Diệp Khinh Hậu hẹn Ninh Chiết dùng cơm lúc bảy giờ ba mươi tối.
Nhưng vừa mới qua bảy giờ, ông ấy và Bồ Vấn Kinh đã đứng chờ ở cửa Trân Tú Phường.
Tuy nhiên, mãi đến bảy giờ rưỡi Ninh Chiết vẫn chưa đến.
Diệp Khinh Hậu lại gọi điện hỏi thăm, mới phát hiện chỗ Ninh Chiết đang kẹt xe.
Trong lúc hai người kiên nhẫn chờ đợi, Diêu Chấn Hải và Tôn Gia Niên cũng đi về phía này.
Nhìn thấy hai người Diệp Khinh Hậu đứng chờ ở cửa từ xa, Diệp Chấn Hải vội vàng chạy tới, tiến lên khom mình hành lễ.
"Hậu gia! Lão Bồ!"
Thái độ của Diệp Chấn Hải khiêm tốn dị thường, khiến Tôn Gia Niên âm thầm khiếp sợ.
Ông ta tới sân bóng đánh golf mỗi ngày chỉ để kết bạn với Diêu Chấn Hải!
Thế nhưng Diêu Chấn Hải lại cung kính hai vị này như thế?
Nghĩ tới đây, Tôn Gia Niên cũng vội vàng nịnh nọt: "Xin chào Hậu gia! Chào lão Bồ!"
Diệp Khinh Hậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói với Diệp Chấn Hải: "Tôi và lão Bồ đang chờ bạn tới, không thể trò chuyện với các người được, đi làm việc của ông đi!"
"Vâng!"
Diệp Chấn Hải gật đầu, lại nói với Bồ Vấn Kinh: "Lão bồ, gần đây thân thể tôi có chỗ không khỏe, ngày mai ngài có rảnh không?"
"Đừng nói nhiều lời vô nghĩa!" Diệp Khinh Hậu không hài lòng cắt ngang Diêu Chấn Hải.
Ít người biết rằng Diêu Chấn Hải và Phượng Mị giống nhau, đều là người của ông ấy.
Nhìn thấy Diệp Khinh Hậu không hài lòng, tim Diêu Chấn Hải đập thình thịch, vội vàng khom lưng rời đi.
"Từ từ!"
Lúc này, Bồ Vấn Kinh đột nhiên ngăn ông ta lại, nói nhỏ vào tai Diệp Khinh Hậu mấy câu.
Diệp Khinh Hậu suy nghĩ một lát, sau đó gọi Diêu Chấn Hải sang một bên: "Lát nữa lão Bồ muốn ông giúp chúng tôi kiểm tra y thuật của người bạn kia, nếu bữa tiệc này không quan trọng thì từ chối đi."
"Được!" Diêu Chấn Hải vội vàng gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi về phía Tôn Gia Niên: "Tôi có việc phải làm ở đây, không thể ăn tối với mọi người nữa! Lần sau có thời gian thì lại hẹn tiếp."
"A, cái này..." Tôn Gia Niên hơi dừng một chút, sau đó ngập ngừng nói: "Con trai tôi và bạn của nó đang chờ ở bên trong, bọn họ đều muốn xem phong thái của Diêu tổng, rất muốn được đón tiếp Diêu tổng, hay là cứ tới đó uống một chén thôi được không?"
Diêu Chấn Hải đang định từ chối thì Diệp Khinh Hậu lại nháy mắt với ông ta.
Diêu Chấn Hải hiểu ý, lúc này mới đồng ý.
"Diêu tổng, vị đại nhân vật kia là ai vậy?"
Khi đưa Diêu Chấn Hải tới phòng, Tôn Gia Niên tò mò hỏi.
"Về sau nếu gặp được, cứ kêu Hậu gia là được rồi!" Diệp Chấn Hải thuận miệng đáp, không muốn nhiều lời.
Tôn Gia Niên thấy thế, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Chẳng mấy chốc họ đã tới phòng.
Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược đã đợi ở phòng rất lâu.
Nhìn thấy Diêu Chấn Hải, hai người nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình mời Diêu Chấn Hải ngồi xuống.
Diêu Chấn Hải xua tay, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn có tiệc, không thể ăn bữa cơm hôm nay với hai người được, uống với mọi người một chén rồi tôi sẽ đi ngay!"
Nghe được lời của Diêu Chấn Hải, hai người hơi sửng sốt.
Này. . . . .Đã bị lỡ hẹn?
"Còn không mau rót rượu cho Diêu tổng đi? Hai đứa có thể uống rượu với Diêu tổng là đã cho hai người mặt mũi rồi!" Tôn Gia Niên tức giận trừng mắt nhìn hai người, thầm mắng không có mắt nhìn.
Tôn Vân Thạch tỉnh táo lại, nhanh chóng rót rượu cho Diêu Chấn Hải.
Diêu Chấn Hải chỉ uống một chén rượu với bọn họ, trao đổi danh thiếp cho nhau, sau đó nhanh chóng rời đi."
Nhìn Diêu Chấn Hải rời đi, Tô Lan Nhược lập tức cảm thấy tiếc nuối không thôi.
"Không sao đâu, tốt xấu gì chúng ta cũng gặp được Diêu tổng, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội." Tôn Vân Thạch cười an ủi.
Nghĩ tới đây, Tô Lan Nhược liền cười nhẹ nhõm.
Khi Diêu Chấn Hải đi ra ngoài, ông ta phát hiện ra mấy người Diệp Khinh Hậu đã không còn ở đó nữa.
Gọi điện hỏi thì mới biết khách của bọn họ đã tới nơi rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Chấn Hải vội vàng đi tới Lan Xá.
Trong phòng, Ninh Chiết xin lỗi bọn họ vì đến muộn.
Diệp Khinh Hậu và Bồ Vấn Kinh liên tục xua tay, nói không sao cả.
Đúng lúc này, Diêu Chấn Hải đẩy cửa bước vào.
Diệp Khinh Hậu lập tức đứng dậy giới thiệu Ninh Chiết và Diêu Chấn Hải với nhau.
Diêu Chấn Hải bước tới, cung kính hành lễ với Ninh Chiết: "Gặp mặt Ninh tiên sinh."
'Diệp tổng khách khí rồi." Ninh Chiết có chút dở khóc dở cười.
Anh đã nói rất nhiều lần mình không hiểu cổ thuật và y thuật, nhưng hình như bọn họ vẫn không tin!
Diêu Chấn Hải mừng rỡ, vội vàng lắc đầu: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, cứ gọi tôi một tiếng lão Diêu là được rồi."
"..." Ninh Chiết hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được rồi, đừng khách sáo nữa, mau ngồi đi." Diệp Khinh Hậu bảo Diêu Chấn Hải ngồi xuống, lại giải thích với Ninh Chiết: "Lão Diêu là người của tôi, vừa nãy trùng hợp gặp nhau, cơ thể ông ấy không thoải mái, tôi mới kêu ông ấy tới đây cùng nhau ăn cơm, thuận tiện mời lão Bồ xem giúp ông ấy."
“Ồ.” Ninh Chiết cười gật đầu, nhưng trong lòng lại có âm thầm nghi ngờ.
Rốt cuộc là muốn để Bồ Vấn Kinh xem cho Diêu Chấn Hải, hay là để mình xem cho Diêu Chấn Hải đây?
Nhưng anh thật sự không biết tí y thuật nào!
Cũng may, hình như bọn họ không định mời Ninh Chiết xem bệnh giúp Diêu Chấn Hải.
Sau khi đồ ăn và rượu được dọn ra, họ lại nói chuyện khác.
Sau khi uống được ba tuần rượu, Bồ Vấn Kinh đề nghị xem mạch cho Diêu Chấn Hải.
Tất nhiên Diêu Chấn Hải không dám từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Sau khi kiểm tra mạch đập của Diêu Chấn Hải, Bồ Vấn Kinh cười nói: "Không có gì nghiêm trọng cả, chình là bị nhiễm lạnh thôi! Đừng đợi đến ngày mai lại đi tìm tôi, để tôi châm cứu cho cậu ở đây luôn, ép hết hàn khí ra là ổn rồi."
"Vâng, đa tạ lão Bồ."
Diêu Chấn Hải đồng ý, lão Bồ lại yêu cầu cởi áo ra.
Bồ Vấn Kinh lập tức lấy ngân châm ra.
"Lão bồ, ông còn mang theo ngân châm bên người à?' Ninh Chiết trêu ghẹo nói.
"Thứ để kiếm sống, đương nhiên phải mang theo bên người rồi." Bồ Vấn Kinh cười ha hả, lại chậm rãi rút ngân châm ra, bắt đầu thi châm lên phía sau lưng Diêu Chấn Hải.
Ninh Chiết vô cùng thích thú nhìn Bồ Văn Cảnh thi châm.
Càng nhìn càng cảm thấy bị mê hoặc.
Ngay lúc Bồ Vấn Kinh chuẩn bị đâm chiếc ngân châm thứ chín vào, đột nhiên Ninh Chiết cau mày: "Vị trí của chiếc ngân châm này hình như không đúng phải không?"
Vừa rồi vị trí của cây ngân châm này đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Tổng cộng có chín châm!
Mấy châm trước đó đều không có vấn đề gì!
Nhưng vị trí của cây châm này khác với ký ức trong đầu anh.
"Cậu xem, tôi già nên lú lẫn rồi, nếu không nhờ Ninh tiên sinh nhắc nhớ thì thiếu chút nữa đã hạ sai châm rồi!"
Bồ Vấn Kinh vỗ nhẹ đầu mình, vội vàng đổi vị trí hạ châm.
“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
Ninh Chiết ngơ ngác nhìn Bồ Vấn Kinh, trong lòng lại nghi ngờ không thôi.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ anh thật sự là bác sĩ sao?
Không thì lát nữa mua mấy cuốn sách y thuật xem sao?
Nói không chừng có thể tìm lại trí nhớ trước đây của mình nữa?
"Ha ha, đúng, thuận miệng nói thôi."
Bồ Vấn Kinh nhìn thấy nhưng không vạch trần, cười ha hả trả lời.
Ninh Chiết nhìn ông ấy không nói gì, cũng không nói thêm nữa.
Sau một một phen kiểm tra đơn giản, bọn họ cũng không nói về đề tài này nữa.
Nửa bữa cơm sau, Ninh Chiết đã không ngủ một ngày một đêm liền bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Diệp Khinh Hậu thấy vậy, lập tức cười nói: "Tôi thấy hình như Ninh tiên sinh buồn ngủ rồi, nếu không, hôm nay chúng ta tới đây thôi?"
"Quả thật tôi có chút buồn ngủ." Ninh Chiết gật đầu đồng ý: "Từ tối qua đến giờ tôi không ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi tìm việc làm. Thực xin lỗi..."
“Tìm việc làm?” Ba người đều sửng sốt.
Ninh Chiết gật đầu: “Hôm nay tôi mới từ chức.”
"Thật vậy sao?" Ánh mắt Diệp Khinh Hậu lóe lên, ngẩng đầu nhìn Diêu Chấn Hải, "Lão Diêu, công ty của ông hình như đang thiếu phó tổng phải không?"
"Đúng, đúng!" Diêu Chấn Hải làm sao lại không hiểu ý của Diệp Khinh Hậu, vội vàng nói với Ninh Chiết: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, có thể đến công ty chúng tôi với tư cách là phó tổng..."