Dù đã năm sáu năm trôi qua nhưng Huyết Lang vẫn không thể nào quên được cảnh tượng ác mộng đó.
Người đàn ông được mệnh danh là ác ma phương Đông, là cơn ác mộng của vô số cường giả phương Tây.
Chính anh là người một mình đột nhập vào tổng bộ của Thần Chi Thứ Khách, sau đó thô bạo tàn sát hết tất cả cường giả của Thần Chi Thứ Khách trong khi bản thân không bị một chút thương tổn nào!
Tại hiện trường, đừng nói là thi thể nguyên vẹn, ngay cả một cánh tay hoàn chỉnh cũng không còn sót lại!
Khi đó anh ta không có chút sức mạnh nào cả, thậm chí là tư cách chết trong tay anh cũng không có cho nên mới miễn cưỡng giữ lại được một mạng.
Không ngờ chỉ mấy năm sau anh ta lại tự mình dâng thân lên trước họng súng của anh.
Vậy mà lúc nãy anh ta còn ngu ngốc muốn bắt anh làm con tin?
Ngay lúc này, Huyết Lang đã bị nỗi sợ hãi vô tận nuốt chửng, thậm chí việc Tống Thanh Diên đang đánh tới cũng không nhận ra.
"Bùm!"
Bàn tay của Tống Thanh Diên giáng xuống, Huyết Lang còn chưa kịp giãy giụa đã thất khiếu chảy máu, chết ngay tại chỗ.
Sau khi đánh gục Huyết Lang, Tống Thanh Diên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô mới nhận ra người đứng đó chính là Ninh Chiết.
Cơn tức giận của Tống Thanh Diên lập tức xông thẳng lên não, cô phẫn nộ hét lên: "Anh ăn no rỗi việc quá rồi đúng không? Người ta đánh đấm kiểu này mà anh cũng muốn vào góp vui sao?"
"Tôi..." Ninh Chiết phục hồi tinh thần, ấp úng trả lời: "Tôi chỉ tới đây đi nặng thôi, nếu cô không tin tôi có thể cho cô xem..."
"Anh……"
Sắc mặt Tống Thanh Diên cứng đờ, sau đó điên cuồng hét lên: " Mau cút đi cho tôi!"
Anh định kéo cô đi xem bãi phân anh vừa cho ra lò sao?
Sao anh không đi chết đi chứ? !
Ninh Chiết không nhúc nhích, cau mày nhìn thi thể trên mặt đất: "Người này..."
Có vẻ hơi quen quen.
"Đây không phải chuyện anh có thể quan tâm! Mau cút đi đi!"
Tống Thanh Diên mất kiên nhẫn vung tay lên, hung hăng vung nắm đấm về phía Ninh Chiết.
Ninh Chiết biết mình không thể đắc tội người này, trong lòng thầm mắng một tiếng rồi hậm hực đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, Ninh Chiết đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tống Thanh Diên hỏi: "Lúc trước cô nói cô nợ tôi một ân tình, giờ còn tính không?"
"Nhiều lời!"
Tống Thanh Diên hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Trước giờ tôi chưa thất hứa bao giờ!"
"Được rồi!"
Ninh Chiết nghe vậy mới yên lòng quay người rời đi.
Cô còn giữ lời hứa thì tốt rồi.
Hiện tại không cần phải sợ hãi nhà họ Bạch nữa.
Dù nhà họ Bạch có trâu bò đến mức nào cũng không thể trâu bằng Quỷ Túc chiến tướng - Tống Thanh Diên này đâu đúng không?
Nhìn bóng lưng Ninh Chiết rời đi, Tống Thanh Diên không nhịn được mà lắc đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Hơn mười phút sau, cận vệ Ngân Hồ đã lái xe tới.
Nhìn thấy xác của Huyết Lang, Ngân Hồ kinh hãi, vội vàng bước tới nói: "Chúc mừng chiến tướng đã giết chết Huyết Lang, lập được một chiến công vĩ đại khác!"
Huyết Lang là một sát thủ lừng danh ở nước ngoài, anh ta nổi tiếng xảo quyệt và tàn nhẫn.
Nửa năm trước, một trong bảy vị lão tướng phía Nam đã từng chiến đấu với Huyết Lang, nhưng người đó không những không giết được Huyết Lang mà còn phải gánh chịu tổn thất.
Tống Thanh Diên lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải tôi giết.”
"Hả?" Ngân Hồ có chút khó hiểu.
"Chính xác thì đây chỉ là một món hời mà tôi vừa nhặt được."
Hai mắt Tống Thanh Diên sáng rực giải thích: “Với thực lực của tôi, có lẽ sẽ giết được Huyết Lang nhưng không thể dễ dàng như vậy được! Vừa rồi có người mới ra tay trấn áp Huyết Lang khiến anh ta không thể động đậy, cho nên tôi mới có cơ hội giết chết anh ta dễ dàng như vậy."
Tống Thanh Diên xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo.
Nếu không phải công lao của cô, cô cũng không thèm tranh làm gì.
Vừa nãy bị Ninh Chiết làm tức giận nên cô mới không nghĩ tới chuyện này.
Trong khi chờ đợi Ngân Hồ đến, cô đã từ từ nghĩ ra nguyên nhân.
Vào thời khắc sinh tử nhưng Huyết Lang vẫn đứng yên bất động ở đó, như vậy rõ ràng lúc đó anh ta đã bị vị cao nhân nào đó mạnh mẽ áp chết.
Chẳng qua là đợi cô kịp phản ứng thì đã quá muộn.
Cô đã tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của vị cao nhân đó ở đâu.
"Người đó là ai? Người đó có thể làm Huyết Lang bất động sao?"
Ngân Hồ sửng sốt nhìn Tống Thanh Diên với vẻ khó tin.
Tống Thanh Diên khẽ lắc đầu: "Đối phương không có lộ diện, nhưng thực lực của đối phương khẳng định rất đáng sợ, chỉ sợ còn vượt qua cả bốn vị Chiến Vương!"
Nghe được lời nói của Tống Thanh Diên, Ngân Hồ không khỏi hít một hơi: "Không ngờ ở Giang Châu lại có người lợi hại như vậy!"
"Đúng!"
Tống Thanh Diên khẽ gật đầu nói: "Cô lập tức bắt đầu điều tra mục đích Huyết Lang lẻn vào Giang Châu đi, nhất định phải tìm ra đấy!"
Cô chỉ vô tình gặp được Huyết Lang, lúc đó đang ở khu vực thành phố đông đúc khó ra tay nên cô mới bí mật đi theo anh ta đến đây.
Huyết Lang lén lút tiến vào Giang Châu, nhất định là có âm mưu!
"Vâng!" Ngân Hồ nhận mệnh, sau đó tiếc nuối nói: "Nếu có thể bắt sống được Huyết Lang thì tốt rồi."
"Tôi cũng nghĩ vậy!" Tống Thanh Diên ảo não.
Nhắc đến chuyện này, Tống Thanh Diên lại cảm thấy tức giận.
Nếu không phải lo lắng Huyết Lang sẽ giết chết Ninh Chiết, cô cũng không muốn giết chết Huyết Lang làm gì.
Biết được nguyên nhân sự việc, sắc mặt Ngân Hồ không khỏi xám xịt đi.
Nghĩ một hồi Ngân Hồ lại giật mình, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ Ninh Chiết chính là người đã âm thầm ra tay áp chế Huyết Lang? Chẳng lẽ anh ta chính là tuyệt thế cao thủ giấu nghề trong tiểu thuyết?"
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thanh Diên hơi giật giật mấy cái, cô giơ tay gõ nhẹ lên đầu Ngân Hồ: “Có thời gian rảnh thì đi rèn luyện thể lực đi, đừng có xem mấy tiểu thuyết não tàn đó nữa! Nếu anh ta thực sự có sức mạnh này thì tại sao vừa rồi anh ta còn bị Huyết Lang dọa đến ngu người như vậy?"
"Đúng vậy. . . " Ngân Hồ xoa xoa đầu, cười xấu hổ.
Tống Thanh Diên trợn mắt nhìn cô ấy, sau đó ra lệnh: "Sau này giúp tôi tìm một chỗ ở cố định ở Giang Châu. Tôi muốn tạm thời ở lại Giang Châu một thời gian."
Ngân Hồ hơi kinh ngạc nói: "Việc điều tra mục đích Huyết Lang đến đây cứ giao cho tôi là được rồi, không cần cô tự mình làm..."
Tống Thanh Diên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia sáng nóng rực.
"Tôi muốn tìm ra cường giả đang ẩn náu ở Giang Châu này. Người mạnh như vậy chỉ cần chỉ điểm cho tôi vài chiêu thôi sẽ giúp tôi đạt được lợi ích dài lâu..."
Biết được mục đích của Tống Thanh Diên, Ngân Hồ nhanh chóng đồng ý.
Cùng lúc đó, Ninh Chiết đã trở lại công ty.
Sau khi trở lại, anh phát hiện Ân Hoa đã làm thay ca của mình.
Ninh Chiết bỗng nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn, anh vội vàng nói: "Anh Hoa, em đến rồi đây! Anh mau về nhà đi!"
"Không được!" Ân Hoa ngăn anh lại, trêu chọc nói: "Hiện tại cậu đã là phò mã rồi."
"Phò mã cái rắm."
Ninh Chiết bĩu môi, chán nản nói: "Không phải là anh không biết vì sao em lại trở thành phò mã! Hiện tại em đang hối hận muốn chết đây này."
"Việc này có gì phải hối hận!" Ân Hoa cười lớn rồi vỗ vỗ bả vai Ninh Chiết nói: "Làm con rể nhà giàu chắc chắn là không dễ rồi! Mới bắt đầu có thể không quen nhưng từ từ quen rồi sẽ ổn thôi."
Ninh Chiết lắc đầu cười khổ: "Em không quen được đâu! Em thà làm một bảo vệ nhỏ còn tốt hơn!"
Nói xong, Ninh Chiết đang định bước tới nhận lấy việc trong tay Ân Hoa nhưng đã bị Ân Hoa ngăn lại.
"Không cần! Đã giờ này rồi, cũng không còn xe về nhà nữa, đi taxi thì phí tiền."
Ân Hoa hào phóng cười nói: "Nếu thật sự thấy có lỗi với tôi thì ngày mai thức dậy, cậu đi bốc cho tôi vài thang thuốc bắc đi, ngày mai tôi còn phải đi làm, chắc là không rảnh đi."
“Anh bị bệnh à?” Ninh Chiết lo lắng hỏi: “Bệnh gì?”
Ân Hoa lắc đầu, chậm rãi cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, xúc động nói: “Là một người đàn ông trung niên, đã đến lúc tôi cần phải uống cẩu kỷ nóng…”