“Hơn nữa, kẻ càng có tiền là sẽ càng mê tín, ông cứ đoán bừa một quẻ cho bọn họ là được tám nghìn mười nghìn tệ rồi, kiếm tiền nhanh hơn bày quán đầu đường nhiều.”
Dứt lời, người môi giới thấy Diệp Lâm đi ngang qua, giơ một ngón tay ra chỉ, nói: “Ông xem anh kia kìa, vừa nhìn là biết thân phận không bình thường rồi, nếu tính cho anh ta một quẻ…”
“Thì chắc chắn là sẽ không lấy đồng nào rồi.” Diệp Lâm cười tiếp lời.
“Ây da, cậu Diệp, trùng hợp quá đi, lại gặp mặt rồi!” Thiên Cơ Tử miệng thì nói là trùng hợp, chứ mặt mày ông ta đều là vẻ không hề bất ngờ.
“Anh Diệp!” Ngô Nhạc thấy Diệp Lâm thì cũng giật mình: “Chẳng lẽ anh Diệp ở đây hả?”
Diệp Lâm gật đầu, chỉ về phía căn biệt thự giữa sườn núi: “Ở đó đó!”
“Phong thủy rất tốt!” Thiên Cơ Tử chỉ nhìn thoáng qua là âm thầm cảm thán: “Lúc nãy mới tới mình cũng coi trọng căn biệt thự giữa sườn núi!”
“Ây da, đó chính là Vân Thượng Phong Hoa nha!” Người môi giới ngạc nhiên cảm thán: “Không ngờ ông lại quen biết chủ nhà có tiền ở đây, ngại quá ngại quá!”
Ngô Nhạc bĩu môi: “Biệt thự dưới chân núi muốn mua cũng khó, mơ tưởng chi tới vị trí tốt trên núi!”
Thấy hai người họ định mua biệt thự ở đây, Diệp Lâm cảm thấy rất ngạc nhiên.
Phải biết rằng lần trước gặp nhau ở Ung Châu, hai ông cháu Thiên Cơ Tử còn trốn nợ khắp nơi đấy!
Sao từ Ung Châu trở về là có tiền mua biệt thự cao cấp ở Yến Kinh rồi?
“Ha ha!” Thiên Cơ Tử đắc ý mà cười nói: “Là do World Cup đấy, tôi cược hết cả tiền mua quan tài lên Argentina rồi giàu to luôn!”
“Tiếc là lúc ấy không có nhiều tiền vốn, ngay cả đi vay số tiền nhỏ ngân hàng cũng không cho, nếu không tôi cược nhiều hơn một chút, muốn mua Vân Thượng Phong Hoa của cậu cũng không khó đâu!”
Cứ như vậy, Thiên Cơ Tử dùng hết tiền thắng cược mua một căn biệt thự ở Phong Hoa sơn trang, bắt đầu làm hàng xóm với Diệp Lâm.
Ngô Nhạc buồn rầu nói: “Ông nội, hay là chúng ta dùng tiền thắng cược trả nợ trước đi? Lỡ như sau này người ta đòi nợ tới tận đây thì phải làm sao?”
Thiên Cơ Tử cười nói: “Sợ gì chứ?”
“Hiện giờ chúng ta là hàng xóm của cậu Diệp, chỉ cần sau này có người dám đến đây đòi nợ, chúng ta ở dưới chân núi cứ gọi to một tiếng nhờ cậu Diệp ra mặt, để xem đám đòi nợ có sợ đến mức tè ra quần hay không?”
Ngô Nhạc nghe vậy thì bừng tỉnh, hiểu ngay được mưu tính sâu xa của ông nội.
Thảo nào ông nội cứ đòi mua biệt thự ở đây cho được, hóa ra là dùng nghìn vàng chỉ để mua làm hàng xóm.
“Ông nội, vẫn là ông mưu tính sâu xa, suy xét chu đáo!” Ngô Nhạc rất khâm phục.
Còn Diệp Lâm nghe vậy thì cũng dở khóc dở cười, không ngờ ông già này lại đang tính kế mình.
“Tôi ít khi ở đây lắm.” Diệp Lâm nói đúng sự thật: “Hơn nữa, sắp tới tôi phải đi khỏi đây một thời gian, hai ông cháu ông tự cầu phúc đi.”
Thiên Cơ Tử hỏi: “Có phải là đi Phụng Thiên hay không?”
“Ơ?” Diệp Lâm giật mình, không ngờ Thiên Cơ Tử đã tính ra được là anh muốn đi đâu.
“Ha ha, quả nhiên là tôi đoán đúng rồi!” Thiên Cơ Tử tính đúng như thần, một vấn đề nhỏ như thế vẫn có thể tính ra được: “Tiểu Nhạc, cháu đi theo cậu Diệp một chuyến đi.”
“Ông nội, cháu phải về Phụng Thiên ạ?” Ngô Nhạc có chút không muốn trở về, bởi vì có rất nhiều chủ nợ đang ôm cây đợi thỏ chờ bọn họ ở cửa nhà.
“Đương nhiên là phải đi về để chính thức phân gia.” Thiên Cơ Tử nói: “Hai ông cháu chúng ta vì thiếu nợ nên bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng dù thế nào cũng được chia cho một phần gia nghiệp, chúng ta phải đi về lấy, nếu không là lợi cho đám vô ơn kia rồi.”
Hóa ra là gia tộc môn Bặc – một trong năm môn Sơn Y Mệnh Tướng Bặc cũng ở vùng Phụng Thiên. Tuy rằng thế lực không lớn như núi Trường Bạch, nhưng cũng là một thế lực không thể khinh thường.
Thiên Cơ Tử muốn cháu trai đi về xử lý việc nhà. Ông không tự mình đi về là vì không muốn mất mặt.
Cái loại chuyện phân gia này chính là loại chuyện cần phải xé rách mặt, vẫn nên phái một đứa nhỏ về xử lý thì tốt hơn.
Diệp Lâm thấy thuận đường nên không phản đối.