Cạch.
Chu Thế Dương giận dữ đập mạnh điện thoại xuống, sắc mặt tái xanh vì giận. Ông không ngờ không chỉ Lưu Mộc Dương không nể mặt ông mà ngay cả La Thiên Minh cũng như vậy.
- La Thiên Minh, lão gia hỏa này, hãy chờ đó cho tôi.
Chu Thế Dương oán hận mắng một câu. Vốn ông còn muốn dựa vào việc Tôn Nghị dù sao cũng là đệ tử của La y sư, ít nhất La y sư cũng phải đè xuống chuyện này. Chỉ cần Giang Khương chủ động nói với Lưu Mộc Dương là không truy cứu nữa, như vậy Tôn Nghị vẫn còn một con đường sống. Nhưng La Thiên Minh lại từ chối, nói đứa nào cũng là đệ tử của ông, không thể thiên vị đứa này bỏ đứa kia vân vân…Rõ ràng là thiên vị thằng ranh Giang Khương rồi còn gì. Thế cháu ngoại của tôi không phải đệ tử của ông?
Lúc này, Chu Thế Dương đã ghi hận La Thiên Minh. Nếu không phải La Thiên Minh có uy vọng cực cao trong viện, ông đã trực tiếp nổi bão rồi.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sắc mặt La y sư lúc này cũng có chút hổ thẹn, nhìn điện thoại trong tay, hừ lạnh một tiếng. Thật ra ông không lo lắng việc này. Quy định của Thiên Y Viện, không ai có thể phá hư. Hơn nữa, ông còn là y sư nhất phẩm cao cấp nhất, cho dù Chu Thế Dương là Thiên y sư cũng phải nể mặt ông.
Cất điện thoại di động vào túi, La y sư bước đến phòng cấp cứu. Tình huống của Giang Khương đã ổn định, nhưng điều mà ông lo lắng nhất chính là sau khi Giang Khương tỉnh lại, thần kinh có bị ảnh hưởng gì hay không.
Đây là điều mà ông quan tâm nhất.
Tôn Nghị bước vào phòng, nhìn thấy Giang Khương đang ôm giai nhân trong lòng, sắc mặt không khỏi có chút cứng đờ. Y vốn tưởng rằng lúc này Giang Khương hẳn phải nằm ở trên giường, thân hình cắm đầy các dây nhợ, còn có sư phụ và Vương Mịch ở bên cạnh tiêm thuốc. Hơn nữa, sau mười mấy tiếng cứu tỉnh, lại còn phải can thiệp phục hồi hệ thống thần kinh.
Ai biết được mới có gần một tiếng, Giang Khương đã ngồi dậy ôm mỹ nữ trong tay.
- Mẹ kiếp, hệ thống thần kinh của nó không bị gì sao? Vậy thì…
Tôn Nghị lẳng lặng nhìn Giang Khương, đột nhiên trong lòng căng lên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Giang Khương hiển nhiên cũng chú ý đến Tôn Nghị, ánh mắt tùy ý lướt qua, nhìn sắc mặt âm trầm của Tôn Nghị, trong lòng có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên chút dị thường.
Thấy Giang Khương nhìn mình, Tôn Nghị thầm mắng một câu trong lòng rồi bước vào, miễn cưỡng cười nói:
- Giang Khương, cậu tỉnh lại rồi sao? Vậy thì tốt quá rồi. Tôi nghe cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên từ bên ngoài vội vã chạy về.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc cố nở nụ cười của Tôn Nghị, Giang Khương mỉm cười nói:
- Làm phiền Tôn sư đệ quan tâm rồi.
- Hả, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Nghe được một tiếng Tôn sư đệ, Tôn Nghị có cảm giác muốn hộc máu. Rõ ràng y nhập môn trước Giang Khương, nhưng lại bị Giang Khương đoạt trước chức y sĩ tam phẩm, còn y vẫn còn là một y sĩ thực tập, gọi y một tiếng sư đệ đã là nể mặt lắm rồi.
Nhưng điều mà y lo lắng nhất chính là, ánh mắt Giang Khương vẫn rất bình thường, không hề có biểu hiện bất ổn nào về tinh thần. Xem ra chẳng cần can thiệp tinh thần nào cả. Chẳng lẽ y thật sự thua sao?
Mặc dù rất lo lắng, nhưng Tôn Nghị một chút cũng không dám biểu lộ ra mặt, chỉ mỉm cười tiếp tục dò xét Giang Khương, xem có phải một chút vấn đề cũng không có hay không.
Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu lại được đẩy ra. Người bước vào là La y sư. Thấy Giang Khương đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần cũng không tệ lắm, gương mặt La y sư hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi:
- Giang Khương, con tỉnh rồi sao?
- Vâng, sư phụ, con vừa mới tỉnh lại.
Nhìn gương mặt vui mừng của La y sư, nụ cười của Giang Khương lại càng đậm hơn.
- Cảm giác thế nào?
Nhìn tinh thần Giang Khương rất tốt, một chút cũng không có dấu hiệu bị thuốc ảnh hưởng, La y sư cảm thấy yên tâm.
- Cảm giác không tệ lắm, cũng không có điều gì bất thường.