Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 13: không phản kháng (1)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 13: Không Phản Kháng (1)
[Đinh ! Túc chủ vừa dùng 25 xu mua vật phẩm "Lựu Đạn F2 x10", vật phẩm đã chuyển vào "Hành Trang"]
[Đinb ! Túc chủ còn 0 xu]
"Lại hết xu rồi, haizz" Trần Phàm hơi chán nản nói thầm, vươn tay lấy một quả F2 ra nhìn xem.
Nhìn bề ngoài nó màu xanh đậm, trên quả lựu đạn có các chỗ bị trống, chắc là để nhìn cho thêm đẹp, chốt lựu đạn hình dẹp, ở trên có đính một cái móc để dễ giựt chốt ra khi cần.
"Có thứ này rồi thì Nguyễn Long Phương đã là gì ? bán kính hiệu quả sát thương tăng từ 30 mét lên hẳn 80 mét, chỉ riêng việc này thôi thì thứ này có giá hơn hẳng súng thần công rồi, hơn nữa thuốc nổ thời kỳ này chỉ khoảng 10 mét là cùng, lựu đạn F2 này quá lợi hại rồi" Trần Phàm cười nhạt, tiếp tục tiến tới.
Do là đi đường núi nên có lúc gặp phải cây cối, cành cây cản đường, đám binh lính tiên phong đều dễ dàng chặt đứt xuống.
Trần Phàm thấy vậy cũng không nói gì, chỉ là mị nhãn của hắn lúc này quá động lòng người nên hầu hết binh lính được hắn nhìn đều đỏ mặt, tim đập thình thịch, hạ thân đều có phản ứng.
Trần Phàm thấy cảnh này cũng hừ một tiếng xem như không thấy, chỉ là trong lòng hắn có chút rối loạn, suy nghĩ cũng hơi đình trệ mà ngập chìm trong sự xấu hổ.
"Đậu má, thân thể nữ nhân đúng là mệt thật, cái hệ thống chết tiệt, phải mau nâng cửa hàng lên trung cấp thôi, mình sắp phát điên rồi". Trần Phàm nghĩ thầm, thở dài một hơi rồi thúc giục ngựa thồ tiếp tục tiến về phía trước.
Sau 2 tiếng, cuối cùng đã đến căn cứ của Nguyễn Long Phương, căn cứ này được xây khá chắc chắn, phía ngoài có hàng rào gỗ cao khoảng 12 mét, phía ngoài cùng có cọc nhọn được đục đẽo từ các cây đại thụ nên rất chắc chắn, điều làm Trần Phàm giật mình là căn cứ này được xây ba mặt đều được bao bọc bởi ngọn núi, chính vì thế nên nó chỉ cần đề phòng phía trước, 3 mặt còn lại không cần thiết canh gác.
Có thể nói đây là cách bố trí doanh trại cực kì ngu ngốc nếu rơi vào tay của những tướng quân có kinh nghiệm, trường hợp còn lại là kẻ bố trí doanh trại này cực kì tự tin về khả năng phòng thủ của hắn, có thể nói là cực kì cuồng vọng.
Vì sao lại nói như vậy? vì 3 bề mặt đều bao phủ bởi núi có nghĩa là toàn bộ binh lực khi phòng thủ địch tấn công đều đem ra cửa chính hết, việc này chắc chắn sử dụng 100% binh lực vào một phương hướng để thủ, không lo bị đánh úp, còn hại là nếu binh lực địch quá mạnh mà tấn công doanh trại thành công thì 100% binh sĩ sẽ chết hoặc rơi vào tay kẻ địch, điều này là cấm kỵ đối với binh pháp bởi có ai tự tin đến nỗi dám bảo doanh trại của tôi không bao giờ bị công phá?
Trần Phàm cười nhạt một cái, phất tay nói:"Các binh lính chờ ở đây cho ta" Rồi dẫn 20 sĩ quan cưỡi ngựa thồ tiến về phía trước, sắc mặt tràn đầy ý cười thẳng tiến doanh trại.
Binh lính gác trên tháp canh đều đã để ý đến bọn người Trần Phàm, giờ phút này cũng mặc kệ 20 sĩ quan tiến đến, bọn lính canh đều nghĩ:"Lũ này đến nộp mạng cho thủ lĩnh của bọn mình ư? nếu vậy thì tốt quá!!! đỡ mất cônt đánh nhau cho mệt xác".
Trần Phàm sắc mặt vẫn tràn ngập ý cười chậm rãi tiến đến, khi cách cổng chính 30 mét thì tên đại hán mặt sẹo nói to:"Đứng lại, mau khai báo tên họ".
Trần Phàm cười tươi như hoa, chỉ là nụ cười này đã bị lớp khăn che mặt màu đen dày che lại, chỉ để lộ đôi mắt thuần khiết long lanh của nữ nhân và cặp lông mi dài.
Hắn chậm rãi mở miệng nói:"Như Nguyệt". Chỉ là yết hầu của hắn đã biến mất, cả giọng nói cũng biến đổi thành âm thanh trong trẽo, ngọt ngào của nữ nhân.
Đại hán tim đập thình thịch, trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, tuy không thấy rõ dung mạo nhưng đại hán biết rõ nữ nhân trước mặt là vưu vật, đại hán nói, âm thanh không còn lạnh lùng như trước mà đã mang vài phần thân thiết:
"Cô đến đây để đầu hàng thủ lĩnh chúng tôi phải không??? cô cứ yên tâm, thủ lĩnh chúng tôi là anh minh thần võ, trí tuệ thâm sâu khó lường, là bậc anh hùng trong thiên hạ, cô gia nhập thế lực của thủ lĩnh chúng tôi là cực kỳ đúng đắn, ngày sau chắc chắn sẽ được chủ công Nguyễn Ánh coi trọng".
Trần Phàm không nói gì thêm, lựu đạn F2 hiện ra trong tay hắn, hắn nhẹ mở chốt, cánh tay ngọc thon thả nhanh chóng ném quả lựu đạn F2 vào doanh trại.
Đại hán sửng sốt, y không biết thứ vừa ném vào doanh trại là gì nhưng y biết chắc chắn không phải là thứ gì tốt, hắn vội cầm cái chùy đập vào chiếc trống cổ để cảnh báo.
Lúc này, hắc y nhân lần trước đang ngồi thảo luận với đám binh lính về việc trinh sát.
Hắc y nhân nói:"Các ngươi có thám thính được điều gì kì lạ ở doanh trại Sơn Đông hay không???".
Một tên hắc y nhân khác nói:"Không có...nếu nói là khả nghi nhất thì chính là doanh trại của bọn hắn quá ít người....căn bản không xứng để gọi là doanh trại quân đội...".
Hắc Y Nhân 2 nói:"Ta cũng thấy vậy...đám binh lính rõ ràng là không tình nguyện gia nhập thế lực của Trần Phàm, nhìn bọn nó gưỡng ép tập luyện thì cũng thấy rõ rồi...trọng điểm ở đây là chúng chỉ như tân binh mới gia nhập quân đội, không hề có cái gọi là huấn luyện bài bản hay kinh nghiệm gì cả".
Hắc Y Nhân 3 cũng gật đầu, nói:"Ta cũng thấy vậy...điều gì làm tên Trần Phàm này tự tin vậy nhỉ??? chẳng lẽ hắn không sợ quan binh triều đình ở thành Vân Kinh thảo phạt hay sao???".
Hắc Y Nhân 1 nói:"Haizz ai mà biết được...có lẽ hắn chỉ là một thanh niên nhất thời máu dồn lên não mới lập cái doanh trại kiểu vậy...đúng là tuổi trẻ mà...chủ công Nguyễn Ánh của chúng ta lợi hại vậy mà còn bị đám anh em Nguyễn Huệ đánh cho chạy ra đảo Phú Quốc huống hồ gì đám ranh con này ".
Hắc Y Nhân 2 tỏ ra không vui, nói:"Này, ngươi đừng có nói xấu chủ công, thủ lĩnh mà nghe được là không hay đâu".
Hắc Y Nhân 1 hừ lạnh, nói:"Hừ,...đám người các ngươi lúc nào cũng sợ này sợ nọ". Nói xong hắn rời khỏi lán trại, nhìn lên bầu trời xanh xanh.
"Hửm??? cái gì màu đen đen thế kia". Hắc Y Nhân nhìn thứ đen đen kì lạ bay từ ngoài doanh trại vào, thứ đồ vật này bay thẳng vào lán trại mà đám Hắc Y Nhân vừa bàn bạc, phần lớn người còn đang ở trong chưa rời khỏi.
"Bịch". "Hả??? thứ gì kia???". Hắc Y Nhân 2 và hắc y nhân 3 sửng sốt, không đợi hai người đặt nghi vấn thì một cỗ lực lượng xung kích từ F2 lan ra.
Hắc Y Nhân 2 trừng mắt nhìn cỗ lực lượng kì dị thiêu hủy cơ thể hắn, chỉ sau 0,5s cơ thể hắn đã thành tro bụi, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Hắc Y Nhân 3 cũng chẳng khá hơn, hắn chỉ vừa kịp nhìn lựu đạn F2 thì cỗ lực lượng đã lan đến chỗ hắn, cả người hắn cũng hóa tro bụi như Hắc Y Nhân 2.
Hắc Y Nhân 1 vừa thấy F2 bay vào lán trại, chỉ sau 0,8s thì cỗ lực lượng đã bao phủ hắn, không có một tiếng kêu rên, không một lời chửi mắng, không có sự phản kháng, Hắc Y Nhân 1 cũng theo đuôi Hắc Y Nhân 2,3 trở thành tro bụi.
Các lán trại xung quanh 80 mét cũng bị thiêu ruội thành tro, ngay cả chút cặn bã cũng không còn.
2 giây sau, mảnh vỡ của F2 bay tứ tán xung quanh phạm vi 150 mét, lúc này đang là 8h sáng nên rất nhiều binh lính ở doanh trại, họ bị mảnh vỡ đâm thẳng vào da thịt.
Danh Sách Chương: