“— Thật tốt quá. Ngày nghỉ mà phiền hai đứa đến đây rồi.”
Hiệu trưởng mỉm cười, kiểm kê lại đống tài liệu mà bọn tôi vừa nộp. Bây giờ là tối chủ nhật, một ngày nghỉ. Nhưng do một vài việc khẩn cấp của hội học sinh nên hội trưởng và hội phó này phải đến trường từ chiều để giải quyết. Nhân nói luôn, bữa trưa hôm nay của Mitsuki và tôi là gyudon.
“Không có gì thưa hiệu tr- Tsuyuki-san. Chị đã vất vả rồi.”
“Cảm ơn chị đã làm việc chăm chỉ, Asuka-neesan~”
Khi chúng tôi trả lời bằng giọng tự nhiên, chị nở một nụ cười tươi hơn hẳn.
“Không, không. Đây chỉ là công việc của chị thôi.”
Chúng tôi và hiệu trưởng Asuka Tsuyuki đã quen nhau rất lâu rồi. Chị ấy là một trong những người quen của cha tôi. Khi còn nhỏ, chị thường hay chăm sóc cho bọn tôi nữa. Chị cũng là một trong những lý do mà chúng tôi nhập học tại đây: Tách biệt với gia đình.
— Phải sống tự lập từ nhỏ để giúp ích cho tương lai.
— Vì gia thế, phải có người trông coi.
— Nhập học một ngôi trường không quá nổi bật có lẽ sẽ hiệu quả.
Tsuyuki-san đang là chủ tịch hội đồng quản trị ngôi trường duy nhất thỏa mãn những yêu cầu hài hước của hai bậc cha mẹ, nên đó cũng là lý do chúng tôi ở đây. Hay ở chỗ, Mitsuki và tôi là hội trưởng và hội phó hội học sinh mà không có sự can thiệp nào từ nhị vị phụ huynh.
“Chị mừng là hai đứa đều làm cho hội học sinh, đỡ chị nhiều quá.”
“Đôi bên cùng có lợi mà chị. Thương lượng với người quen lúc nào cũng dễ hơn cả.”
Nếu biết bạn phải làm việc với người nào thì không phải lo về vấn đề đàm phán.
“Em sẽ đi pha trà.”
“Ồ, cám ơn em nhé, Mitsuki-san.”
Nghe thế, tôi ngồi xuống bàn cafe ở hướng đối diện rồi nhìn em ấy.
“Yuuya~?”
Mitsuki đang rót trà cho Tsuyuki-san, lại liếc nhìn đến tách trà trước mặt tôi.
“À— Mm.”
“Mmm~”
Khi tôi nhờ cô ấy bằng ánh mắt, Mitsuki mỉm cười đáp lại trước khi rót đầy một tách trà cho tôi. Đổi lại, tôi cũng đề nghị rót yokan cho cô nàng.
“Mm. —Hmm?”
“—Mhmmm~”
Như để hỏi 'Em có muốn anh rót luôn cho không?', tôi nhìn Mitsuki. Cô ngồi xuống, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, cả hai bắt đầu nhấm nháp tách trà.
“Hah…”
(Đồng thanh)
““Sao vậy chị?””
Tsuyuki-san thở dài. Chị ấy nhìn tôi và Mitsuki với vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Cũng không hẳn là bối rối, nó như là một sự pha trộn giữa cảm giác bó tay, bất ngờ và cả một nụ cười?
“Không, chỉ là— chị tự hỏi hai đứa có quan hệ gì, vậy thôi.”
(Đồng thanh)
““Chúng em đã đính hôn…?””
“Không, không phải thế…”
Khi chúng tôi ngay lập tức đưa ra một câu trả lời hiển nhiên như vậy, chị ấy thậm chí còn trông mệt mỏi hơn nữa.
“Hai em biết đấy… Gia đình các em nhờ chị để mắt đến giùm. Nhưng chị đang thắc mắc… Hai đứa.... Tiến đến đâu rồi?”
Điều chị ấy đang nói hoàn toàn là một chủ đề bình thường trong một cuộc trò chuyện, nhưng giọng nói lại có đôi chút khó chịu. À, ra đó là điều chị ấy muốn nói. Chắc là Mitsuki cũng đang nghĩ giống tôi.
(Đồng thanh)
““À, ý chị là vậy à… Bọn em vẫn chưa làm tình đâu.””
“Nói tế nhị hơn chút đi… D-dù đó đúng là điều chị muốn hỏi…”
Khi thấy chúng tôi đáp nhanh chóng, Tsuyuki-san bĩu môi.
“Ừm, chị cứ coi quan hệ của chúng em như em với chị. Cơ mà, sao tự dưng chị lại hỏi vậy?”
“Đúng thế. Cha mẹ tụi em cũng đã nói với chị rồi còn gì. Bọn em đang có một mối quan hệ ‘trong sạch’ và ‘thích hợp’.”
“— ‘Trong sạch’ thì có thể, nhưng còn ‘thích hợp’ thì còn phải xem lại.”
Phụ huynh tôi và Mitsuki không hề đưa ra hướng dẫn hay yêu cầu gì khi hai đứa bắt đầu sống thử. Điều duy nhất họ nói là ‘Cho đến khi đủ tuổi, làm ơn đừng làm điều gì trước tuổi’. …Chà, dù ít hay nhiều, thì như là thành viên và là người kế vị của một gia đình có địa vị xã hội cao, tôi phải tinh tế giữ hình tượng tốt đẹp trước công chúng. Với cả dù không nhắc đến, nhưng mà giờ hai đứa vẫn đang học cao trung, nên tôi hiểu điều phụ huynh mình quan tâm. Vậy nên cho đến khi tốt nghiệp cao trung, chúng tôi sẽ không làm những việc như thế.
“Ừ thì, chị tin bọn em. Nhưng mà… Mấy việc hai đứa làm lại khiến chị nghi nghi…”
(Đồng thanh)
““Thế ạ?””
Cả Mitsuki và tôi đều nghiêng đầu khó hiểu, có phải hai đứa hành động kỳ lạ như thế không?
“Có gì mà khó hiểu chứ? — Bọn em có từng được gọi là ‘Ông’ và ‘Bà’ chưa?”
“Em nghĩ là khá thường xuyên.”
“Đôi khi họ thậm chí còn bảo bọn em ‘trưởng thành’ hay mấy thứ đại loại thế nữa.”
Tôi bốc một cái bánh quy, và Mitsuki cũng vậy. Chỉ là vô tình thôi, chứ không phải hai đứa cố ý làm mọi việc giống nhau.
“Chị lại nghĩ một nam một nữ ở độ tuổi này sống cùng nhau thì ham muốn hay run động cũng hoàn toàn tự nhiên… nhỉ?”
(Đồng thanh)
““Hừm…””
Không phải là ghét hay không muốn làm chuyện ấy, nhưng mà...
Tôi nghĩ về nó một chút, và nhìn sang Mitsuki đang ngồi cạnh bên. Chúng tôi gật đầu với người kia khi ánh mắt chạm nhau như để nói rằng cả hai đang có cùng suy nghĩ.
(Đồng thanh)
““Bọn em đã quen với điều đó?””
“Thôi đủ rồi. Chị xin phép.”
Tsuyuki-san ngán ngẩm nói, như thể có ý ‘xin đừng nói thêm bất kì điều gì nữa’, nhưng tôi chẳng biết chị nói vậy là sao. Hai đứa chúng tôi không hiểu gì cả, một lần nữa chỉ biết nghiêng đầu.
.
.
.
.
.
Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Mitsuki và tôi thẳng hướng đến phòng hội học sinh, nơi mà những thành viên khác là hai đứa bạn thuở nhỏ của chúng tôi đang đợi.
“Này, mối quan hệ của chúng ta lạ lắm ư…?”
“Chà, anh không nghĩ nó hoàn toàn bình thường…”
Từ quan điểm của một nam sinh cao trung, dĩ nhiên là không thể nào bình thường khi sống với một người bạn thân khác giới— thậm chí còn là hôn thê— mà không làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tình dục. Nhưng dù vậy, mối quan hệ hiện tại của chúng tôi đang rất thoải mái, và tôi không thể không hài lòng với mọi thứ lúc này.
“Không phải hiện giờ vẫn đang ổn à? Bọn mình được là chính mình. Em chẳng thấy vấn đề gì với nó cả.”
“Ừm, anh cũng chẳng phản đối, vậy nên có lẽ là ổn~ Bọn mình không thể quá bình thường hay là giống như Yukina và những người khác được.”
“Đúng thế, Yukina và Ookawa cũng là một cặp, và em không nghĩ mối quan hệ của hai cậu ấy là bình thường~”
Yukina và Ookawa là bạn thuở nhỏ của chúng tôi, và cũng là thành viên của hội học sinh. Cả hai quen biết nhau suốt một thời gian dài, nhưng chẳng chịu chính thức hẹn hò cho đến khi cả bọn tốt nghiệp sơ trung.
Khi đang nói vấn đề này, chúng tôi đã gần đến phòng hội học sinh. Mitsuki chợt nghĩ ra gì đó rồi mỉm cười lém lỉnh.
“Bọn họ lúc này đang ở riêng với nhau trong đó, có khi là đang ve vãn nhau cũng nên?
“Không đâu. Hai đứa nó biết đây là đâu, với lại đâu chắc được khi nào chúng ta về cơ chứ.”
Hai người họ gần gũi nhau lắm. Nhưng kể cả khi Ookawa có đôi chút ngớ ngẩn, cũng chẳng ngu đến mức chim chuột nơi công cộng đâu, huống hồ lại còn là ở trường học nữa chứ. Dù cho được cơ hội ở riêng, chắc chắn cặp tình nhân đó cũng không dám tán tỉnh nhau.
Chúng tôi đến phòng hội học sinh, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cô gái với đôi mắt ươn ướt nhìn về phía chàng trai đang di chuyển tấm lưng trần đến sát cô hơn. Mặt họ càng lúc càng gần…
(Đồng thanh)
““A—””
(Đồng thanh)
““Eh?””
Cậu trai và cô gái bất động, tôi và Mitsuki cũng thế, đôi bên đều không khỏi ngạc nhiên khi lâm vào tình huống này. Thế giới tưởng như ngừng lại vài giây, không khí đông cứng hết lại, trước khi tôi và Mitsuki cùng lên tiếng.
(Đồng thanh)
““Xin lỗi, nhầm phòng.””
“Hả?! Đợi đã, khoan, không giống như mấy cậu nghĩ đâu!!”
Tôi đóng cửa, nhưng vẫn nghe được tiếng la hoảng loạn của cô gái cùng với tiếng bước chân đang ùa chạy về phía chúng tôi. Cô bạn thời thơ ấu cuống cuồng mở cửa và ào đến.
“Đúng phòng rồi mà! Với cả mấy cậu hiểu nhầm rồi! L-lần này chúng tớ chưa làm gì cả!”
Cô gái với gương mặt đang đỏ ửng cả lên chính là Yukina Sawatari. Mái tóc màu hạt dẻ dài quá vai kia khiến tôi chỉ biết diễn tả cô ấy bằng cụm từ: ‘Nghiêng nước nghiêng thành’, dù rằng nếu so với ‘Lá ngọc Cành vàng’ như Mitsuki, thì Yukina chỉ là một cô gái ‘bình thường’ mà thôi. Bầu không khí cô toát ra mang lại một cảm giác thật thân thiện, tựa tựa như là ở nhà vậy. Nếu hỏi mọi người rằng họ thích ai hơn, thì cũng khó mà có câu trả lời được. Bình thường thì Yukina là một cô gái thùy mị và nết na, dù thỉnh thoảng lại có lúc trêu chọc tôi, nhưng mà… tôi không muốn làm cô nàng giận đâu. Tại sao ư? Tôi chắc là bạn sẽ biết lý do sớm thôi.
“Không, nhìn chẳng giống hai cậu đang ’đùa’ với nhau, vậy nên không việc gì phải hoảng lên như vậy, đúng không?”
“Mhmm! Tớ mừng là hai cậu thân nhau thế~ Và tớ có thể đoán được từ phản ứng của cậu không giống như tụi này nghĩ. Nhưng mà… Yukina, cậu giấu đầu lòi đuôi kìa.”
“G-gì chứ…?”
Dựa trên cách mà cô nàng phản ứng, rõ ràng là họ không hề tán tỉnh hay là chim chuột gì hết… Nhưng có một thứ rất lạ, thứ mà Yukina để lộ ra trong lúc chống chế~
(Đồng thanh)
““Cậu vừa nói là ‘lần này’ đúng không?””
“Eh?! U-uwaaaa!”
Tôi thấy được mặt Yukina thậm chí còn đỏ hơn nữa trước khi cô nàng chạy trốn vào góc phòng… Dù có tự hủy thì nhìn vẫn dễ thương.
“Mitsuki, việc của em đó.”
“Được thôi~”
Vì cô nàng cảm thấy xấu hổ sau chuyện vừa rồi, nên tôi nghĩ là tốt hơn hết để bạn cùng giới vỗ về.
“Đừng chọc Yukina nữa, Yuuya.”
Trong lúc Mitsuki tiến lại chỗ Yukina với một nụ cười thì giọng nói của chàng trai từ trong phòng vọng ra. Dĩ nhiên đó chỉ có thể là bạn thuở nhỏ của tôi, Ookawa Ookuho. Cậu ta dùng ‘tớ’ (watashi) để xưng hô, luôn luôn nói chuyện lịch sự, và có một tính cách điềm đạm. Gương mặt điển trai tạo ấn tượng về vẻ thông minh, thứ khiến anh chàng trông như là chủ tịch hội học sinh bước ra từ trong otome game.
Mặc dù Mitsuki là hội trưởng hội học sinh, nhưng nếu ai không biết sẽ đều nghĩ Ookawa mới là hội trưởng, đặc biệt là do cái khí chất thông minh cậu ta có. Ấy vậy mà mới chỉ một phút trước, anh chàng này đã cởi trần trong căn phòng kín với một cô gái.
“Ookawa, cậu mặc áo vào bao giờ thế? Mà khoan, trước tiên phải hỏi là sao cậu lại cởi áo?”
Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi cậu ta, nhưng trước hết hãy hỏi về điều đó.
“Có một quy tắc của quý ông là thế này, ‘cởi đồ thì lâu, mặc vào thì lẹ’. Và tại sao tớ cởi áo, à thì… Tớ đã làm xong việc nên nghĩ là tớ có thể rèn luyện thêm một chút cơ bắp trong khi đợi các cậu trở lại. Thế là tớ cởi áo và làm vài cái chống đẩy.”
Mọi người nói rằng những kẻ cuồng cơ bắp, thay vì gọi là ‘tập thể hình’ thì sẽ bảo là ‘rèn luyện cơ bắp’.
Cậu ta có một khuôn mặt điển trai và sắc sảo, đầu óc thông minh nhanh nhạy với khả năng tư duy cao hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài. Tuy nhiên, mặc dù ấn tượng ban đầu là thế, nhưng cậu ta lại là một kẻ cuồng cơ bắp với lối suy nghĩ kỳ lạ. Khả năng vận dụng đầu óc và trí nhớ tốt, nhưng từ ngữ và hành động đôi khi lại gây khó hiểu cho tôi. Vẻ ngoài và con người thật sự bên trong khác biệt nhau một cách quá đáng, cứ như là lừa đảo vậy. Đó chính là Ookawa Ookuho. Mà nói chuyện với tên này đau đầu thật, nên tôi đành nhìn về phía Mitsuki đang dỗ Yukina.
“Yukina, xin lỗi mà. Cậu thấy đấy, điều đó cũng đâu phải xấu~”
“Wauuu…”
Trông như cô nàng thuần hóa một chú chó con đang sợ hãi hơn là dỗ dành một cô gái. Nhưng mà nó lại hiệu quả một cách kỳ lạ.
“Thế, lúc mới nãy cậu đã đang làm gì với Yukina?”
“Ờ, cô ấy bảo là có bụi trong mắt, nên tớ đã kiểm tra xem.”
Lý do bình thường hơn tôi nghĩ.
“Trường hợp đó thì tớ nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác. Cho dù hai cậu đang là người yêu… thì không phải nó trông như cậu đang tiếp cận một cô gái trong tình trạng bán khỏa thân à? Dù cậu thật sự không nghĩ theo ‘nghĩa đó’ đi nữa?”
Khi tôi nhìn sang cái gã não cơ bắp này thì anh chàng lại xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
“Gọi là người yêu thì có hơi xấu hổ đấy… cậu biết không?”
“Cậu xấu hổ vì cái đấy hả?”
Không như Yukina vẫn đang dần phục hồi, Ookawa lại quá vô tư. Như một người bạn của họ, tôi thấy họ đi xa như vậy quá thường xuyên, vậy nên tôi cũng buộc phải bình luận thế này một cách thường xuyên…
Có phải sự vô tư này sẽ khiến mối quan hệ của những cặp đôi trở nên ‘bình thường’…? Nghĩ lại về cái đống lộn xộn sáng hôm qua thì…Ừm, chúng tôi chẳng có tí ti gì xấu hổ cả.
“Hm? Nhân tiện, Yuuya, có gì xảy ra trong lúc hai cậu thảo luận với hiệu trưởng không?”
Tôi đã lạc một chút trong dòng suy nghĩ, trước khi bị Ookawa kéo về.
“Uh, chẳng có vấn đề gì về tài liệu bọn tớ nộp. Cơ mà có nán lại trò chuyện một chút. Khi nào Yukina bình tĩnh hơn, chúng ta sẽ nói chi tiết.”