“Tôi đã nói rồi mà, ai có thể mua được đồ cổ ở sạp ven đường chứ!”
“Món đồ kia ít nhất phải từ một tỷ trở lên!”
Phụt!
Tần Lan cười khúc khích: “Anh giỏi thật, nói dối cũng không đỏ mặt!”
Rất nhanh, ánh mắt của cô ấy bị người đang livestream ca hát ngoài trời phía xa xa hấp dẫn.
Mạc Hiển nhìn bóng dáng cô chạy qua đó, không khỏi cảm thấy đáng yêu.
Nói cô ấy ngốc thì tuổi còn trẻ mà đã được trường danh tiếng mời, còn nói cô ấy thông minh thì sao lại chẳng bao giờ tin lời anh nói vậy.
Sống hồ đồ mà thông minh, rất tốt...
Từ thái độ của người nhà họ Tần đối với cô ấy hôm nay, không khó để nhìn ra, ngoại trừ còn cái mác mang họ Tần, trên cơ bản, cô ấy không còn chút quan hệ nào với nhà họ Tần nữa.
Thậm chí những người kia căn bản không coi cô ấy là người nhà họ Tần, những người được gọi là họ hàng đó chỉ muốn tập đoàn Phong Hoa dưới trướng cô ấy mà thôi.
Vậy cũng đoán được, mấy năm nay cô ấy đã phải trải qua cuộc sống đau khổ đến nhường nào.
Rõ ràng bản thân sống chẳng bằng ai nhưng lại cứ cảm thông cho người cùng cảnh ngộ.
...
Lúc này, tại quán cà phê giữa hồ Giang Châu.
“Ha ha, ở trên cái đất này còn có người dám đối nghịch với cậu Chu sao?”, Văn Phong dùng thìa khuấy cà phê, lạnh nhạt cười nói.
Sắc mặt Chu Vân Phi âm trầm, trực tiếp lấy một cái túi giấy dai ra, đặt ở trên bàn: “Diệt trừ một thằng tiểu tốt làm tôi chướng mắt! Sau khi hoàn thành, tôi trả anh một triệu!”
“Ố ồ để coi là “tuyển thủ” đẳng cấp cỡ nào mà lại khiến cho cậu Chu bỏ ra một triệu mua cái mạng nhỏ của nó!”
“Một tên bảo vệ quèn! Gần đây nó ngáng đường tôi, còn mong đại ca Văn giúp tôi giải quyết hậu quả, anh cũng biết đấy, thân phận này của tôi không tiện tham dự vào!”
“Hiểu mà!”
Văn Phong mở túi giấy dai kia ra nhìn qua một cái, thấy bên trong này có một xấp tiền đặt cọc rất dày, thì vui vẻ ra mặt.
Tuy rằng giờ anh ta kinh doanh bất động sản, nhưng những mối làm ăn trước kia thì vẫn làm, chỉ cần có tiền, nguồn gốc của số tiền kia còn quan trọng nữa sao?
“Có ảnh không? Tối nay tôi sẽ để các anh em đi dần nhừ tử nó!”
Chu Vân Phi lấy một bức ảnh từ trong túi ra đặt ở trên bàn rồi đẩy qua: “Tốt nhất là để cho nó phải nằm ở trong bệnh viện cả đời này!”
Hắn muốn làm cho bất kì kẻ nào ủng hộ Tần Lan đều phải rơi vào cảnh sống không bằng chết!
Nếu không phải do tên Mạc Hiển kia phá đám ở giữa, dưới sự uy hiếp của những cổ đông, có lẽ Tần Lan đã giao tập đoàn Phong Hoa ra rồi.
Bây giờ thì hay rồi, nhiệm vụ không hoàn thành cũng thôi, ngược lại còn bị livestream khiến cho ồn ào nhốn nháo, tao cho Tần Lan một con đường sống.
Để tránh đêm dài lắm mộng, dứt khoát một lần, không làm thì thôi, sau khi lấy được tất cả bản quyền sáng chế phát minh của tập đoàn Phong Hoa, nhà họ Chu trực tiếp mua lại cổ phần, chỉ cần nghiên cứu ra loại thuốc có thể chống được ung thư, tiền vào túi, chỉ sợ khi ấy, giá trị của nhà họ Chu sẽ tăng vùn vụt.
Chỉ mấy mảnh đất ở Bắc Thành thì tính là cái gì!
Nghiên cứu ra thuốc đặc trị chống ung thư, mười nghìn tệ một viên thì vẫn sẽ có rất nhiều người uống, hơn nữa còn có thể thừa cơ lôi kéo một số gia tộc có tiền có thế vào cùng làm ăn.
“...”