Sáng hôm sau, người ngồi xe Hoa Quốc Đống đi sân bay.
Ba người rất nhanh thì đến Phụng Thiên.
Nhà họ Trương đợi bọn họ đã lâu, định đưa đám người Diệp Lâm về nhà họ Trương mở tiệc chào đón.
“Đừng sốt ruột.” Diệp Lâm hỏi: “Nghe nói bên xưởng thuốc gặp được một ít rắc rối? Đám cổ võ núi Trường Bạch đến gây chuyện phải không?”
“Đúng vậy!” Đám người nhà họ Trương đến sân bay đón người thở ngắn than dài: “Anh Diệp đi rồi, các thế lực khác cũng dễ nói thôi, có Hoàng Long dẫn người trông coi, không ai dám làm càn.”
“Chỉ có đám cổ võ núi Trường Bạch là liên tục uy hiếp, nói là cho chúng ta nửa tháng suy nghĩ, nếu không sẽ làm cho chúng ta không sản xuất ra được một viên đan dược nào.”
Diệp Lâm không ngờ đám cổ võ giả kia kiêu ngạo đến như vậy!
“Bọn họ bảo chúng ta suy nghĩ cái gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Bọn họ muốn chúng ta chia một nửa lợi nhuận xưởng thuốc cho núi Trường Bạch.” Người nói tức giận: “Nếu không bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào đi phá chúng ta.”
“Chúng tôi hết cách rồi, đành phải nhờ anh Diệp giúp đỡ, nếu không xưởng thuốc mới vừa thành lập là phải có nguy cơ đóng cửa.”
Nghe vậy, mặt mày Diệp Lâm lập tức trở nên âm trầm.
Lại là đám cổ võ núi Trường Bạch chủ động tìm đường chết, lần này đừng có trách mình nhổ cỏ tận gốc!
“Hoàng Long đang ở đâu?” Diệp Lâm hỏi.
“Hoàng Long vẫn luôn canh gác ở xưởng thuốc, không dám đi đâu hết, vì sợ đám cổ võ giả đến phá.” Người nói vừa lái xe vừa trả lời.
“Vậy đi xưởng thuốc đi.” Diệp Lâm sắp xếp: “Đi gặp Hoàng Long trước.
“Ok!” Người nói đảo tay lái, đi xưởng thuốc theo ý của Diệp Lâm.
Lúc này, phía xa xa chợt bay lên từng đợt khói, ngay sau đó là ánh lửa tận trời.
Từng chiếc xe cứu hỏa lao nhanh đi.
Người nói ngẩng đầu lên nhìn về phía cháy, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không xong rồi! Chỗ cháy… hình như là ở gần xưởng thuốc!”
“Chẳng lẽ là xưởng thuốc cháy?”
Thấy vậy, Diệp Lâm cũng thay đổi sắc mặt.
Đang yên đang lành bốc cháy, có vẻ đã xác định được là ai đốt lửa.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cảm nhận được một lực lượng không giống bình thường bùng lên theo đám cháy, và một lực lượng khác mang theo hơi thở mong manh quen thuộc với Diệp Lâm, đây chính là lực lượng của Hoàng Long.
Giờ phút này, Hoàng Long lao ra khỏi biển lửa, ngăn cản phía trước một người thanh niên đồ trắng.
“Mày thật to gan, ngay cả địa bàn của Long Vương cũng dám đốt lửa!” Hoàng Long vừa tức giận vừa ngạc nhiên.
“Ha ha…” Thanh niên đồ trắng không chút để ý cười nói: “Địa bàn của Long Vương gì chứ? Cho dù Long Vương đứng ngay đây, tao cũng có thể dùng lửa đốt chết anh ta!”
“Thế hả?”
Thanh niên vừa nói xong, một giọng nói lạnh băng đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng, bất chợt như ma quỷ, khiến người ta cực kì sợ hãi.
Thanh niên giật nảy mình, vừa định quay người xem cho ra lẽ…
Kết quả, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh ra ngoài, rơi vào trong biển lửa ở đối diện.
“Long Vương?”
Hoàng Long nhìn thấy Diệp Lâm giống như là nhìn thấy thần binh trời giáng, vừa mừng vừa lo.
Sau đó, anh ta nói xin lỗi: “Là tôi làm việc không xong, để cho đám cướp giật kia có cơ hội đốt xưởng thuốc!”
“May là lửa chưa cháy tới dây chuyền sản xuất, rất nhanh là có thể dập lửa…”
“Con mẹ nó!!!”
Lúc này, thanh niên đồ trắng hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi biển lửa.