Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 14: không phản kháng (2)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 14: Không Phản Kháng (2)
Có kẻ bị đâm vào chân, mảnh vỡ đâm thẳng vào xương làm hắn lăn qua lăn lại kêu rên thảm thiết, kẻ thì bị đâm vào mắt, con mắt bị mù ngay lập tức, tròng đen, trắng rớt ra ngoài, máu thịt vung vãi.
"Áaaaaaaaaa....Cứu tôi với".
"Chết tiệt,...doanh trại bị tấn công à???".
"Mau cứu tôi...đây là thứ gì vậy???đau quá aaaaa".
Tiếng la hét, kêu rên, mắng chửi của đám binh lính tạo thành một mớ hỗn độn ngay giữa trung tâm doanh trại, đám binh lính không bị thương thì cũng dại ra rồi chạy đến hỗ trợ cho những kẻ bị ảnh hưởng.
Những lán trại xung quanh cũng bị lửa bén đến, nhất thời khói trắng bốc lên, khu vực 80 mét xung quanh nơi F2 nổ đã bị thổi thành tro bụi, ngay cả những căn lều trại hay những binh khí cũng không chịu được sức ép lớn đến vậy mà bị đốt cháy xém một mảng đen, mơ hồ còn thấy từng tia chất lỏng của binh khí bị đốt thành.
Đám lính canh gác lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt, nhất thời đám người đều nghĩ đến thứ kỳ lạ lúc nãy, trong đầu hiện lên ý nghĩ:"Vũ khí mới".
Đám lính gác xoay đầu nhìn qua Trần Phàm, thấy Trần Phàm vẫn đang ngồi đó thong dong bất định thì cả đám đều tức giận mắng chửi:
"Hừ..ngươi chết chắc rồi".
"Thứ không biết sống chết, dám chống đối chủ công chúng ta, ngươi chỉ có kết cục là chết".
"Mọi người giết hắn, lấy xác hắn về đưa cho thủ lĩnh để bồi tội".
Đám lính canh nhao nói, không đợi chúng nói xong thì Trần Phàm đã ném quả thứ hai.
Quả F2 thứ hai ném vào ngay tại chỗ quả F2 vừa nổ, lúc này đám binh lính đang bu lại cứu chữa người bị thương, vừa thấy thứ kì lạ bay một đường cong tuyệt mỹ thẳng vào chỗ vừa bị oanh tạc, đám binh lính sợ đến sắc mặt trắng bệch, không đợi chúng kịp xoay đầu bỏ chạy thì lực xung kích của F2 đã tới.
"Bùm". 90 tên trực tiếp bị nổ thành tro bụi, không chừa chút cặn bã nào, tiếp đó, lực xung kích làm đám lính bị văng cả ra ngoài.
Kẻ thì bị va vào tường, gãy hết xương, kẻ thì bị lực phản chấn đập đầu vào tảng đá, máu tươi chảy ra, chết tại chỗ.
Có kẻ may mắn hơn, chỉ bị văng vào một lùm cây gần đó, mạng còn giữ được nhưng nội tạng bị chấn động mạnh, xém nữa thì nội tạng đã vỡ vụn.
Người may mắn như thế không nhiều, đa phần là bị hỏa lực lan đến thiêu đốt, tiếng la hét ngập trời, doanh trại chính thức loạn.
Một doanh trại cần phải có những gì? ngoài binh lính thiện chiến, vũ khí hiện đại ra thì quan trọng nhất là kỷ luật.
Sự thật đã chứng minh, sức mạnh của một người trong chiến tranh quá nhỏ bé, bé đến nỗi có cũng được mà có cũng không sao, nhưng khi hàng nghìn, hàng vạn người gộp lại thì đó chính là sức mạnh to lớn, để tất cả binh lính đều phát huy được sức mạnh của chính họ thì cần phải có kỷ luật.
Đâu đâu cũng phải có kỷ luật, ngoài xã hội thì gọi là pháp luật, trong trường thì gọi là quy định, trong quân đội thì gọi là kỷ luật, vẫn là chính nó nhưng chỉ là thay đổi hình thức, chung quy lại kỷ luật chính là quy củ, là nguyên tắc, một khi nguyên tắc bị phá vỡ thì hình thái của xã hội, nhà trường, quân đội không còn mà chỉ gọi là ô hợp.
Không có kỷ luật thì từng cá nhân sẽ rời rạc, không ai phục ai, không ai chịu bỏ ra sức lực, không ai chịu học tập, làm việc hết mình, đây chính là bản chất của con người, trong mỗi con người luôn luôn tồn tại một bản tính cơ bản.
Bản tính cơ bản này là thứ từ khi sinh ra đã có, cho dù khi đứa bé này lớn lên, có nhân cách, có cuộc sống tươi đẹp, có cực kỳ nhiều tiền bạc, có hạnh phúc, có sung sướng thì bản tính này vẫn tồn tại.
Bản tính này vốn không thể thay đổi, thứ chỉ có thể thay đổi là suy nghĩ của mỗi người, chẳng hạn một người thu nhập vài chục triệu mỗi năm, ở nhà lầu xe hơi nhưng vẫn tham lam, ích kỉ dù cho hắn vốn không cần thiết phải như vậy.
Một người nghèo nàn, từ khi sinh ra đã có cuộc sống đau khổ triền miên, lúc nào cũng bị đánh đập tàn nhẫn nhưng vẫn suy nghĩ những điều tốt đẹp, không hề tà ác trong chính suy nghĩ hay việc làm, đây chính là bản tính của họ, bản tính này không hề bị đồng hóa theo môi trường, theo cách sống, theo nhân cách sống mà vẫn luôn luôn song hành với chúng ta từ khi sinh ra đến tận khi chết đi vẫn như vậy.
Dù một tên tội phạm hung ác, giết người cướp của coi như việc thường ngày phải làm, đời sống lệch lạc, đồi trụy nhưng hắn vẫn mong muốn có cuộc sống bình yên, hạnh phúc trong khi nội tâm hắn lại thích thú, muốn thưởng thụ dự khoái lạc này mãi mãi, đây chính là bản tâm.
Vì vậy, kỷ luật doanh trại đã mất đi đồng nghĩa với kết cục của doanh trại này đã được xác định, đúng lúc này Nguyễn Long Phương chạy ra từ mật thất, y nhìn cảnh tượng trong doanh trại mà lòng đau như cắt.
Hắn nghiến răng, quát to:"Đậu má, thằng nào dám tập kích doanh trại của chủ công chúng tao??? là kẻ nào???".
Giờ phút này hắn muốn điên thật rồi, công sức 5 năm tích lũy, từng binh lính đều được hắn dần dần chiêu mộ, dần dần đồng hóa.
Đến lúc này hắn xác định tất cả 2000 binh lính đều là binh lính trung thành với mình, dù 2000 binh lính nếu đem vứt vào đánh nhau với Nguyễn Huệ thì không coi là gì nhưng đây chính là quân trung thành!!!
Một khi đã gọi là quân trung thành thì dù cho bạn có bảo họ đi chết thì họ cũng can tâm tình nguyện, để làm được như vậy thì không phải ngày một ngày hai là được.
Thông thường, khi 2 đội quân đánh nhau, 1 đội quân khi mất khả năng chiến đấu đến 10% thì đã hơi rối loạn, 20% thì đã có đào binh, 30% thì mất hết hẳn ý chí chiến đấu, 40% thì đã chính thức tan rã, binh sĩ sẽ không nghe theo mệnh lệnh nữa mà xoay người bỏ chạy.
Đây chính là một đội quân bình thường, bởi một đội quân dù được huấn luyện chính quy thì cũng không có nghĩa là sẽ trung thành tuyệt đối với bạn, cho dù bạn ban thưởng nhiều vàng bạc đến cỡ nào đi nữa thì trong nội tâm con người luôn luôn có suy nghĩ là:"Nếu chết rồi thì mệnh đâu để hưởng vàng bạc?".
Bởi vậy, có thể biến đội quân bình thường thành quân đội trung thành là khó đến cỡ nào, điều này cần một phương thức huấn luyện đặc biệt để binh lính không hề sợ hãi cái chết mà chỉ có sự trung thành tuyệt đối.
Danh Sách Chương: