Tôn Nghị không biết tại sao chuyện mà y lo lắng nhất lại xảy ra.
Lý phán quan không phải là kẻ ngốc, tại sao lại khai y ra?
Nhưng đến nước này rồi, Tôn Nghị biết, nếu ngay cả La y sư đã biết chuyện này, y đã chẳng còn đường lật lại. Chỉ còn hy vọng duy nhất là dựa vào ông ngoại mà thôi.
- Viện Giám sát thì thế nào? Bất quá cũng chỉ cấm túc mình. Ở phòng sám hối, mặc kệ Lý phán quan có để ý đến mình hay không, còn ông ngoại, mình cũng sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.
- Tuyệt đối không thể để mất thể diện trước mặt Giang Khương cũng như Vương Mịch. Chỉ cần còn ông ngoại, mình vẫn còn cơ hội xoay người.
Tôn Nghị mím chặt môi, hít sâu hai hơi, miễn cưỡng làm cho gương mặt tốt hơn một chút sau đó mỉm cười gật đầu với La y sư:
- Sư phụ, con đi đây.
Nói xong, cũng không nhìn Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ, xoay người bước ra ngoài ngay.
Nhìn thân ảnh có chút đơn độc của Tôn Nghị biến mất ngoài cửa, Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ đều ngạc nhiên.
- Sư phụ, Tôn Nghị…
Vương Mịch nhìn Tôn Nghị, sau đó quay sang hỏi La y sư.
- Không cần lo cho nó đâu. Về sau các con sẽ rõ.
La y sư cũng không định nói ra chuyện này. Dù sao cùng lắm ngày mai mọi người cũng sẽ biết.
Thấy La y sư nói như vậy, Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ không biết Tôn Nghị đã phạm phải tội gì mà để phòng Giám sát hỏi đến.
Chỉ có Giang Khương là cau mày, sau đó khóe miệng vểnh lên.
Thấy Giang Khương đã không còn việc gì, hơn nữa Tuyên Tử Nguyệt cũng đã vào, Mã Tiểu Duệ cảm thấy cũng không cần ở đây nữa, liền chào La y sư và mọi người. Chỉ là trước khi đi, không nhịn được liếc nhìn cánh tay trái của Giang Khương một cái, khiến cho Giang Khương như nhảy dựng trong lòng.
- Bà nương này không biết có phát hiện được gì hay không?
Giang Khương suy nghĩ, đột nhiên có chút đau đầu.
Trên đường đi, sắc mặt Tôn Nghị có chút khó coi. Không ít y sĩ thực tập hoặc y sĩ bậc thấp muốn chào hỏi y, nhưng nhìn vẻ mặt âm lãnh của y, ai nấy đều vội vàng tránh sang một bên.
Hôm nay ai cũng nhìn ra tâm trạng của Tôn đại công tử không tốt. Ai cũng không muốn dính xui xẻo với y.
Nhưng khi Tôn Nghị bước vào trong khu vực viện Giám sát, tâm trạng liền tốt hơn. Bởi vì y nhìn thấy ông ngoại đang đi vào trong.
- Ông ngoại.
Tôn Nghị vui mừng kêu lên.
- Ừm.
Nhìn thấy Tôn Nghị, Chu Thế Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nghiêm mặt gật đầu, sau đó tiếp tục đi vào bên trong.
Đối với phản ứng của Chu Thế Dương, Tôn Nghị cũng không lấy làm lạ. Y gây ra tai họa như vậy, tâm trạng của ông ngoại làm sao mà tốt được. Không mắng y đã là khoan dung lắm rồi.
Tôn Nghị cũng không đi theo phía sau Chu Thế Dương, tự mình đến phòng điều tra của viện Giám sát để trình diện.
Nhưng tâm trạng của y đã không còn tối tăm nữa, rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao có cự đầu trong viện làm hậu thuận, mặc kệ là ai, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều.
- Chủ nhiệm Lưu, tôi đến để xin phúc thẩm.
Gương mặt Chu Thế Dương hiện lên sự lạnh lùng, cũng không nói gì, trực tiếp bày tỏ thái độ bất mãn của mình.
Mặc dù ông xếp cuối trong các Thiên y sư, nhưng mặc kệ thế nào, là một trong năm cự đầu, ông vẫn có đủ tư cách để tỏ thái độ như bây giờ.
Đối với thái độ của Chu Thế Dương, Lưu Mộc Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chu Thế Dương nổi tiếng bao che khuyết điểm, tính tình lại nóng nảy.
Lưu Mộc Dương mỉm cười. Bây giờ ông chỉ căn cứ vào quy định của viện mà làm việc, một chút cũng không chột dạ, cười nói:
- Mời lão Chu anh ngồi, tôi lập tức an bài ngay.
- Hừ.
Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng, không thèm lên tiếng.
Về phần gã tổ trưởng phòng điều tra nho nhỏ này, chỉ là một kẻ chết thay xui xẻo. Nhân vật nhỏ thường hay phải làm mấy chuyện như thế.