Hai người ồn ào trò chuyện một hồi nữa, Ân Hoa vẫn sống chết không chịu để anh nhận ca.
Không còn cách nào khác, Ninh Chiết chỉ có thể trở về ký túc xá ngủ một giấc để ngày mai đi bốc thuốc cho n Hoa thật sớm.
Giằng co cả một ngày, Ninh Chiết vừa nằm trên giường không lâu đã gáy o…o…
Trong mơ, anh lại nhìn thấy mấy cảnh tượng máu me kia xuất hiện.
Ngày hôm sau, Ninh Chiết tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, đưa tay xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, trong lòng thầm mắng một tiết chết tiệt rồi uể oải đi rửa mặt.
Sau khi qua loa ăn sáng, Ninh Chiết liền cưỡi chiếc xe điện chạy đến Hồi Xuân Đường bốc thuốc cho n Hoa.
Mới tám giờ rưỡi, trong hiệu thuốc vẫn chưa có khách.
Ninh Chiết lấy hình ảnh trong điện thoại ra đưa cho lão trung y xem, bảo ông ấy bốc thuốc theo đơn này.
"Nhóc con, có vẻ thân thể của cậu hơi yếu đuối nhỉ!"
Vị trung y già kia đẩy đẩy mắt kính rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sắc mặt Ninh Chiết trầm xuống: "Tôi tới bốc thuốc giùm người khác, sức khỏe của tôi rất tốt!"
Lão trung y nói “Ồ”, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ không tin.
Ninh Chiết không nói nên lời, chỉ có thể thúc giục ông ấy đi bốc thuốc.
Ngay lúc vị bác sĩ già đang định bốc thuốc cho Ninh Chiết thì một chiếc ô tô sang trọng đột nhiên dừng lại bên ngoài.
Một thanh niên đang vội vàng cõng một người đàn ông trung niên xuống xe, chưa kịp đóng cửa lại, anh ta đã tức tốc cõng người đàn ông trên lưng chạy vào Hồi Xuân Đường, trên miệng còn không ngừng hét lớn
"Lão Bồ, lão Bồ..."
Nghe thấy tiếng gọi, Bồ Vấn Kinh vô thức quay đầu lại.
Nhìn thấy Thất Cân vội vã cõng người chạy vào, Bồ Vấn Kinh không kịp bốc thuốc cho Ninh Chiết nữa mà vội vàng chạy tới đón anh ta, buồn bực hỏi: “Tại sao Hầu gia lại ngất rồi?”
"Tôi cũng không biết!"
Thất Cân vội vàng tìm một chỗ đặt Diệp Khinh Hầu xuống, lo lắng nói: "Hầu gia và tôi ra ngoài làm chút việc, mới đi được nửa đường thì Hầu gia đột nhiên ngất đi. Xin ông hãy nhanh xem ông ấy thế nào rồi!"
“Này chàng trai, tôi muốn cứu người trước, nếu cậu không vội thì đợi con trai tôi về lấy thuốc cho cậu nhé, nó ra ngoài làm chút việc, hơn mười phút nữa sẽ quay lại. Nếu vội thì cậu đến hiệu thuốc khác cũng được."
Bồ Vấn Kinh vội vàng giải thích tình hình với Ninh Chiết rồi nhanh chóng bước tới kiểm tra mạch đập của Diệp Khinh Hậu.
Ninh Chiết gật đầu, cũng không nói nhiều.
Chỉ chờ hơn mười phút thôi, đi tìm hiệu thuốc khác nói không chừng còn tốn thời gian hơn thế nữa.
Thôi thì cứ ở đây chờ vậy!
Ông ấy đang vội cứu người, anh cũng không thể ép ông bốc thuốc cho mình trước.
“Vẫn là chứng thiếu máu, hơn nữa tình trạng lần này còn trầm trọng hơn trước nhiều.” Bồ Vấn Kinh thu tay lại, hỏi Thất Cân: “Hầu gia không uống thuốc mà tôi kê cho sao?”
"Uống. Ông ấy có uống đều đặn mỗi ngày mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy." Thất Cân nhanh chóng trả lời.
"Vậy làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?"
Bố Vấn Kinh bối rối, cau mày: "Theo lý mà nói, sẽ không xảy ra chuyện như vậy!"
Im lặng suy nghĩ một lúc, Bố Vấn Kinh lại vội vàng lấy một túi ngân châm ra.
Dù sao lúc này cũng nhàn rỗi, Ninh Chiết tò mò bước tới xem náo nhiệt.
Trước giờ anh chỉ nghe qua người ta có thể dùng ngân châm để chữa bệnh chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Sau khi yêu cầu Thất Cân cởi áo Diệp Kinh Hầu xuống, Bố Vấn Kinh bắt đầu tiến hành châm cứu.
Sau vài châm hạ xuống, Diệp Kinh Hầu không những không tỉnh lại mà cơ thể còn xuất hiện mấy biểu hiện kỳ lạ.
Thân thể ông ấy bất ngờ nóng đỏ lên như sắt nung.
Sắc mặt của Bố Vấn Kinh đại biến, ông nhanh chóng ngừng châm cứu, Thất Cân cũng gấp đến mức mặt mày đỏ bừng.
Nhìn thân thể đỏ rực của Diệp Khinh Hậu, một mảnh ký ức chợt xẹt qua trong đầu Ninh Chiết.
Ninh Chiết vô thức mở miệng nói: "Tìm một bát máu gà trống, rạch một đường trên tay ông ấy sau đó châm kim vào những chỗ này..."
Vừa nói, Ninh Chiết vừa chỉ vào mấy huyệt đạo trên người Diệp Khinh Hậu.
Nhưng mà, dù nói thế nhưng chính anh cũng không biết đó là huyệt đạo gì.
"Hửm?"
Bồ Vấn Kinh ngẩng đầu nhìn Ninh Chiết: "Cậu biết y thuật? Cậu có biết rốt cục là ông ấy bị gì không?"
Ninh Chiết hoàn hồn lại thì thầm mắng mình lên cơn nữa, anh lắc đầu nói: "Tôi không biết y thuật, tôi chỉ tùy tiện nói..."
Thất Cân nghe vậy thì sắc mặt đen kịt hét lên: "Không biết thì anh nói lung tung làm gì chứ? Mau cút sang một bên!"
"Được rồi, là tôi nhiều chuyện!" Ninh Chiết bất mãn hừ một tiếng rồi quay đi.
Tâm trạng Thất Cân không tốt, muốn phát tác ra thì bị Bố Vấn Kinh ngăn lại.
Lúc này, con trai của Bố Vấn Kinh cũng đã làm xong việc trở về.
Ninh Chiết không muốn ở lại xem náo nhiệt nữa nên đã cầm lấy thuốc rồi nhanh chóng rời đi.
Bố Vấn Kinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía sau nhà.
Sau một hồi gà gáy om sòm, Bồ Vấn Kinh cuối cùng cũng bưng ra một bát máu gà nóng hổi.
Thất Cân thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản Bồ Vấn Kinh: "Ông thật sự muốn thử phương pháp mà tên nhãi kia nói sao? Lỡ như Hầu gia xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Cứ thử xem đi!" Bồ Vấn Kinh đau đầu nói: "Trước giờ tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống như Hầu gia. Có lẽ biện pháp thanh niên kia vừa nói sẽ có tác dụng."
Nói xong, Bồ Vấn Kinh bắt đầu làm theo biện pháp mà Ninh Chiết đã nói.
Một lúc sau, cánh tay của Diệp Kinh Hầu liền phồng lên.
Giống như có một con gì đó rất lớn đang bò trườn dưới cánh tay của ông ấy.
Con vật đó nhanh chóng bò tới miệng vết thương trên tay ông rồi nhào thẳng vào chiếc bát đầy máu gà.
Đến lúc này họ mới nhận ra con vật đó là gì.
Đó là vô số con giun màu đen lớn cỡ cây kim cùng tụ lại một chỗ!
Mấy con giun đen vừa nhào vào bát máu đã lập tức điên cuồng hút hết máu gà.
Nhìn mấy con giun háu ăn, khát máu kia làm đám người xung quanh không khỏi rùng mình.
"Chúng ta đều đã nhìn nhầm rồi, thanh niên vừa rồi chính là một cao nhân thâm tàng bất lộ!"
Bố Vấn Kinh lặng lẽ thở dài một tiếng, yêu cầu con trai nhanh chóng cầm rượu cồn đến đốt hết đám giun kia.
Không cần bắt mạch, không cần trực tiếp chạm vào kiểm tra!
Chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên nhân sự việc và cách điều trị.
Người đó chắc chắn là một cao nhân!
Bồ Thu Thạch không dám lơ là, anh ấy nhanh chóng rót rượu vào rồi châm lửa.
Trong ngọn lửa cuồng nộ, đám giun đen kia không ngừng quằn quại phát ra tiếng “xèo… xèo” ghê người.
"Cha, chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhìn lũ giun đeo kia giãy dụa trong ngọn lửa làm da đầu Bồ Thu Thạch tê dại.
"Cổ trùng!"
Bố Vấn Kinh nghiêm túc giải thích: “Đám cổ trùng này đã chui vào cơ thể rồi cắn nuốt gần hết máu của Hầu gia, cũng vì thế nên ông ấy mới bị thiếu máu! Ông ấy càng bổ sung thêm nhiều máu, đám cổ trùng này sẽ càng sinh sôi nhiều hơn. Đơn thuốc bổ sung máu huyết mà cha kê cho ông ấy không những không giúp được gì mà còn suýt hại chết ông ấy…”
Bồ Thu Thạch chợt bừng hiểu ra, anh ấy kinh ngạc nói: "Thì ra trên đời thật sự có cổ thuật à!"
Sắc mặt Thất Cân tái mét, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão Bồ, xin hãy ông hãy nói thêm về chuyện cổ trùng này cho tôi biết. Người muốn hạ độc này phải làm thế nào, có phải cần tiếp xúc thân thiết với ông ấy mới làm được như vậy không? Tôi nhất định phải tìm ra là người nào đã âm mưu giết chết Hầu gia!"
“Cậu nói vậy thật sự đã làm khó lão rồi.”
Bồ Vấn Kinh cười khổ nói: “Trước đây tôi còn không biết Hầu gia đã trúng cổ trùng thì bây giờ làm sao tôi có thể biết được người ta hạ độc này thế nào chứ? Trước giờ tôi chỉ mới nghe qua cổ thuật, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy trực tiếp như vậy…”
"Cậu có thể thử đi tìm vị cao nhân vừa rồi." Bồ Thu Thạch bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Nghe Bồ Thu Thạch nói vậy, Thất Cân lập tức cứng đờ.
Vừa rồi vị cao nhân kia tốt bụng nhắc nhở mà anh ta còn tỏ thái độ tệ như vậy.
Nếu không có lão Bồ ngăn cản, có lẽ anh ấy đã lao tới đánh người rồi.
Chưa tính đến việc có tìm được hay không.
Cho dù tìm được, chỉ sợ là vị đó cũng không muốn nói cho anh ta biết!
Nghĩ tới đây, trên mặt Thất Cân bỗng nhiên lộ ra vẻ hối hận mãnh liệt...