Phó tổng?
Ninh Chiết hơi sững sờ, vội vàng lắc đầu từ chối: "Tôi rất cảm kích lòng tốt của Hậu gia, nhưng. . . ."
"Ninh tiên sinh cứ gọi tên là lão Diệp được rồi." Diệp Khinh Hậu liên tục xua tay.
". . .. . ." Ninh Chiết hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: "Tôi vẫn nên gọi ông là Diệp tiên sinh đi! Tôi nhận ý tốt của Diệp tiên sinh, nhưng tôi không làm phó tổng được đâu!"
Tất nhiên anh cũng muốn làm phó tổng.
Nhưng anh không năng lực này đâu!
Diêu Chấn Hải hiểu sai ý của Ninh Chiết, vội vàng nói: "Nếu Ninh tiên sinh cảm thấy chức vụ phó tổng quá thấp, tôi có thể để vị trí này của tôi. . . ."
"Tôi thực sự không thể làm được!"
Ninh Chiết cười khổ nói: “Nói thật với mọi người, vài năm trước tôi rơi xuống biển mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, trước kia có lẽ tôi có hiểu chút y thuật hoặc là cổ thuật, nhưng bây giờ không hiểu cái gì cả. . . . ."
Nghe những lời nói của Ninh Chiết, trong mắt Diệp Khinh Hậu hiện lên một tia giác ngộ.
Tuy nhiên, đối với ông ấy việc Ninh Chiết có mất trí nhớ hay không cũng không thành vấn đề.
Nếu ngay cả mất trí nhớ mà Ninh Chiết đã lợi hại như thế, còn phải nói đến việc khôi phục trí nhớ sao?
Người như thế, hiện tại không kết giao, còn đợi tới khi nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Khinh Hậu cười nói: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, cũng có thể làm đội trưởng đội an ninh công ty của lão Diêu."
"Này. . . . ." Ninh Chiết nghĩ nghĩ: "Như vậy thì được."
Anh tin rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm được vị trí đội trưởng đội an ninh.
Diệp Khinh Hậu cười nói: “Nhưng đội trưởng đội an ninh bên lão Diêu có hai chức trách, không biết Ninh tiên sinh thấy. . . . .có vấn đề gì không?"
"Hai chức trách?" Ninh Chiết khó hiểu.
Diệp Khinh Hậu cười nhìn Ninh Triết, “Ban ngày là đội trưởng đội an ninh ở công ty lão Diêu, buổi tối còn phải bảo vệ biệt thự của tôi ở ngoại ô phía Nam nữa."
"Này. . . ." Ninh Chiết kinh ngạc, dỡ khóc dỡ cười nhìn Diệp Khinh Hậu: "Chẳng lẽ ông muốn đưa biệt thự cho tôi ở à?"
"Có ý này, nhưng biệt này cũng cần người bảo vệ thật." Diệp Khinh Hậu cũng không phủ nhận.
Như vậy sao?
Ninh Chiết im lặng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Lo cái gì!
Dù sao thì anh cũng đã nói rõ tình huống của mình rồi.
Nếu Diệp Khinh Hậu nhất quyết muốn như thế, anh cũng không có lý do gì để từ chối.
Bản thân không có trộm cắp hay lừa đảo gì, sợ cái gì chứ!
Lại nói chuyện thêm vài ba câu, Ninh Chiết không nhịn được nữa lập tức rời đi.
Sau khi tiễn Ninh Chiết rời đi, Bồ Vấn Kinh lập tức nói với Diệp Khinh Hậu: "Người biết về Cửu Long Lệ Hỏa Châm đếm trên đầu ngón tay, dù cậu ta có mất trí nhớ hay không, tuyệt đối đều là cao thủ!"
Rất ít người biết đến Cửu Long Lệ Hỏa Châm.
Mà Ninh Chiết lại có thể nhìn ra vị trí mình thi châm không đúng!
Điều này đủ để giải thích rất nhiều vấn đề!
"Đúng!" Diệp Khinh Hậu gật đầu đồng ý, sau đó nói với Diêu Chấn Hải: "Ngày mai tan ca, hãy đưa Ninh tiên sinh đến biệt thự của tôi! Ngoài ra, mọi yêu cầu của cậu ta đều sẽ được đáp ứng vô điều kiện!"
"Vâng!" Diêu Chấn Hải cung kính đáp lời.
Sau khi dặn dò Diêu Chấn Hải vài chuyện, Diệp Khinh Hậu mới bảo Diêu Chấn Hải rời đi.
Rời đi không bao lâu, Diêu Chấn Hải nhận được điện thoại của Tô Lan Nhược.
"Diêu tổng, tôi là Tô Lan Nhược bạn của Tôn Vân Thạch, đêm nay không thể tâm sự được với Diêu tổng, thật sự rất tiếc nuối, tôi muốn hẹn gặp Diêu tổng vào sáng mai, không biết Diêu tổng có thuận tiện không?"
Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, lập tức đồng ý.
Tuy nhiên, lại kêu Tô Lan Nhược chiều mai hãy tới.
Sáng mai, ông ta phải bố trí ổn thỏa cho vị phật lớn Ninh Chiết này trước!
Nếu bố trí vị này không tốt, ông ta không chịu nổi lửa giận của Hậu gia đâu!
…
Vận may của Ninh Chiết không tồi.
Bên cạnh khách sạn nhỏ có một hiệu sách.
Ninh Triết lập tức mua hai cuốn sách, một cuốn về Trung y, một cuốn về Tây y.
Trở lại khách sạn nhỏ, Ninh Triết cầm cuốn sách y học lên, bắt đầu đọc.
Nhưng mà đọc nửa ngày, cũng không có tác dụng gì.
Uổng phí tám mươi bảy tệ này rồi.
"Vứt con mẹ nó đi!"
Ninh Chiết ném cuốn sách sang một bên, nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Ninh Chiết dậy sớm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh trả phòng, lao tới công ty của Diêu Chấn Hải.
Khi đến nơi, Diêu Chấn Hải đã bảo thư ký đợi anh ở đó.
Dưới sự hướng dẫn của thư ký, Ninh Chiết thuận lợi hoàn thành thủ tục nhận chức, cũng hiểu rõ thêm chức trách của mình, còn nhận được ba bộ đồng phục."
Thay bộ đồng phục mới, Ninh Chiết cảm giác cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều.
Do tính chất nghiệp vụ của Tô gia nên số lượng nhân viên bảo vệ tương đối nhiều, nhiệm vụ cũng gian khổ hơn, mà đội bảo vệ ở đây, bao gồm cả Ninh Chiết, chỉ có tám người, nhưng nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.
Những người trong đội an ninh cũng rất nhiệt tình với đội trưởng đội bảo vệ Ninh Ninh Triết.
Dù sao Ninh Chiết cũng được đích thân thư ký của Diêu Chấn Hải tiếp đãi.
Bất cứ ai tinh mắt đều có thể đoán được Ninh Chiết là người có mối quan hệ rộng.
Ninh Chiết dành cả buổi sáng để làm quen với môi trường xung quanh, sau bữa trưa, Diêu Chấn Hải lại gọi điện, mời anh đến văn phòng.
"Ninh tiên sinh đã quen chưa?"
Diêu Chấn Hải mời Ninh Chiết ngồi xuống uống trà, sau đó cười hỏi.
"Quen rồi!” Ninh Chiết gật đầu cười nói: “Còn tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều."
Làm đội trưởng đội an ninh, lương của anh cao hơn bộ trưởng an ninh Ân Hoa kia nhiều, nhưng lại không cần làm quá nhiều việc, thậm chí có thể nói là rất nhàn nhã.
“Vậy thì tốt.” Diêu Chấn Hải gật đầu cười, sau đó hỏi: “Cậu lái xe được không?”
“Không.” Ninh Chiết lắc đầu.
“Vậy lát nữa tôi sẽ phân tài xế cho cậu.” Diêu Chấn Hải cười nói.
"..." Ninh Chiết sửng sốt, ngơ ngác nhìn Diêu Chấn Hải.
Đưa tài xế cho đội trưởng đội an ninh?
Trở nên đặc biệt như vậy khiến anh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh!
Ninh Chiết đang định từ chối, nhưng Diêu Chấn Hải lại nghiêm túc nói: “Ninh tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, nguyên nhân chính là cậu phải chạy tới chạy lui giữa công ty và biệt thự bên kia, đi xe máy điện thực sự rất bất tiện.”
Ninh Chiết suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: "Tôi là đội trưởng đội an ninh, nếu ông coi tôi như tổ tông, còn không bằng đưa tôi một chức vị nhàn tản nằm ở nhà ngủ. . . . ."
Lấy danh nghĩa bảo vệ biệt thự để anh ở trong đó còn miễn cưỡng được.
Nhưng đưa tài xế cho mình thì thật sự quá mức rồi.
Nhìn thấy Ninh Chiết từ chối, Diêu Chấn Hải cũng không kiên trì nữa.
Đúng lúc này, Diêu Chấn Hải nhận được một cuộc gọi khác từ Tô Lan Nhược, xác nhận với ông ta về thời gian cuộc gặp mặt chiều nay.
Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, ấn định thời gian là ba giờ chiều.
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Chấn Hải lại hỏi Ninh Chiết: “Tôi xem hồ sơ lý lịch cậu để ở phòng nhân sự, hình như trước đây cậu từng làm việc cho tập đoàn Tô thị phải không?”
“Ừ.” Ninh Chiết gật đầu.
"Vậy chắc cậu biết Tô Lan Nhược phải không?" Diêu Chấn Hải cười hỏi.
Ninh Chiết có chút ngạt thở, kinh ngạc nói: "Hậu gia không nói cho ông biết quan hệ giữa tôi và Tô Lan Nhược sao?"
Diệp Khinh Hậu có thể tra được số điện thoại của anh, biết ân oán giữa anh và Bạch Phi, có lẽ cũng biết mối quan hệ giữa mình và Tô Lan Nhược đi?"
"Cái này..." Diêu Chấn Hải nhẹ nhàng lắc đầu: "Hậu gia thật sự không có nói cho tôi biết."
Ninh Chiết lắc đầu cười khổ: "Trên pháp lý, cô ấy là vợ tôi! Nhưng..."
Nói được một nửa, Ninh Chiết đột nhiên dừng lại.
Anh đã hứa sẽ không nói lung tung chuyện bọn họ đã ly hôn.
Diêu Chấn Hải không nhận thấy sự khác thường của anh, kinh ngạc nhìn anh.
Tô Lan Nhược thật sự là vợ của anh?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diêu Chấn Hải, Ninh Chiết không khỏi tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”