụng. Tuy nhiên, tôi đã xây khách sạn bằng [Tạo Golem] từ đầu nên nó được gọi là [Nhà trọ Golem]. Sửa lại golem chứa đầy ma năng dễ hơn nhiều.
Chà, không ai trong 3 cô gái phản ứng từ nãy đến giờ.
Khi tôi xoay đầu về hướng họ, witch tập sự (Gamma) nhìn tôi với đôi mắt lóe sáng.
Hai người còn lại há hốc miệng. Thực ra là không khép được. Tôi có lẽ cũng thế nếu thấy nhà được xây thêm chỉ trong 3 phút.
Tôi chờ đợi phản ứng của họ. Quả nhiên, witch tập sự (Gamma) là người phản ứng đầu tiên.
“Tuyệt vời chủ nhân~! Em sẽ làm mọi thứ, xin hãy là thầy của em~!”
Cô ấy vừa nói mọi thứ…? Một thiếu nữ không nên nói câu đó mà không suy nghĩ.
“Ngay cả cơ thể~! … Ah, mặc dù bọn em vốn thuộc về chủ nhân rồi~”
“… Umm, lúc này em chỉ cần làm tiếp tân, thế được không?”
“Cảm ơn chủ nhân rất nhiều~!”
… Chả hiểu lắm nhưng tôi sẽ là thầy của cô ấy.
Tôi lùi lại chút bởi sự nghiêm túc của cô ấy, nhưng có lẽ tôi nên nói Thịt thay phiên nhiệm vụ gối ôm? Có lẽ để đền bù cho Thịt luôn là gối ôm.
Chà, trong trường hợp tôi là thầy của cô ấy, tôi chỉ biết một ma thuật cấp mỗi thuộc tính và hai ma thuật trung cấp. Vì tôi để mọi việc cho Dịch-san và không thực sự biết câu chú luôn, tôi không nghĩ có thể dạy gì. Mặt khác, ra lệnh cho cô ấy làm nhiệm vụ gối ôm giống như lừa dối cô ấy bằng những cuộn tiền mặt mà thực ra là cuộn báo. Đó không phải nguyên tắc của tôi.
Do đó, không hề lãng phí nếu không thể ra lệnh cô ấy làm gối ôm. Không lãng phí. Tốt thôi bởi tôi không triệu hồi cô ấy cho mục đích đó.
Tôi không thể ngưng là gánh nặng cho Thịt… nhưng, tôi sẽ cẩn thận để em ấy không sụp đổ.
Khi tôi nghĩ mấy thứ như vậy, hai người còn lại cuối cùng đã phục hồi.
“Hóa ra chủ nhân không phải con người bình thường… anh ấy là quái vật dưới lốt pháp sư tài giỏi sao?”
“Có thêm chỗ để dọn dẹp…”
Oi, vampire (Alpha). Anh là người bình thường. Mặc dù cũng là Chủ hầm ngục.
Và còn silky (Beta) người sinh ra để làm việc nhà, câu nói của cô ấy nghĩa là dọn dẹp mà không dùng ma thuật đời thường là sở thích của cô ấy? Đồ người hầu cô ấy mặc khi xuất hiện không chỉ để trưng.
Lúc này, nhân dịp thêm phòng, tôi đã hoàn thành mục tiêu thể hiện sức mạnh với tư cách hầm ngục chủ với mấy bé mới đến. Còn lại cứ giao cho Ichika và đi ngủ nhẻ? Tôi sẽ để lại cho cô ấy trừ khi có gì bất thường.
☆
Chà, làm việc ở bàn tiếp tân không phải quá khó.
Tính toán chi phí nhà trọ là phần khó nhất. Tuy nhiên, nếu chỉ đếm ở mức đó họ có thể làm được.
Việc mà một học sinh tiểu học có thể làm được.
Đã có lúc tôi nghĩ thế.
Không thể đọc hay tính toán ở mức tiểu học là bình thường ở thế giới này.
“2 thêm 2...”
“2 nhân 2 là mấy?”
“… 8 à?”
“Có lẽ đúng rồi~! Như này chủ nhân sẽ dạy em ma thuật~!”
“Là 6 chứ.”
Ba đứa ngốc.
Đáp án là 4... Bé vampire không thể nhớ bảng cửa chương bằng cách xem nó như câu chú.
“Nè, Chủ nhân. An’h đã học thuộc chún’g như nào zậy?”
“... Un... bảng cửa chương không phổ biến nhỉ...”
Phải rồi, vần của bảng cửu chương khác đi có lẽ do ngôn ngữ khác biệt. Đúng hơn, Thịt và Ichika rất giỏi ghi nhớ. Có lẽ là vô lý khi ép buộc họ học?
“... Em có thể tính toán một ít lúc đầu, nhưng vòng cổ siết lại nếu em không nhớ chính xác, nên em đã thuộc hết.”
“Woa—, ra là vậy… xin lỗi… hôm nay em có thể ăn bánh cuộn cà ry tùy thích.”
“Ooh! Em rất vui~”
Thịt cũng được ăn hamburger tùy thích.
Giờ thì, việc cần làm là sửa đổi họ để làm việc ở quầy tiếp tân.
May là họ có thể đọc chữ, họ có thể kiểm tra menu và xác nhận giá. Vấn đề là tính toán.
“... Vậy có lẽ anh sẽ tạo ra máy tính?”
Mặc dù tôi có thể đổi bằng DP cho máy tính hoặc, có lẽ không thể gọi nó là ma cụ. Trong trường hợp này, không còn lựa chọn nào ngoài việc tạo ra máy tính nên chuyện đó không là vấn đề.
Nên tôi đã làm một cái. Tốn mất 5 giờ 10 phút.
“Đây là [Bàn tính].”
“Cách dùng như nào vậy?”
Nó trông khác với những cái chính hãng ở Nhật, có 9 quả cầu mỗi hàng để những người ở thế giới này hiểu được. Có 8 hàng tất cả. Nên miễn là không vượt quá 10,000 đồng vàng thì vẫn tính được.
Hơn nữa, tôi tạo ra nó như golem nên trông không khác gì ma cụ.
“Giá cho 5 người thuê phòng, 4 bữa ăn hạng D, và 1 bữa ăn hạng C là bao nhiêu?”
“Di chuyển quả cầu với mỗi người họ...!? 6, 5, 0... 650 đồng!”
“Tuyệt vời... Có thể đọc là 6 bạc và 50 đồng.”
“Chủ nhân thật tuyệt~!”
Nó tự động tính toán qua điều khiển giọng nói.
Phân bố thời gian sản xuất là: 10 phút cho vỏ bên ngoài, 5 giờ để huấn luyện tính toán những thứ như thuê phòng và giá bữa ăn.
Trong khi ba cô gái mải mê với bàn tính, Ichika nói với tôi.
“Nè Chủ nhân. An’h nói những quả cầu để tính, không thể hiển thị trực tiếp dưới dạng số sao?”
“Huh? Em có ý tưởng gì à?”
“Nh’ư này được không?”
Khi Ichika tóm tắt ý tưởng, đó là hiển thị các con số được vẽ dạng cột thành vòng tròn, giống như máy chơi xèng... Như mong đợi từ Ichika người phá sản do cờ bạc. Tuy nhiên—
“… [Máy xèng] là gì ạ?”
“Eh? Đợi đã em không biết về máy xèng à?”
Trông như không có thứ gọi là máy xèng thế giới này... Có nghĩa là cô ấy tự đưa ra ý tưởng này. Oi. Cô ấy là thiên tài đúng không? Cô ấy là thiên tài?
“Máy xèng là... phải rồi, em nhấn nút để đánh bạc với các hình ảnh quay liên tục. Nếu hình ảnh khác loại em không nhận được gì, nếu giống nhau em thắng.”
“Heeeh! Em muốn thử…”
Ichika cười, chìm đắm trong suy nghĩ. Người khác có lẽ sẽ lầm tưởng đây là khuôn mặt thiếu nữ đang yêu nếu không biết cô ấy đang nghĩ về xèng. Cô ấy thích đỏ đen nhiều như vậy?
…
Tôi có nên chế tạo? Nó có khả năng trở thành tính năng quan trọng của nhà trọ... ngủ cái đã. Tôi đã làm việc 5 giờ để đảm bảo con golem có thể tự tính toán như máy tính.
“Lúc này, có vẻ ba em đều dùng được [Bảng tính], nên hãy dùng nó để làm việc ở bàn tiếp tân nhé. Học các con số nếu em cảm thấy thích.”
"””Vâng!”””
Cả ba đều có phản ứng tốt. Xem ra vấn đề thiếu nhân lực của chúng tôi đã được giải quyết.