Uzoh và Muzoh đến một hầm ngục mới tìm ma kiếm.
Khu vực này dưới quyền Quỷ Vương. Rất nhiều hầm ngục chưa khám phá và trong số các hầm ngục này có ma kiếm.
“Lần này chúng ta hơi bất cẩn nhỉ, Uzoh?”
“Có lẽ, Muzoh.”
Tìm thấy ma kiếm và trả lại. Họ không định phá vỡ lời hứa, nhưng vẫn chưa tìm được ma kiếm.
Bất chấp hơi mạo hiểm, đó là lý do một con quái trông rất mạnh đang lượn lờ trước mặt họ.
Con sói trắng thậm chí lớn hơn chiều cao của con người. Nếu họ nhớ chính xác, con này là Fenrir…? Chỉ nhìn đã biết nó nguy hiểm. Họ sống sót nhờ trốn vào căn phòng trong vùng an toàn—căn phòng đồng thời, là một ngõ cụt.
“Chúng ta nên tự tìm cách không? Uzoh.”
“Hết đường ra huh… có vẻ chúng ta bị mắc kẹt? Muzoh.”
“Phải làm gì đây? Lần này chúng ta mang theo một tháng thức ăn.”
“Chúng ta rút ra bài học rồi nhỉ Muzoh?”
“Chắc nó sẽ đi đâu đó trong vòng một tháng? Thử ngồi đợi thôi.”
“Có lẽ.”
Ba ngày trôi qua, nhưng con Fenrir vẫn ở đây.
Họ ăn thực phẩm dễ hỏng nhất trước tiên… và rất rảnh rỗi.
“Này, liệu tấn công nó từ bên trong vùng an toàn được không…”
“Ý hay đấy. Nhưng mọi người bảo vùng an toàn sẽ tạm thời bị vô hiệu, Muzoh.”
“Chuyện đó rất tệ.”
Bởi không có việc gì làm, anh em Uzoh Muzoh chơi súc sắc. Họ biết thêm rằng chuẩn bị ‘công cụ giết thời gian’ cũng là ý hay. Súc sắc không tốn nhiều chỗ, nên chúng là thứ đáng cho các mạo hiểm giả mang theo.
“5 chip, tớ xoay hai lần, Muzoh.”
“Hoh, thế thì tớ thêm 1 chip và xoay một lần… Xoay nào!”
“Xoay! … Má nó. Hai con 1 điểm!”
“4 điểm. Tớ thắng, Uzoh.”
Anh em Uzoh Muzoh đưa nhau lượng nhỏ xu đồng. Họ bị giới hạn những gì trên tay, nên không nghiêm túc ăn tiền. Đơn giản là trò chơi bình thường dùng tiền thật làm chip.
Khi xong, họ reset số tiền và bắt đầu ván mới. Sau khi chơi nhiều lần, họ chẳng biết đã thắng thua bao nhiêu lần. Đó là cách họ giết thời gian.
“Cơ mà, chúng ta vẫn kẹt trong phòng. Lần này y hệt với thanh ma kiếm.”
“Đó là kỷ niệm tớ không muốn nhớ lại…”
“Ít nhất lần này chúng ta có thức ăn. Tuy chẳng biết lần này nhận được giúp đỡ không.”
Chán nản, Uzoh bắt đầu kiểm tra phòng.
Ngay sau đó, một súc sắc tình cờ rơi khỏi túi anh.
Clink, clink… lăn trên sàn nhà, súc sắc 6 mặt dừng lại ở 6 chấm.
“… Chúng ta phải chờ thêm 6 ngày nữa hử? Nếu không ai giúp đỡ và con đó không rời đi, chúng ta sẽ thử tấn công.”
“Ừ…”
Khi anh tính nhặt súc sắc lên.
Màu của đá lót sàn hơi khác. Anh không nhận ra bởi chưa nhìn kĩ bao giờ, nhưng Uzoh nhận ra màu hơi sáng hơn.
Khi anh gõ đốt ngón tay, âm thanh rỗng phát ra.
“Muzoh, có hàng ở đây.”
“Hử? Gì thế?”
Anh dùng dao găm cậy đá lót sàn lên. Xong xuôi, thứ họ thấy là một thanh kiếm.
Họ cũng thấy ma thạch bên trên.
“Ooh! Thành công rồi, là ma kiếm!”
“Thành công rồi, Uzoh! … Đường thoát sẽ không mở nếu chúng ta không bỏ kiếm về chỗ cũ chăng?”
“Không đâu. Nơi này khác với hầm ngục đó, Muzoh.”
“Ừ… đây là kiểu ma kiếm gì?”
“Ai biết. Thử truyền ma năng vào xem?”
Muzoh nhặt ma kiếm lên và truyền ma năng.
Sau đó họ đều ngã xuống.
“O-oi!? Muzoh… fuwaaah… g-gì thế…?”
“Aah… tớ ổn, chỉ cực kì… mệt mỏi…?”
Dường như, thanh kiếm mang hiệu ứng gây ngủ ra xung quanh kể cả người dùng.
Khi hai người họ thức dậy, con Fenrir ở bên kia bức tường của vùng an toàn cũng đang ngủ.
Thật nguy hiểm. Hiệu ứng này tấn công bừa bãi, nghĩa là vùng an toàn sụp đổ… không, nếu ngủ được đánh giá là đòn tấn công, vùng an toàn vốn đã không an toàn.
“Này, chúng ta hạ nó lúc ngủ say không?”
“Bỏ đi. Tớ không biết nó ngủ bao lâu, nhưng nếu chúng ta không kết liễu trong một đòn. Chúng ta sẽ chết, Uzoh.”
“À đúng. Uzoh.”
… Và rồi Uzoh dẫm phải gì đó.
[Guruuuu!]
Fenrir gầm lên.
Họ trốn thẳng vào vùng an toàn, giữ vũ khí đối mặt cửa vào.
“Oi, Uzoh… đừng dẫm lên đuôi nó!”
“Ừ, xin lỗi về chuyện đó…”
Dù sao, con Fenrir bị đánh thức và lườm họ… Vùng an toàn có vẻ vẫn hiệu quả. Họ thở một hơi.
“… Phew. Muzoh, làm gì đây?”
“… Cuộc chiến tiêu hao?”
Vào lúc đó.
“Ồ, tìm thấy con Fenrir… nó đang làm gì thế?”
Một thiếu niên với mái tóc đỏ sẫm bước đến từ phía sau con Fenrir. Vừa tình cờ và vừa không do dự. Giống như cậu đang dạo chơi trong khu vườn.
“Oi, nguy hiểm lắm!”
“Nn? … À, mạo hiểm giả sao?”
Cậu ta gạt bỏ Fenrir cố dùng răng nanh cắn với thanh kiếm trong tay.
Mất đà, Fenrir cắm thẳng mặt xuống đất.
“Hai anh trai nghĩ sao nếu tôi lấy con này? Được chứ?”
“Ể? Ừ-ừ, cứ tự nhiên.”
Một thiếu niên còn nhỏ hơn anh lo liệu con Fenrir như đang chơi với nó. Nghe thì tưởng trò đùa, nhưng điều duy nhất anh em Uzoh Muzoh có thể làm lúc này là ngồi nhìn.
Vài phút sau, con Fenrir khiến họ sợ hãi đã gục xuống trên đất với đầy vết thương.
“Tốt, chưa chết. Thành công bắt sống nó… À phải. Thực ra, cái lão Jiji đó bảo chúng ta làm chuyện rắc rối này.”
Thiếu niên đang nói chuyện với thanh kiếm. Nó được bọc trong lửa, nên không thể nhầm lẫn là ma kiếm.
Nhưng nói chuyện với ma kiếm thì hơi kì. Hoặc là tồn tại ma kiếm biết nói?
“Con này hôm nay chắc đủ rồi… mấy anh trai định cản đường tôi không?”
“À, đừng để ý bọn tôi.”
“Nói gì thế, cậu vừa cứu bọn tôi đấy! Ha ha ha.”
“… Vậy sao? Tôi sẽ mang con này đi.”
Nói xong, thiếu niên rời đi như con đường đã tới. Nhưng lần này cậu kéo đuôi con Fenrir phía sau.
“Không hiểu lắm nhưng chúng ta sống rồi, Uzoh.”
“À, quên chưa cảm ơn cậu ta… chúng ta phải gửi lời cảm ơn vào lần tới, Muzoh.”
Không biết người đó mạnh tới đâu, nhưng chắc chắn rất tài giỏi. Họ chưa nghe danh, nhưng nếu là mạo hiểm giả, cái tên của cậu ta sẽ sớm nổi lên. Họ sẽ gửi lời cảm ơn nếu tình cờ gặp lại.
Dù bằng cách nào, mối đe dọa của Fenrir đã biến mất, cả hai trở về Đế Đô của Đế Quốc Raverio gần như không mất một cọng tóc.
… Thế là họ có thể đối mặt với Kehma. Cuối cùng cũng tìm được ma kiếm cho cậu ấy.
“Chúng ta cuối cùng đã có được ma kiếm…”
“Tuy rằng thanh ma kiếm có một khuyết điểm… sẽ khó sử dụng. Hay lần trước là tình cờ? Hãy thử giám định trước, Muzoh.”
“Ừ, mang tới cửa hàng. Nếu bán đi, chúng ta sẽ đủ tiền khi gộp thêm khoản tiết kiệm.”
Kết quả giám định là hiệu ứng thanh kiếm khiến mọi vật khu vực xung quanh chịu ảnh hưởng buồn ngủ kể cả người cầm. Và họ sẽ chỉ mua lại với giá một vàng… Cái giá không tệ cho thanh kiếm bình thường, nhưng được xem là thấp với ma kiếm.
“Có lẽ chúng ta nên bán hiệu ứng gây buồn ngủ của nó Muzoh?”
“Ừ… người ta thường chỉ mua cuộn phép kỹ năng [Ngủ]. Không như ma kiếm này, [Ngủ] có thể chọn mục tiêu.”
“Nó chẳng làm được gì với người không có ma năng. Và giữ một vũ khí ở gần khi ngủ sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm nếu người đó không biết cách, nên quý tộc cũng không thích thú.”
“Vô dụng hử. Khó trách cái giá đó… Đúng hơn, là chuyện hiển nhiên. Haaah.”
Anh thở dài.
Anh cứ nghĩ họ mua được ma kiếm mới nếu gộp thêm khoản tiết kiệm, nhưng lại thành không thể… mặc dù họ đủ tiền mua một ma kiếm tệ hại với khuyết điểm như cái này.
“Có lẽ chúng ta sẽ mua được ma kiếm không khuyết điểm nếu làm việc thêm chút và vay nợ?”
“Ừ… thử kiếm nhiệm vụ thù lao cao tại Đế Đô nhỉ?”
Tạm bỏ qua chuyện bán ma kiếm, họ tới Hội Mạo Hiểm Giả ở Đế Đô.
Họ tìm được nhiệm vụ tốt chỉ hơi phiền phức và nhận lấy.
Tuy nhiên, ngay khi nhận nhiệm vụ, họ gặp một người không ngờ tới.
“Huh, chẳng phải Kehma-san đây ư? Tại sao cậu ở một nơi như này?”
“Hmm? Ai nhỉ?”
Là Kehma, người đã cứu mạng họ. Nhưng có vẻ cậu không nhớ.
Giúp đỡ người khác chắc hẳn là chuyện thường ngày với Kehma. Không đời nào cậu nhớ hết mặt từng người, nên trái lại, cậu không mong được báo đáp.
Nghe cậu ấy kể, dường như hầm ngục đã thay đổi nhiều.
Đã một năm từ lúc đó. Phải, thời gian giới hạn một năm.
“À—umm, Kehma-san. Có một chuyện mà bọn tôi phải xin lỗi.”
“Bọn tôi hứa hẹn tìm được ma kiếm và trả lại trong vòng một năm, nhưng, uhh…”
Họ lảng tránh vụng về, nhưng Kehma hẳn cũng nhận ra. Và—
“Ma kiếm, gì nhỉ? Đừng lo, chờ thêm một năm không phải chuyện lớn với tôi.”
Nói ra rất sẵn lòng, trông như cậu không mong nhận báo đáp từ người mình cứu.
Họ buột miệng nói về ma kiếm mà mình bắt gặp như một cái cớ, dù là ma kiếm có khuyết điểm.
“Được, cho tôi xem. Lẹ lên, lấy đi, lệ lên!”
Nói xong, Kehma tiếp nhận ma kiếm mà Uzoh và Muzoh đưa cho. Cậu rút khỏi vỏ để kiểm tra khuyết điểm.
“Tôi chưa từng thấy ma kiếm tuyệt vời như vậu. Được đấy. Không… Tôi cực kì hài lòng với cái này!”
—Cậu ấy thực sự muốn thanh ma kiếm.
Thanh ma kiếm có khuyết điểm. Thanh ma kiếm Uzoh và Muzoh đánh cược mạng sống lấy được.
“Kehma-san…!”
“Tôi thích lắm. Tôi giữ nó được không?”
Cậu ấy trông thật lòng vui vẻ. Phải, thay vì xem nó là ma kiếm, chắc chắn cậu ấy nhìn dưới góc độ [Thanh ma kiếm họ tìm được trong vòng một năm]. Như lời đã hứa, khiến cậu mỉm cười.
“Đã dùng qua một chút, nhưng hãy nhận.”
“Kehma-dono, cái này…”
“Đây là ma kiếm tương tự lần hai anh bị mắc kẹt trong [Bẫy Lòng Tham].”
Trong tất cả các khả năng, cậu đưa cho họ ma kiếm đeo ở thắt lưng như thể trao đổi với họ.
Hơn nữa, thanh ma kiếm có cải thiện độ sắc bén. Không hề khiếm khuyết.
Chưa kể cậu đưa thêm một cái bởi họ có hai người.
“C-cậu chắc chứ?”
“Ừ, cứ xem như lời cảm ơn vì hai anh giữ lời hứa.”
Cậu ấy là thánh nhân sao?
Họ trả được món nợ ân tình, nhưng cuối cùng lại nhận thêm cái khác. Sau một hồi, họ nhận lại hai thanh kiếm khi chỉ đưa cậu một thanh kiếm.
Họ không yêu cầu cậu trả lại—nhưng họ nhất định sẽ đáp lại ân tình này.
“Làng Golen, đúng không? Hình như Kehma-san là trưởng làng, Uzoh.”
“Định cư và làm việc tại ngôi làng nghe không tồi nhỉ, Muzoh?”
Họ không cần mua ma kiếm nữa, nên trừ bỏ chi phí du hành, họ vẫn còn một khoản dư dả.
Anh em Uzoh Muzoh quyết định hoàn thành nhiệm vụ vừa nhận và đi tới ngôi làng.