Bây giờ Tống Thanh Diên không nợ Ninh Chiết bất kỳ ân tình nào.
Còn nói thẳng từ nay về sao không còn liên quan gì tới Ninh Chiết nữa, chẳng phải tên này vẫn là thằng vô dụng thôi sao?
Cá mặn rốt cuộc vẫn là cá mặn!
Trở mình một cái, vẫn là cá mặn!
Nghĩ tới lúc nãy mình đã xin lỗi một tên cá mặn, Triệu Thục Viện tức giận không thôi.
Tên cá mặn thối tha!
Lãng phí diễn xuất của mình rồi!
"Đủ rồi!"
Tô Minh Thành tức giận trừng mắt nhìn vợ mình: "Vừa nãy còn gọi người ta là con rể, bây giờ lại đuổi Ninh Chiết đi? Bà không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ thay bà đó!"
"Xấu hổ gì chứ? Không có ân tình của chiến tướng Tống, cậu ta là cái thá gì chứ?" Triệu Thục Viện hùng hồn quát, lại dặn dò con gái: "Bây giờ con đi ly hôn với cậu ta ngay, tên vô dụng này chẳng làm được tích sự gì, còn cố tình gây chuyện khắp nơi, mau nhanh chóng ly hôn với cậu ta đi, đừng để cậu ta gây họa cho gia đình mình nữa!"
"Mẹ đừng nói nữa, nào có ai giống mẹ chứ!"
Tô Lan Nhược cau mày nhìn mẹ mình, "Anh ta vừa cứu con, chuyện lần này cũng không trách anh ta. . . ."
Ngay cả cô cũng cảm thấy Triệu Thục Viện hơi quá đáng.
"Con. . . . ."
Sắc mặt Triệu Thục Viện cứng đờ, bà tức giận hét lên: "Ngay cả con cũng muốn giúp tên vô dụng này phải không? Được rồi, các người đều là người tốt, chỉ có bà đây là tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa! Hôm nay bà đây sẽ làm tiểu nhân tới cùng, nếu con không ly hôn với tên vô dụng này, hôm nay bà đây sẽ đập đầu chết ngay!"
Nói xong, Triệu Thục Viện chạy về cây cột ở cửa.
Đối mặt với Triệu Thục Viện dùng cái chết bức ép, cha con Tô Minh Thành vội vàng chạy tới khuyên bảo.
Tuy nhiên, Triệu Thục Viện không nghe bất cứ điều gì, một mực ép Tô Lan Nhược ly hôn với Ninh Chiết, tức giận đến mức chửi cả Tô Minh Thành.
Nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, Ninh Chiết khẽ thở dài.
"Được rồi, đừng lấy cái chết ra để uy nữa."
Ninh Chiếc không nói gì nhìn Triệu Thục Viện, sau đó ngước mắt nhìn Tô Lan Nhược, "Tôi về thu dọn đồ đạc trước, giải quyết xong chuyện gia đình thì đến công ty tìm tôi!"
"Ninh Chiết, đừng giận!" Tô Minh Thành vội vàng tiến tới khuyên nhủ Ninh Chiết: "Chú biết chuyện lần này không trách con được, chúng ta còn phải cảm ơn con. . . ."
"Chú Tô, tôi không giận đâu." Ninh Chiết cười lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tô Minh Thành bước lên giữ lấy Ninh Chiết, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được.
Sau khi rời khỏi Tô gia, Ninh Chiếc lắc đầu cưới khổ.
Lúc trước não mình quả thật bị úng nước mà!
Vậy mà lại đồng ý kết hôn với Tô Lan Nhược?
Đúng là tuyệt vời thật!
Bản thân vẫn chưa hỏi rõ lão gia tử thân phận thật sự của mình, còn có ân tình của Tống Thanh Diên!
Từ giờ trở đi, chỉ có thể sống một cách hèn mọn!
Nhìn bóng dáng Ninh Chiết rời đi phía xa, hai ông lão đứng ở trong tối cười lắc đầu.
Bộ Loan than nhẹ một tiếng, cười khổ nói: "Lão Quỷ, dù sao trí nhớ của thiếu chủ cũng dần dần thức tỉnh, chúng ta có cần phải làm như vậy không?"
Đâu chỉ có Bạch Tứ bên này.
Ngay cả Tô Trường Hà bên kia, cũng đang so chiêu với bọn họ.
Cho nên Ninh Triết mới không thể hỏi được Tô Trường Hà bất cứ điều gì.
"Cần thiết."
Lão quỷ gật đầu, nghiêm túc nói: “Thiếu chủ là kỳ tài ngút trời, tuổi trẻ đắc chí, chưa từng trải qua hỉ nộ ái ố của người thường, dẫn đến việc tu luyện trạng thái tinh thần không đủ, đi đến bến bờ nhập ma."
"Kí ức của thiếu chủ sắp thức tỉnh, chúng ta không có sức ngăn cản!"
"Nhưng chúng ta có thể để ngài ấy hưởng thụ cuộc sống người thường thêm vài ngày, để trạng thái tinh thần của ngài ấy được cải thiện hơn nữa!"
Bộ Loan suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Tại bệnh viện, vết thương trên tay Bạch Nhạc Chương đã được xử lý xong.
Tuy nhiên, trước đó ông đã tát Bạch Phi một tát, khiến miệng vết thương của Bạch Phi nứt toạc ra.
Phải khâu lại miệng vết thương thêm lần nữa.
Giờ đây, hai cha con trực tiếp trở thành bệnh nhân chung phòng bệnh.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, miệng vết thương của Bạch Phi lại bắt đầu đau nhức.
Nhưng trái tim anh ta còn đau hơn nữa!
Đi tìm Ninh Chiết báo thù không thành, ngược lại còn bị chính cha ruột của mình tát trước mặt mọi người?
Mặt mũi mất hết sạch con mẹ nó rồi!
Còn vô duyên vô cớ bị gán tội.
Tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta cũng đành chịu.
Cha anh ta dặn anh ta không được đụng chạm tới Ninh Chiết, anh ta dám không nghe theo.
Nhưng anh ta lại không dám không nghe lời Tống Thanh Diên.
Người phụ nữ này tuy xinh đẹp nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay khi giết người.
Anh ta không hề nghi ngờ, nếu anh ta dám làm phiền Ninh Chiết, Tống Thanh Diên nhất định sẽ giết anh ta.
Cảm giác đau khổ không thể trả đũa này gần như khiến anh ta buồn bực đến mức muốn nổ tung!
Trong cơn buồn bực, Bạch Phi liếc mình cha mình.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt Bạch Phi đột nhiên trở nên âm trầm.
Lão già vẫn còn cười được à?
"Bị Tống Thanh Diên dọa đến ngu người rồi à?"
Tim Bạch Phi như thắt lại, lo lắng nhìn cha mình.
Bạch Nhạc Chương đang suy nghĩ vài chuyện, nghe được lời của con mình, theo bản năng mắng to: "Tống Thanh Diên cái rắm, nếu không ít. . . ."
Mắng được một nửa, Bạch Nhạc Chương đột nhiên giật mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ông không dám quên lời nói của vị kia.
Tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của thiếu chủ!
"Xong rồi! Lão già này bị dọa đến ngu người thật rồi sao?"
Bạch Phi rên rỉ, bất chấp buồn bực, vội vàng hét lên: "Còn đứng đó làm gì? Đi gọi bác sĩ nhanh lên!"
A Đại phản ứng lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Đứng lại!"
Bạch Nhạc Chương gọi A Đại lại, nhìn con mình đầy phẫn nộ: "Ông đây rất ổn!"
"Ổn cái rắm!" Bạch Phi than thở, lại hét lên với A Đại: "Mau đi gọi bác sĩ đi! Chẳng lẽ không nghe ông già này dám gọi Tống Thanh Diên là cái rắm luôn rồi sao? Này không phải bị dọa đến ngu người thì là cái gì?"
Ngay cả anh ta cũng biết Tống Thanh Diên là nhân vật không thể trêu chọc tới, huống chi là lão già này?
Cũng chỉ là người bị dọa đến ngu người mới có thể nói ra lời này!
"Mày. . . . ."
Bạch Nhạc Chương nghẹn lại, suýt nữa nhảy lên đánh tên khốn kiếp này.
"Ông đây rất ổn! Vừa rồi nghĩ vài chuyện mới thất thần!" Bạch Nhạc Chương cố kìm nén cơn giận giải thích, lại phất tay với A Đại: "Ra ngoài đi, không được cho bất kỳ kẻ nào vào phòng bệnh!"
"Tứ gia, ngài. . . . . .Ngài thực sự không sao chứ?" A Đại thận trọng hỏi.
Không chỉ Bạch Phi nghi ngờ Bạch Nhạc Chương bị dọa đến ngu người, cậu ta cũng nghi ngờ.
Đừng nói là Giang Châu, cho dù là toàn bộ Đông Nam, cũng không có người dám nói Tống Thanh Diên là cái rắm đâu!
"Tôi. . . ." Mặt Bạch Nhạc Chương co giật: "Mau cút nhanh đi! Nếu không ông đây đánh mày thành tên ngu đần luôn đấy!"
A Đại không dám nhiều lời, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Khi rời đi, còn đóng cửa phòng bệnh lại dùm họ.
Cửa vừa đóng lại, Bạch Nhạc Chương lập tức bước xuống giường bệnh, đến bên cạnh con trai.
"Sau này nếu mày còn dám gây phiền phức cho Ninh Chiết, tao sẽ tự tay chặt mày thành từng mảnh cho chó ăn!"
Bạch Nhạc Chương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con trai mình.
“Xem ra vẫn chưa ngu." Bạch Phi thở phào một hơi, không nói nên lời nhìn Bạch Nhạc Chương: "Không phải ông vừa nói Tống Thanh Diên là cái rắm sao?"
Nhưng anh ta vẫn muốn tìm Ninh Chiết báo thù!
Nhưng dù anh ta có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám coi thường lời cảnh cáo của Tống Thanh Diên!
"Tao mẹ nó. . . ."
Bạch Nhạc Chương không nói nên lời, suýt nữa đã tát anh ta thêm cái nữa.
Cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, Bạch Nhạc Chương trầm giọng ra lệnh: “Không những không được khiêu khích Ninh Chiết, còn phải tìm cách kết giao với Ninh Chiết! Nếu trở thành bạn bè thì càng tốt."
Đây chính là điều ông vừa nghĩ tới!
Âm thầm bảo vệ thiếu chủ, chẳng qua chỉ là để ông không tiết lộ thân phận của thiếu chủ.
Nhưng đâu có nói không được để người nhà kết giao với thiếu chủ đâu!
Ông thấy thiếu chủ đã run rẩy không thôi, chắc chắn không dám tự mình kết giao đâu.
Trọng trách này chỉ có thể giao cho tên vô sỉ này thôi!
Nếu có thể kết giao với thiếu chủ trong thời gian thiếu chủ mất trí nhớ, khi trí nhớ của thiếu chủ thức tỉnh, nói không chừng có thể cởi mở với cha con bọn họ hơn. . . .