Đợi đến khi Yukina cảm thấy tốt hơn tôi mới bắt đầu kể những gì đã xảy ra trong phòng hiệu trưởng, từ cách mọi thứ diễn ra êm xuôi mà chẳng gặp vấn đề gì, cho đến cả cuộc trò chuyện với chị ấy sau đấy nữa. Xong, tôi hỏi họ.
“Mitsuki và tớ không hợp nhau quá đâu nhỉ?”
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Họ im lặng, lúng túng quay đầu đi đã là một câu trả lời quá rõ ràng.
“Ờ thì tớ đoán là các cậu sẽ nghĩ thế, nhưng mà… đến mức đó luôn à…?”
“Yuuya, mối quan hệ của chúng mình là trong sạch và đúng đắn… nhỉ?”
Trớ trêu thay, tôi đã nói “nhỉ?” đúng ngay thời điểm Mitsuki nói từ đó. Đó là một trò đùa, ừm, tầm 30%. Để xem Taiga và Yukina phản ứng thế nào?
““Haa…”” [note33379]
Hai người họ nhìn nhau trong một lúc rồi thở dài.
“Yukina, cho họ thấy ‘cái đó’ đi nào.”
“Ừa, em cũng định nói thế.”
Sau khi trao đổi ngắn, Yukina mở laptop của hội học sinh lên, rồi cắm vào chiếc USB vừa lấy từ trong cặp.
“Hửm? ‘Cái đó’? Ý cậu là gì thế?”
Mitsuki tò mò nhìn sang cậu chàng. Kể cả tôi cũng chẳng thể đoán được ‘cái đó’ nghĩa là gì. Với một biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, Taiga bắt đầu nói.
“Chính xác thì tớ đã thực hiện cuộc khảo sát để xem liệu rằng mọi người có thật sự nghĩ hai cậu đã làm chuyện đó chưa.”
““Tại sao?””
“Vì cha của Yuuya đã hỏi bọn tớ là những học sinh khác nghĩ gì về mối quan hệ của các cậu. Cơ mà cuộc khảo sát chỉ diễn ra trong lớp chúng ta thôi, nên là không cần phải lo lắng.”
Làm sao tôi có thể hiểu việc này là sao được.
Cha đang nghĩ cái gì vậy? Chắc đó là một phần của cuộc điều tra về hình tượng của chúng tôi trong mắt công chúng, nhưng đối với những ai hiểu một chút về tính cách thật của 'người doanh nhân thành đạt' ấy, thì cũng chẳng mấy ngạc nhiên nếu ổng làm việc đó chỉ vì hứng thú nhất thời.
Trong khi Mitsuki và tôi còn đang chết lặng, Yukina xoay màn hình cho bọn tôi xem dữ liệu đang được hiển thị.
“Ừm. Đây là kết quả khảo sát.”
““Để xem nào.””
68%: Dĩ nhiên là họ làm rồi.
Họ làm tình như là chơi thể thao vậy.
Cho dù Toba không chủ động thì có thể Mitsuki là người khởi xướng.
Nếu Fushimi-san không làm tình với Toba, thì hẳn là cậu ta có bạn gái khác hay gì đó đại loại thế.
Họ đã làm chuyện đó rồi. (Câu trả lời này là nhiều nhất)
8%: Làm gì có chuyện họ đã làm nó chứ.
Miễn bình luận. (Thô lỗ quá đấy)
24%: Khác/ Không hồi đáp
Không phải đó là câu hỏi vô nghĩa hay sao? (Cũng có nhiều câu trả lời tựa vầy)
Bọn tôi ngồi trong im lặng, chẳng nói được lời nào.
…Nói cách khác, hầu hết mọi người trong lớp nghĩ rằng hai đứa tôi đã làm chuyện đó suốt quãng thời gian qua à?
“—Ừm, Yuuya?”
“Gì vậy, Mitsuki?”
Cô nàng dường như không thể nghĩ được gì, quay sang nhìn tôi với một chút lo lắng.
“Yuuya, anh có bạn gái à?”
“Anh không có!”
Nếu Mitsuki nghiêm túc nhìn nhận một vấn đề như này, cô nàng sẽ không thể suy nghĩ nổi. Nói đúng ra, trong phòng này không chỉ có mỗi Mitsuki bị vậy.
“—Yuuya.”
“Sao, Taiga?”
Tôi quay sang Taiga, người vừa tiếp cận tôi với một gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
“Tớ nghĩ cậu nên nói chuyện với gia đình để điều trị càng sớm càng tốt, vì lợi ích tồn vong của gia đình cậu.”
“Tớ không có như thế!”
Ý của Mitsuki và Taiga khá là tương tự nhau, nhưng đừng gộp hai người họ lại với nhau. Mitsuki… cô ấy biết mình đang nói gì. Còn Taiga đơn giản chỉ là một thằng não cơ bắp. Dù tôi chắc hai người họ chẳng có ý gì xấu đâu.
Trong khi tôi và Taiga đang nói, hai cô gái liếc nhìn bọn tôi.
“Thế thì Yukina? Có cả ‘Miễn bình luận’ và ‘Làm với nhau suốt’ luôn à?”
“Ừm, họ nói khá nhiều về cái điều mà cậu đang nghĩ đó. Tớ vẫn chưa cho Taiga-kun xem mấy câu trả lời này, nhưng có lẽ là cậu sẽ muốn xem nó nhỉ?”
“Ờ, chắc chắn rồi.”
Tôi hy vọng cô bạn này không bao giờ đề nghị cho mọi người xem. Tôi biết mình và Mitsuki đang ở mối quan hệ không bình thường. Hơn nữa, xem cái đấy chắc chỉ khiến tôi đau đầu thêm. Ngay sau đó, tôi hướng ánh mắt lạnh tanh về Yukina khi cô định đi lấy dữ liệu.
“Ahem. Cơ mà… nói về vấn đề chính đi.”
Yukina nhận ra ánh mắt của tôi, đằng hắng chuyển chủ đề, rồi tinh nghịch nói.
““Vấn đề chính?””
“Ừm. Tớ biết là các cậu không làm— chuyện đó… Nhưng mà hai cậu dành hết thời gian ở nhà với nhau mà vẫn không lên à?”
““Hmm…””
Vì cô nàng đã nhắc đến, nên bọn tôi bắt đầu nghĩ về nó.
“Không thật sự, chắc vậy?”
“Đúng vậy nhỉ? Không phải anh không xem em như một người khác giới hay là anh không thích những chuyện như vậy—-”
“Em cũng thế. Không phải em không muốn, nhưng chưa thật sự đến mức phải làm mới được. Mà em cũng không muốn tạo ra cái không khí đó—-”
Thực ra mà nói, tôi nghĩ Mitsuki thật sự rất xinh, và cũng mừng là mình được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác của cô nàng. Do vậy, chắc chắn tôi nghĩ Mitsuki là một người khác giới. Nhưng vì một lý do thần kì nào đó, tôi vẫn không hiểu cái ‘không khí’ mà cô nàng vừa nói. Nếu buộc phải diễn tả thì—
““Tớ đoán là vì có những thứ đáng để làm hơn?””
“Bọn này không chơi giả lập hẹn hò.”
“Đây chẳng phải là eroge hay gì hết—- …Ah.”
Ờm thì, đang đồng thanh, bỗng bọn tôi mỗi người một ý về cái khía cạnh liên quan đến tình dục này. Rồi căn phòng rơi vào im lặng.
“À, ừm… dù sao thì, k-không phải các cậu đang cố tình tránh né nó đúng không?”
Mitsuki và tôi nhìn nhau rồi cùng “…Ừm?” một cái. Yukina với gương mặt đỏ ửng, cố để nói hết câu hỏi. Cũng vì đôi mắt cô nàng đã hơi ươn ướt, nên là bọn tôi nghĩ không nên trêu cô ấy quá nhiều.
“—-Yuuya, Mitsuki-san, hai cậu không ghét người còn lại, đúng không?”
Trông thấy cái tình trạng của Yukina, Taiga cay đắng mỉm cười hỏi bọn tôi. Còn về cô nàng khi được người khác hỏi dùm cũng đã thở phào nhẹ nhõm, thấy thế, tôi trả lời không chút do dự.
“Dĩ nhiên. Tớ chỉ nghĩ về Mitsuki thôi.”
“Tớ cũng chẳng cần ai khác ngoài Yuuya, nên là ừm?”
Câu trả lời cực kỳ chân thành của tôi đã làm hài lòng Mitsuki.
“Ừm, sự thật là hai cậu nói điều đó mà chẳng có tí ti gì xấu hổ…”
“Đúng đấy, họ nói những điều sến súa mà lại không có cái kiểu không khí đó…”
Tôi hiểu qua loa cái điều mà hai người họ cố đến mức đau đầu để nói ra. Họ gọi chúng tôi là ‘vợ chồng’ vì dễ dàng nói ra những điều đó mà chẳng hề ngại ngùng. Nhưng vì bọn tôi thấy chúng hoàn toàn tự nhiên, nên mới có sự khác biệt trong suy nghĩ giữa hai đứa với mọi người. Tôi tự hỏi liệu rằng đó có phải là lý do mà Tsuyuki-san đã lo lắng.
“Ahaha… Hiểu rồi… Tớ hiểu cậu muốn nói điều gì rồi, nhưng bọn tớ có thể làm gì với nó được chứ?”
“Ừm… Mitsuki, nếu cậu muốn thay đổi gì đó thì tất nhiên rồi, vì nó cũng chẳng hề xấu gì. Dù sao cậu cũng chẳng cần đi xa đến mức đó.”
Cũng như Mitsuki nói, về cơ bản không thể xáo trộn hết mọi thứ đột ngột vậy được. Cái ảnh hưởng xấu duy nhất mà tôi có thể hình dung là thay đổi đột ngột như thế sẽ khiến mọi người nghĩ bọn này đang tiến triển tình cảm một cách vượt bậc. Nhưng ngay cả khi họ nghi ngờ về nó thì cũng không ảnh hưởng đến bọn tôi vì chả có cách nào chứng minh thực tế được.
“Ý tớ là cơ bản thì chị Asuka-oneesan đã bảo điều đó ổn mà, đúng không? Nên tớ chắc chắn nó sẽ ổn thôi.”
“Nếu cậu đã nói thế thì tớ nghĩ để cho mọi người hiểu lầm Mitsuki-san và Yuuya theo cách đó thì cũng chẳng sao hết.”
Chính xác như Taiga nói, nếu họ giữ khư khư cái quan điểm ‘phải giữ khoảng cách với người khác giới’ thì tốt hơn hết là mặc kệ họ nghĩ bọn tôi gần gũi hơn thực tế, rồi sau đó cứ việc đáp lại ‘tớ chẳng phiền nếu cậu muốn nghĩ vậy’.
“Nhưng… Nếu đã gần nhau đến thế thì tại sao các cậu vẫn không có cái điều mọi người nghĩ là ‘không khí gợi tình’ chứ?”
Câu hỏi của Yukina chen ngang suy nghĩ của tôi.
“Giờ nghĩ về nó thì khi Asuka-oneesan hỏi hai đứa đã làm chưa… Bọn mình đã bao giờ có cái kiểu ‘không khí gợi tình’ chưa nhỉ?”
Tôi nghĩ về điều Mitsuki vừa nói. Bọn tôi chưa bao giờ có cái không khí đó cả. Nhớ lại lần cuối cùng hai đứa có bầu không khí kiểu thế thì theo cách nào đó, nó phát sinh nhiều rắc rối còn hơn là để mọi người hiểu lầm… Không phải điều này có nghĩa là mối quan hệ của bọn tôi thật sự có vấn đề đó chứ?
“Nếu đang trong trò chơi hẹn hò hẳn là cậu sẽ bảo ‘không phải nên có một tiến triển tình cảm ở đây’ hoặc mấy điều tương tự.”
“Ahaha… Nếu là game thì dễ quá rồi, nhưng em không thể nghĩ được bất cứ tiến triển nào Yuuya-kun và Mitsuki-chan chưa có… hmm?”
Trong lúc Yukina đáp lời Taiga, dường như cô nàng đã nhận ra điều gì đó, mà điều đó là cái gì?
“Hmm? Yukina, gì thế?”
“Ừm, tớ đã nghĩ về điều đó—”
Khi được Mitsuki hỏi, Yukina suy nghĩ một lúc rồi do dự mở miệng.
“Tớ chưa bao giờ thấy hai cậu nắm tay như điều một cặp đôi hay làm cả…”
““Hửm?””
Tôi không ngờ cô ấy nói đến điều này, nên đã phải suy nghĩ chút xíu.
“Bọn tớ thật sự không nắm tay, nhỉ— Mitsuki?”
“Em cũng không nhớ là chúng ta có làm thế. Sao vậy nhỉ?”
Tôi chẳng biết là tại sao, cơ mà… tôi chắc chắn mình chưa từng nắm tay ai. Ờ thì, dĩ nhiên là có những lần tôi được dẫn đến các buổi tiệc hay sự kiện trường học lúc nhỏ rồi. Nhưng khi dùng theo nghĩa lãng mạn thì tôi không thể nhớ được lần nào cả.
“Thật, sao mình lại bỏ qua điều đó? —Em muốn nắm tay không?”
“Sao lại không? Nào, nắm tay như là người yêu~”
Tôi nghĩ về lí do tại sao bọn tôi đã không làm điều này trước đây, và tự hỏi phản ứng của Mitsuki sẽ là gì nếu tôi nắm tay cô nàng. Mitsuki bước sang bên phải tôi, và rồi tay phải tôi cùng với tay trái cô ấy—
““Hửm?””
Ngay trước khoảnh khắc tay chúng tôi chạm nhau, cả hai đều bị đóng băng mà vội rút tay lại. Yukina và Taiga vẫn đang nhìn chúng tôi với vẻ bối rối.
“Hửm? Sao thế?”
“…Không, k-không có gì.”
“À- ừm, K-không có gì.”
Tôi không chắc là tại sao, nhưng tôi cảm thấy có chút lo lắng và hơi thiếu tự chủ về nó, dù tôi nghĩ là không nhiều… nhỉ?
“Được rồi. Làm thôi, Mitsuki.”
“Ừ-ừm…!”
Hai đứa quyết định sẽ làm lại một lần nữa, trong khi Yukina và Taiga vẫn nhìn bọn tôi đầy bối rối… Chính xác thì đến cả hai đứa tôi cũng không thật sự biết tại sao chuyện đó xảy ra nữa.
Tuy e dè nhưng không sai được, cả hai đang xích lại gần nhau. Tay chúng tôi chạm đến đối phương, từng ngón tay bắt đầu đan lên nhau—
““…!””
Hai đứa để như thế trong khoảnh khắc, nhưng tôi cảm giác không giữ lâu hơn được nữa, và rồi chúng tôi vội vàng rút tay lại.
““Eh?””
Yukina và Taiga ra vẻ như thể vừa trông thấy điều không thể tin được, nhưng rốt cuộc… tôi cũng thật sự không tin được luôn.
“Yuuya-kun, Mitsuki-chan… sao cả hai cậu lại đỏ mặt thế…?”
Như điều mà Yukina thốt lên trong kinh ngạc… Mitsuki và tôi… cả hai mặt đỏ như gấc. Rõ ràng là thế rồi, ngay cả tôi còn nhận thức được về điều đó.