Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 20: giết (1)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 20: Giết (1)
Cha của hắn cũng không ngoại lệ, phải lưu lạc khắp nơi, may là lúc quân nổi dậy xông vào triều đình thì một số binh lính trung thành vẫn cố chiến đấu để một số quan lại thành công trốn thoát, nhờ vậy mới giữ được mạng.
Còn Vân Thanh thì lưu lạc về huyện Côn Lôn nghèo này, sau một hồi chiêu mộ binh lính, cố gắng phấn đấu thì y đã thành công làm chủ thành Vân Kinh, một tòa thành có chút tiếng tăm ở huyện Côn Lôn này.
Giờ phút này, Vân Thanh nhìn nữ tử trước mặt thì nhíu mày, bản chất của hắn rất tốt, luôn luôn cố gắng làm điều có lợi ích cho dân chúng nhưng do phần lớn ruộng đất đều bị các gia tộc thâu tóm nên lực bất đồng tâm.
Sáng nay hắn nhận được tin khẩn của một binh lính, đại khái là công chúa Như Nguyệt từ tỉnh Đà Nẵng tới đây có việc quan trọng cần bàn bạc, theo như Vân Thanh suy nghĩ thì một công chúa có chuyện quan trọng gì cơ chứ??? tuy nhiên hắn cũng không dám thất lễ, lỡ đâu đắc tội với quan trên thì cực kỳ không ổn nên hắn cũng mời vào.
Vân Thanh hơi nhíu mày, thầm nghĩ:"Nữ tử trước mặt tuy là công chúa nhưng nhìn thế nào cũng không giống, tuy là cực kỳ xinh đẹp, rất có mị lực nhưng mình cảm thấy có chút gì đó không đúng, thôi kệ đi, chẳng liên quan đến mình".
Hắn vốn không ham mê nữ sắc, đến bây giờ đã 32 tuổi rồi nhưng vẫn chưa lấy vợ, thoạt nhìn hắn còn khá trẻ nhưng lại toát ra chút thành thục của nam nhân.
Trần Phàm từ từ mở miệng, đôi môi mỏng được tô lên lớp son đỏ nhìn vô cùng mị hoặc, hắn nói:"Chào đại nhân, em tên Như Nguyệt, là con của tướng quân Bành Khiêm hiện ngài ấy đang chiếm giữ huyện Hải Châu".
Vân Thanh hơi giật mình, Đà Nẵng vốn là một cảng biển lớn của Đại Việt, nó là nơi giao thương, buôn bán với các nước phương Tây và cũng là nơi cứ điểm quan trọng của miền Trung-Tây Nguyên, chiếm cứ được Đà Nẵng coi như chiếm được một nửa nước Đại Việt vì nó nằm giữa Đại Việt, tiến quân lên miền Nam hay tiến đánh Miền Bắc đều cực kỳ dễ dàng.
Thế mà phụ thân của nữ tử trước mặt này lại chiếm giữ được một huyện ở Đà Nẵng??? không cần nói cũng biêt tầm quan trọng của chuyện này.
Vân Thanh hơi trầm tư một chút, nghĩ:"Con của một vị tướng quân đến đây để làm gì nhỉ??? dù sao huyện Côn Lôn cũng không phải chỉ có một thành trì duy nhất, vả lại nếu xét vồ mọi mặt thì thành Vân Kinh cũng cực kỳ nghèo nàn, lạc hậu, rõ ràng ở đây không có thứ gì có ích cho Bành Khiêm...".
Vân Thanh nhàn nhạt mở miệng nói:"Mục đích của cô tới đây để làm gì? cô cứ nói thẳng đi, tôi không phải người thích văn chương dài dòng".
Trần Phàm nở nụ cười tươi như hoa, bờ môi mỏng nói khẽ:"Đến để giết ông".
Lập tức, trên tay hắn hiệm lên khẩu M44 nhắm thảy ngay ngực của Vân Thanh nổ súng, quá sửng sốt, Vân Thanh cười nhạt một tiếng, tính ám sát ta ư? quá ngây thơ rồi.
"Bằng" viên đạn xé gió lao đến, Vân Thanh nhẹ nhàng bước một bước sang bên trái, viên đạn ghim vào vách tường bên cạnh, lực trùng kích khiến cho một viên gạch bị lõm sâu vào, một mảnh của viên gạch ngói nổ tung.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân từ phía dưới truyền đến, hiển nhiên đây là hộ vệ của Vân Thanh.
Trần Phàm thở dài tiếc nuối, xoay người lại hướng phía cầu thang nổ súng.
"Bằng bằng bằng". "Phụt" một tên lính lao lên đầu tiên bị viên đạn ghim vào ngực, lực trùng kích khiến hắn đang chạy lên cầu thang thì bị phản chấn khiến hắn ngã xuống, đè lên mấy tên lính phía dưới.
"Bằng, bằng, bằng" đám binh lính phía dưới liên tục trúng đạn, đa phần đạn đều ghim vào ngực, đây là đạn kim loại, khác hẳn với đạn bi của súng hỏa mai thời này nên sức sát thương cũng không phải súng hỏa mai có thể so sánh.
"Phụt, phụt, bụp". Đám hộ vệ dính đạn kêu rên thảm thiết, máu tươi thi nhau đổ ào ào xuống, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Bên ngoài tòa phủ, đám binh lính của Trần Phàm cũng tấn công vào, với ưu thế hơn hẩn về vũ khí khiến đám binh línnh canh cửa khônt có cách nào chống trả, cuộc chiến đang dần lan nhanh đến sâu bên trong tòa phủ.
Vân Thanh ánh mắt lóe lên tinh quang, với kinh nghiệm của y về súng hỏa mai thì y biết chắc chắn rằng thứ đồ chơi này là thứ vũ khí mới.
Vân Thanh rút kiếm ra lao lên, Trần Phàm đã sớm có chuẩn bị trước, tuy rằng cơ thể này là nữ nhân nhưng kiếp trước hắn đã đi nghĩa vụ quân sự, cách sử dụng vũ khí sao cho hiệu quả nhất thì hắn vẫn làm được, đây thuần túy là kinh nghiệm.
Trần Phàm vừa bắn vừa chạy xuống tầng dưới, địa hình ở tầng 3 quá chật hẹp không thích hợp cho súng trường hiển lộ uy lực.
Vân Thanh cười nhạt, cũng lao xuống dưới.
Ngay lúc Vân Thanh xuất hiện ở cầu thang, Trần Phàm cười lạnh, hắn đã sớm dự đoán được tên Vân Thanh này đuổi theo, hắn cấp tốc xoay người lại, nhắm ngay vào đầu Vân Thanh nã một viên.
Viên đạn xé gió lao đến, lúc này vẻ mặt Vân Thanh không còn sự khinh thường đắc ý nữa mà trần ngập sợ hãi, hiển nhiên nữ nhân trước mặt đã bẫy hắn.
Đây chỉ là một mẹo nhỏ thôi, Vân Thanh chỉ thấy súng hỏa mai chứ nào biết cách sử dụng nó một cách triệt để??? suy cho cùng hắn chỉ là chủ công của một tòa thành nhỏ hẻo lánh nghèo nàn mà thôi, còn Trần Phàm là một thanh niên đã trải qua huấn luyện về súng ống, đây là điểm lợi thế của người xuyên không.
Bây giờ, tình thế của Vân Thanh đã lâm vào nguy cấp, nếu là ở tầng 3 thì hắn còn có thể lợi dụng không gian rộng rãi để tránh né nhưng còn ở cầu thang chật hẹp này thì tránh đi đâu bây giờ??? trái phải đều có vách tường, chạy lên thì không kịp mà chạy tới cũng không xong.
"Bụp" viên đạn như lưỡi hái của tử thần lao đến ghim thẳng vào vị trí của trái tim, Vân Thanh phun một ngụm máu lớn, trái tim bị viên đạn ghim vào, tim của hắn bị vỡ một mảng lớn, Vân Thanh lảo đảo, toàn thân run rẩy, máu huyết ngừng vận chuyển, ngã xuống chết tại chỗ.
Trần Phàm không để ý tới Vân Thanh nữa, vừa di chuyển xuống tầng trệt vừa bắn, chẳng mấy chốc xác của đám binh lính của Vân Thanh đã chất thành từng đống, trong tòa phủ vẫn vang lên tiếng nổ súng đều đều không dứt.
Bên ngoài, đám binh lính bị 20 tên lính của Trần Phàm chặn lại, cứ mỗi giây thì có 20 viên đạn được bắn ra, tần suất này cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Danh Sách Chương: