Part 1:
Hơi đột ngột một chút, cơ mà bạn nghĩ gì về từ “hôn thê”?
Tôi nghĩ hôn thê là người bạn tri kỷ của ai đó suốt quãng đời còn lại, được sắp đặt từ nhỏ bởi phụ huynh. Nhưng ngày nay điều này lại không thường thấy, chỉ có những gia đình giàu có hoặc thân thiết với nhau mới cho con cái họ đính hôn như vậy. Nhưng bạn không thật sự nghĩ nó là như thế, đúng không?
Đúng vậy, tôi, Yuuya Toba đã đính hôn từ nhỏ. Phụ huynh tôi và cô ấy đều có mối quan hệ thân thiết từ trước cả khi chúng tôi được sinh ra. Gia đình của chúng tôi phải nói là giàu nứt vách, gọi là có số má cũng chẳng sai. Vì thế bạn có thể xem điều đó là một chuyện thường tình.
…Trong khi hôn ước của chúng tôi có thể xem là bình thường thì cả hai đứa lại không được như vậy.
----------------------------
9:00 sáng một ngày thứ bảy trong tháng sáu.
“…Vẫn chưa thấy cô ấy đâu.”
Đã biết là điều này sẽ xảy ra, nhưng mà…
Tôi thở dài.
Tôi đã sống một mình ở căn hộ kể từ khi vào cao trung.
Tôi thức dậy đúng giờ như mọi khi, hoàn thành bữa sáng cho hai người và kiểm tra lại thời gian… Chỉ là phòng hờ nhưng cũng nên thử nói chuyện với cô ấy. Nhìn về phía cửa, nhưng tôi không thấy ai ở đó cả. Còn không có cả tiếng kẽo kẹt của cánh cửa căn hộ kế bên… Bất giác tôi lại thở dài.
“Có nên mở cửa ban công không nhỉ?”
Ban công của tôi nối liền với ban công người hàng xóm. Nó đã từng được ngăn ra bằng một vách ngăn, nhưng với sự cho phép của quản lý chung cư, chúng tôi đã dỡ đi. Do đó, chúng tôi có thể đến căn hộ của người còn lại bất cứ lúc nào, miễn là cánh cửa kéo không khóa. Còn lại thì khi đi ngủ hay là ra ngoài, chúng tôi khóa cửa này lại vì lý do an ninh.
Cô hàng xóm có lẽ vẫn chưa mở cửa ban công, nên tôi lại phải vào bằng cửa trước. Nhưng tôi không muốn mở với chìa khóa dự phòng bởi vì… những điều tiếp theo có thể xảy ra.
Nghĩ vậy, tôi bước đến cửa căn hộ cô ấy. Dĩ nhiên là nó bị khóa rồi. Gọi điện thoại nội bộ thì hoàn toàn vô dụng, vậy nên tôi sử dụng chìa khóa dự phòng để vào. Tôi vào trong căn hộ, mở cánh cửa kéo theo phong cách Nhật Bản mà cô ấy dùng như phòng ngủ. Do đó, tôi có thể thấy chính xác điều mà tôi đã đoán.
“…Muu… Mmm… Hehehe…”
“Được rồi… Anh biết là em vẫn chưa dậy, nhưng-”
Bước chân vào phòng, đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng quen thuộc mà tôi đã từng thấy vô số lần. Một cô gái lười biếng đang nằm trong futon, tóc rối bù cùng với nụ cười mỉm vẫn còn trên mặt. Tên cô ấy là Mitsuki Fushimi. Chúng tôi là bạn thuở nhỏ gần như là từ khi mới sinh ra, và hơn hết, cả hai đứa đã đính hôn.
Về vị thế xã hội, nàng được biết với cái danh 'Con cưng chủ tịch'. Cũng chính vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà cô được mấy người ở trong những buổi tiệc gọi là ‘Lá ngọc Cành vàng’. Mái tóc đen dài [note32426] tỏa sáng dưới mọi ánh đèn là thứ cô hết mực chăm chút. Ấy vậy mà mái tóc tuyệt đẹp ấy lại chẳng mấy khi xuất hiện vào ban ngày – Trớ trêu thay, bởi chủ nhân của nó lại có thói quen ngủ ngày. Giờ cô vẫn còn đang ngái ngủ, thoải mái ôm gối. Chẳng biết cái vẻ ngoài tươm tất, gọn gàng của một nàng ‘Tiểu thư Đài các’ bay mất tiêu rồi?
Mà dù sao đi nữa, lý do chính khiến Mitsuki thích một cái futon trong căn phòng thay vì giường là... 'Em thích cuộn tròn, và lăn lăn lăn và-' Có thể hiểu được cho cổ nhỉ? Một cô gái với mái tóc đen xinh đẹp nằm mơ màng trong cái futon – Trông chả giống con gái của một gia đình danh giá cho lắm. Nhìn cảnh cô nằm ngủ như một khúc gỗ trên tấm futon càng làm mất đi hình tượng của một tiểu thư nhà giàu.
“Này~ Mitsuki… Thức dậy được rồi đó…”
“...nnn-?”
Tôi gọi cổ, mất một lúc mới có phản hồi. Khi ngủ, cô nàng cứ lăn qua lăn lại. Còn bây giờ với cái quần đùi và áo ba lỗ thay vì mặc pyjama, cô ấy nằm ngửa bụng ra. Nắng sớm đang chiếu thẳng vào mặt cô – Nhưng khi thấy điều này hằng ngày, tất cả cả những gì mà bạn có thể nghĩ là "nữa hả trời..."
Dù cho cô ấy có chảy bao nhiêu dãi khi đang ngủ, bạn vẫn dễ dàng thừa nhận Mitsuki thật dễ thương và xinh đẹp. Cái áo bị cuộn lại để lộ ra một phần đôi gò bồng đào của cô ấy. Cũng vì đang mặc quần đùi nên đôi chân xinh đẹp của cô ấy được phơi ra, một thân hình hoàn hảo. Cô ấy nhẹ nhàng gãi lên bụng, có lẽ vì đổ mồ hôi do nóng. Khách quan mà nói, rõ ràng không ai có thể thể tin được cái dáng vẻ lúc này là của cô. Dĩ nhiên rồi, tính cẩu thả có thể hủy đi sự quyến rũ của cổ. Hình tượng bên ngoài và sự thất vọng khi tận mắt trông thấy… khác nhau đến đáng kinh ngạc. Nhưng do ở cùng với nhau đã quá lâu nên chắc tôi sẽ cảm thấy khá lạ lùng nếu cô nàng không luộm thuộm như này. Vì nhiều lý do, nghĩ về những điều tự nhiên lại khiến tôi mỉm cười, đành chọt vào má cô ấy để lờ đi suy nghĩ đó của bản thân.
“…nnn…? …nnnnya…”
Mitsuki tạo ra âm thanh dễ thương như một cô mèo con, rồi di chuyển người gần tới tay tôi hơn, như thể muốn hôn luôn vậy.
“…nnn… …yêu anh~…”
“…”
Đó là một nụ cười ấm áp. Tôi biết là cô ấy nói mớ trong lúc ngủ, nhưng... điều đó khiến tôi lơ là đi đôi chút. Chụp lấy tay tôi, cô ấy xóa bỏ đi nụ cười rồi đưa gương mặt sát về tôi.
“Hehe… Cảm ơn về bữa ăn…”
À. Yêu chỉ vì cho phép em ăn anh à?
“…Thôi nào, dậy đi.”
Trước khi có thể chạm đến miệng, tôi đưa tay lên trán cô ấy, nơi mà nó dừng lại với một cú chặt nhẹ. Cô ấy để vọt ra một âm thanh rên rỉ dễ thương, điều khiến tôi muốn đánh thức cô ấy dậy hơn nữa. Đừng bất ngờ nếu tôi đã thô lỗ như thế.
“…nn… Yuuya…?”
Dường như cuối cùng Mitsuki đã tỉnh dậy được một chút và quay cái mặt mơ màng nhìn về phía tôi. Đúng như tôi nghĩ, tôi đã phá vỡ lá chắn đầu tiên và khiến cô ấy rơi lệ một ít.
“…Ahh, Yuuya, sao anh lại…?”
Đó là lời đầu tiên sau khi thức dậy, cô ấy đã thật sự thất vọng.
“Ý em là gì khi hỏi tại sao?”
“Tại sao ư? Em đang có một giấc mơ đẹp, sao anh lại đánh thức em dậy chứ, đồ ngốc này?”
“Bởi vì đã đến giờ dậy rồi.”
“Bởi vì anh ngang như cua vậy. Ai mà muốn dậy chứ…”
…Tôi không chắc rằng mình có muốn một giấc mơ như thế không nữa.
“Thôi nào, dậy đi. Em không thể ăn anh, nên anh sẽ làm bữa sáng trong khi em chuẩn bị.”
Ngay khi tôi nói điều đó, một vệt sáng thông suốt xuất hiện trong đôi mắt mơ màng của cô ấy.
“…Anh vẫn chưa làm à?”
“Vì chẳng biết bao giờ em dậy, nên làm sớm thì bữa sáng nguội mất. Với lại anh cũng không làm gì quá phức tạp nên chỉ cần một chút thời gian thôi.”
“Được rồi…”
Mitsuki vẫn nằm ngửa, giơ tay trái về phía tôi. Trong đầu tôi chợt nghĩ “ôi trời” rồi định giúp cô ấy đứng dậy trước khi trở về căn hộ của mình.
Trong nháy mắt, tay phải cô ấy vồ lấy vai tôi, đạp lên hông tôi dồn lực về phần lưng trong khi xoay người hất. Một đòn Tomoe hoàn hảo. [note32374]
Vốn biết là cô nàng định làm gì với mình nên tôi đã không kháng cự, mặc cho cổ nhẹ nhàng quăng tôi xuống đất và ngồi lên trên.
“Hôm nay là ngày nghỉ. Vậy ngủ cùng em đến chiều nhé?”
Khi nói những lời đó, Mitsuki cọ má lên ngực tôi hệt như một cô mèo nhỏ đang làm nũng vậy, nhưng thực tế là cô ấy vẫn chưa tỉnh táo.
“Được thôi, nhưng không phải em có chuyện gì đó phải làm ở nhà cha mẹ hay sao?”
“Chẳng sao cả, chuyện cũng chẳng có gì nên em sẽ nhờ họ làm dùm sau.”
Cổ nói điều đó với vẻ tự đắc đến mức tôi bắt đầu tự hỏi-
“…Em tính đến chuyện này ngay từ đầu rồi hửm?”
“Ehehe~ Nhưng anh cũng đã biết là nó sẽ xảy ra đúng không?”
Thấy tôi quay sang một bên, cổ tinh nghịch cười.
Tôi biết chắc có đến 70-80% để điều này xảy ra.
“Em vẫn còn mệt do phải trở thành một quý cô tối qua… Nên em muốn được thư giãn cả ngày hôm nay.”
“Được, anh hiểu rồi.”
Chính xác là do tối qua – tối thứ sáu có một buổi tiệc được tổ chức bởi một công ty của nhị vị phụ huynh, vậy nên chúng tôi buộc phải tham gia. Ở một sự kiện chính thức như thế, Mitsuki khoác lên mình vẻ ngoài thanh lịch một cách rực rỡ.
.
.
.
.
Part 2
“Ồ, chủ tịch của Tập đoàn Toba. Rất vinh dự được gặp ngài.”
“Mừng kỷ niệm 10 năm thành lập công ty.”
Một bữa tiệc đứng được tổ chức tại đại sảnh xa hoa của một khách sạn hạng sang ngay giữa trung tâm Tokyo.
Tôi nghe cuộc đối thoại giữa cha mình và vị giám đốc của công ty đối tác. Khi liếc sang Mitsuki, cô nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi di chuyển thật tự nhiên sang đứng cạnh tôi.
Vị giám đốc kia lướt một lượt nhìn cả hai đứa sau lưng cha tôi.
“Vậy… Đây là con trai ngài mà mọi người hay đồn thổi nhỉ?”
“Đúng thế. Là con trai tôi, Yuuya và hôn thê của nó, Mitsuki.”
Cha tôi chuyển sang đứng phía đối diện, nhường chỗ cho Mitsuki và tôi bước lên trước.
“Rất hân hạnh được gặp bác. Cháu là con trai cả của Katsuya Toba, tên Yuuya Toba.”
“–Còn cháu là Mitsuki Fushimi, hôn thê anh ấy. Rất vinh dự khi được bác mời đến bữa tiệc hôm nay.”
Mitsuki và tôi trong âu phục lịch thiệp cùng nhẹ nhàng cúi đầu. Như một quý ông, tôi mặc bộ com-lê kiểu thương nhân, trong khi Mitsuki diện lên người một chiếc đầm xanh nhạt màu cocktail. Bộ đầm sáng màu, mái tóc đen tuyệt mỹ, và một phong cách trang nhã tạo ấn tượng đối với đám đông xung quanh cô ấy về vẻ thanh lịch và duyên dáng, rất hợp với cái danh hiệu “Tiểu thư Đài các” của cô nàng.
“Tôi nghe được rằng con trai ngài đã là tạo dựng tên tuổi như một nhà đầu tư. Và hôn thê của cậu quý tử này… họ của cô bé là Fushimi nhỉ, trùng với họ của giao dịch viên trong công ty ngài?”
“Đúng vậy, cha của con bé làm việc ở vị trí điều hành. Chúng tôi quen biết nhau rất lâu rồi, thành thật mà nói, tiểu thư này lại quá hợp với hoàng tử nhà tôi.”
Mitsuki mỉm cười khi nghe cha tôi khen cô ấy.
“–Không, thưa cha, con vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Để xứng đáng là hôn thê của Yuuya, con phải tiếp tục phấn đấu hơn nữa để không phải làm hổ thẹn gia đình mình.”
Tôi không thể để cô ấy tự hạ thấp bản thân như thế.
“Thôi nào, em khiêm tốn quá đấy. Kỹ năng nấu nướng của em được cha anh công nhận rồi còn gì, em cũng giữ vai trò quan trọng trong hội học sinh, và nguồn đầu tư của em cũng đang thành công nữa. …Em còn đang làm mọi thứ tốt hơn thế nữa. Anh chưa bao giờ nghĩ em không xứng làm hôn thê của mình.”
“–Em rất vui khi nghe anh nói thế. Cảm ơn anh, Yuuya-san.”
Thấy Mitsuki mỉm cười ngọt ngào, bất giác tôi cũng mỉm cười đáp lại. Những lời ca tụng đó hoàn toàn là sự thật, tất cả từ việc cô ấy ở trong hội học sinh, cho đến việc cô ấy nấu ăn rất ngon, và cả việc cô ấy tài giỏi trong rất rất nhiều điều khác nữa. …Ngoại trừ vài vấn đề mà cô ấy mắc phải. Nhưng may thay, đống khuyết điểm ấy không lộ ra bên ngoài.
“…Cả hai đứa, đây không là chỗ để đóng phim tình cảm. –Giám đốc, tôi xin lỗi về hành động của hai đứa nó.”
“Hahaha, nhìn chúng thân thiết nhau như thế khiến tôi rất vui. Tôi mừng là khi thấy trông điều đó. Nếu người thừa kế và vợ cậu ta tài giỏi như này, Tập đoàn Toba sẽ càng thịnh vượng hơn trong những năm tới.”
“Ahaha, chúng ta sẽ xem liệu người kế vị của tôi trong tương lai có làm hài lòng các vị cổ đông hay không?”
Tôi mỉm cười dịu dàng nhìn sang Mitsuki trong khi lắng nghe “cuộc hội thoại” của người lớn. Tôi tự hỏi liệu “có phải hai đứa đã tiến triển thêm một chút?”
Đêm cứ thứ thế trôi, và những cuộc đàm thoại như này cứ thế được lặp lại.
-----------------------------------------------
–Và đó là buổi tiệc mệt mỏi hồi tối qua. Dù sau đó chúng tôi có thể ngủ lại khách sạn, nhưng do Mitsuki lại muốn về nhà để thư giãn, và tôi biết chính xác cô ấy đang tính đến chuyện ngủ nướng luôn cả sáng hôm sau.
Có lý do chính đáng để chúng tôi diễn tuồng như thế ở các buổi tiệc. Cho dù là ý tốt hay ý xấu thì nhiều người tiếp cận hai đứa cũng chỉ vì con cái của chủ tịch. Để mọi thứ trong tầm kiểm soát, chúng tôi cần phải thể hiện rõ sự thân thiết, nhưng không cho họ bất cứ cơ hội có thể lợi dụng. Tôi có khả năng nhận thức sâu sắc những thứ xung quanh và hiểu rõ những hành động của mình… Nhưng Mitsuki, dẫu sao ngay từ đầu đã là một con người tự do và thoải mái, nên dường như vai diễn này đã vắt kiệt cô ấy.
“Đồ ăn tối ở khách sạn rất ngon, nhưng quá khó để thưởng thức khi phải đeo cái mặt nạ đó suốt… Gyudon[note32557] của họ rất rất ngon đó! Rồi cả một tô lớn súp shichimi!”[note32558]
Một quý cô trẻ tuổi yêu thích gyudon. Thật đáng ngưỡng mộ.
“…Vậy trưa mai ta sẽ ăn gyudon.”
“Tuyệt. Em yêu Yuuya~”
Cô nàng cọ lên ngực tôi hệt như một bé mèo con dễ thương. Nhưng kể cả khi nằm lên người tôi và bảo rằng “Em yêu anh”, tôi cũng chẳng thấy điều đó có gì là gợi cảm hết. Bất kỳ ai khác khi được hỏi, họ cũng đều không biết phản ứng thế nào. Nhưng điều này diễn ra với tôi như cơm bữa, vậy nên chẳng có gì bất ngờ cả. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ mà thôi.
…Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và đặt báo thức lúc 11:30.
“Chúng ta sẽ dậy trước giữa trưa.”
“Yay!~”
“…Đổi lại, em phải chuẩn bị bữa trưa cho anh chịu không?”
“Mm~ Được rồi, em sẽ làm omurice [note32556] mà anh thích.”
Trông như cô nàng đã thấy trước những điều này vậy. Thuận theo theo kế hoạch của nhỏ, tôi nằm thẳng người xuống.
“Omurice hửm… Anh đã làm sẵn trứng rồi đó, còn lại là việc của em.”
“Được, đã rõ. Em sẽ không để anh thất vọng. –Ý em là, anh thậm chí còn xem em quan trọng hơn một cái khách sạn hạng sang đúng không?”
“Em chỉ có một vài giờ thôi, nên là nằm xuống và tận hưởng đi.”.
Tối qua tôi đã có thể ngủ qua đêm ở cái khách sạn sang trọng đó, nhưng tôi đã không làm thế bởi vì… tôi nghĩ bạn có thể đoán được tại sao. Bạn biết đấy, tôi không thật sự có thể giải thích được điều này. Nếu được ăn omurice cô nàng làm, thì tôi có chết cũng mãn nguyện. Không có lý do nào tốt hơn nữa đâu. Và lý do chỉ có vậy thôi.
Bạn có thể nhìn thấu người khác, nhưng người khác cũng có thể nhìn thấu bạn. Những người xung quanh có thể không biết rằng mối quan hệ của hai đứa có thực sự đang tốt hay không.