Anh ta cũng biết hỏi như vậy rất có thể sẽ chạm đến vảy ngược nhưng Mạc Hiển khiêm tốn như vậy rõ ràng là không muốn để cho người khác biết chuyện riêng của anh.
Nhưng tất cả mọi chuyện quá mức mơ hồ và kỳ lạ, anh ta thật sự quá tò mò về thân phận thật sự của Mạc Hiển, rốt cuộc đó là gì!
“Mới từ trong tù ra! Làm bảo vệ tại tập đoàn Phong Hoa!”
Khương Minh biết đối phương đang cố ý lảng tránh vấn đề nhưng vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
“Vậy... đã từng ngồi tù ở đâu?”
Trong khoảnh khắc này, anh ta cảm nhận được rõ ràng sát khí truyền đến từ trong ánh mắt Mạc Hiển.
Quả nhiên, lời nói này đã chạm đến ranh giới chịu đựng của anh rồi.
Mạc Hiển chỉ cúi đầu cười nhạt, rút một điếu thuốc ra rồi đưa sang bên cạnh, lạnh giọng nói: “Có một số chuyện, không nên hỏi thì đừng hỏi! Không tốt cho anh đâu! Đi đây, không cần tiễn!”
Nói xong, anh bèn đi ra ngoài cửa.
“Vậy... anh Mạc, hôm nào tôi mời anh ăn cơm!”
Khương Minh còn đứng ở phía sau hét lên, nhưng Mạc Hiển cũng chỉ vẫy vẫy tay rồi rời khỏi nhà họ Khương.
Sau khi anh đi, Khương Minh mới cúi đầu nhìn vào điếu thuốc trong tay một cái.
Nhất thời, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Sao vậy? Cậu ta đi rồi sao?”
Người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đi từ trong viện ra, thấy Khương Minh đứng ngây người tại chỗ thì không nhịn dò hỏi: “Con đứng ngây người ở đó làm gì?!”
“Bố, bố xem điếu thuốc này...”
“Đây là... loại được cung cấp đặc biệt!”
Thực sự có loại thuốc lá này, không được bán ra bên ngoài, thân thuốc lá trắng như tuyết không có bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ phát cho một số người được chỉ định.
Khi ông cụ Khương vẫn còn giữ chức, một năm cũng chỉ được phân một điếu thuốc.
Giá trị mà loại thuốc lá này mang lại còn vượt qua cả giá trị của con người, nó là tượng trưng cho thân phận!
Người đứng đầu cấp tỉnh có lẽ cũng chỉ được nhận có hai điếu thuốc một năm, người có thể hút loại thuốc này, không phải là người giàu thì sẽ là người có thân phận cao quý.
Nhưng Mạc Hiển trông còn trẻ như vậy mà lại có thể tùy ý hút thuốc lá “cung cấp đặc biệt” thì hiển nhiên là người ta không coi thứ này là thứ hiếm lạ gì.
Hai bố con nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Rời khỏi nhà họ Khương.
Mạc Hiển và Tần Lan cũng không lái lại chiếc xe Rolls Royce về nhà, mà là định đi bộ đi vào nội thành, vốn dĩ nhà họ Khương nằm ở trên đoạn đường “vàng”, đi ra khỏi cửa chính là trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Hai người đi bên bờ sông, không ai nói gì.
Im lặng một lúc lâu, Tần Lan cuối cùng không nhịn được nữa.
“Tại sao cậu Khương lại sợ anh như vậy?”
Mạc Hiển chắp tay sau lưng, thản nhiên cười: “Nói chính xác hơn thì không phải sợ! Mà là tôn trọng! Bởi vì tôi “không cẩn thận” chữa khỏi bệnh cho ông cụ Khương!”
“Đương nhiên không phải!”