Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 21: giết (2)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 21: Giết (2)
"Bắn cung tên đi... chúng ít người lắm". Một tên đại hán đầu trọc rống lớn, hắn lấy cây cung tên ra hưởng thẳng về phía 20 binh lính của Trần Phàm.
"Vụt, vụt, vụt, vụt". Tiếng mũi tên lao đến va chạm vào không khí vang lên, nhất thời trên bầu trời xuất hiện mưa tên bay ngập trời.
"Trốn" đám binh lính của Trần Phàm không ngu, vừa thấy cung tên là bỏ chạy ngay.
Tên đại hán gầm thét lên:"Tiến lên, giết hết bọn chúng, bảo vệ chủ công".
"Bảo vệ chủ công" đám binh lính hò hét, huyết khí ngập trời, chúng giẫm lên những cái xác của đồng đội lao đến.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Trần Phàm cầm cái đầu của Vân Thanh đi đến.
Nhìn đầu của chủ công mình, đám binh lính càng phẫn nộ thêm, bước chân chúng càng lúc càng nhanh, tựa như muốn xé xác Trần Phàm thành nhiều mảnh.
"Haizz biết vậy không giết Vân Thanh sớm là được rồi". Trần Phàm hơi hối hận, nhưng việc đã làm thì không thể thay đổi, hắn vào mục "Hành Trang" lấy x4 lựu đạn F2 ra.
"Vèo" Trần Phàm giật chốt ném một quả về phía đám binh lính đang lao tới, "Cạch" một tiếng, lập tức phân nửa tên lính đang lao tới hóa thành tro bụi, ngay cả huyết nhục cũng không còn.
Chưa dừng lại ở đó, lửa sau khi vụ nổ hình thành bắt đầu lan đi, nhất thời khu vực sân trước ở tầng trệt biến thành một biển lửa.
Đa phần đám lính đều bị thiêu thành xác khô, cũng có kẻ may mắn chỉ bị cháy xém một cánh tay, cái chân mà thôi, đa phần đều đã mất hết sức chiến đấu.
Mùi thịt nướng pha lẫn với huyết khí của đám binh lính bốc lên làm người ta có cảm giác tựa như Tu La Địa Ngục, đám binh lính giờ này cũng sợ thật rồi, cả đám đều mệt mỏi trước những thủ đoạn kỳ lạ của Trần Phàm.
Trần Phàm che miệng cười khẽ, đây đúng là điều hăny muốn thấy, thật ra nếu toàn bộ binh lính trong thành Vân Kinh này lao lên thì hắn chắc chắn không chống đỡ nổi, chỉ có dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt một đám binh lính như vậy mới mang tác dụng chấn nhiếp những kẻ khác, đây là giết gà dọa khỉ.
Trấn Phàm xoay người ra lệnh cho đám binh lính:"Toàn bộ các ngươi xuống dưới tiếp tục thủ vững cho ta, hiện là 11h trưa, thủ đến 5h chiều là được, xong việc ta sẽ thưởng mỗi người 5 triệu".
Đám binh lính hào hứng đáp:"Rõ" xong cả đám lần lượt đi xuống dưới.
"Haizz chung quy là ta chưa có đủ binh lực a, nếu có 1 vạn binh lính như vậy thì còn sợ gì cái thành Vân Kinh nhỏ bé này". Trần Phàm thở dài, có chút tiếc nuối nhìn xuống sân tầng trệt.
Thời gian trôi đi rất nhanh, suốt hôm đó người dân của thành Vân Kinh chứng kiến tiếng súng vang lên liên tục không ngớt ở tòa phủ của chủ thành, mãi đến 5h chiều mới dừng lại.
Lúc này, trên sân đã chất vài đống xác chết, đâu đâu cũng là xác người chết, máu tươi, tay chân đứt rời hay nội tạng vun vãi, tất cả điều này khiến sân tầng 1 thành một vùng cấm địa khiến người ta rùng mình.
Những điều này ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của con người, ban đầu thì đám binh lính nối đuôi nhau không dứt tiến vào, bây giờ thì không một ai dám xông vào nữa bởi những thứ máu thịt kinh khủng kia quá ảnh hưởng đến thị giác, không ai muốn bản thân cũng là một phần trong đó cả.
Nhất thời, cả hai rơi vào tình trạng giằng co, không ai dám tiến lên mà cũng không ai dám rút lui, nếu chủ công của bản thân mà bị chém giết ngay giữa địa bàn như vậy thì đố ai dám bỏ chạy??? đây chính là lòng trung thành của binh sĩ, càng tín nhiệm chủ công thì càng ra sức chiến đấu, có thể nói Vân Thanh là một vị chủ công tốt.
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:"Các vị, ngừng tiến vào đi thôi, chủ công của các vị đã bị ta giết rồi, tiếp tục chỉ lãng phí sinh mệnh, chi bằng đầu nhập vào quân đội của ta đi???".
Trần Phàm bước đến, lúc này hắn đã đổi một thân hắc y thon gọn và khăn che mặt dày màu đen, chỉ để lộ đôi mắt lung linh trong suốt.
Đám binh lính bên ngoài đều mắng chửi không ngớt, tất nhiên không ai chịu đầu nhập về bên Trấn Phàm.
"Nói đùa sao??? giết chủ công chúng ta còn muốn chiêu mộ bọn ta??? chúng ta là người không phải súc vật mà dụ dỗ kiểu đó".
"Hừ, tao thà chết cũng không gia nhập quân đội bên đó".
"Sao bọn mày không xem lại từ sáng đến giờ bọn mày đã giết bao nhiêu anh em của tụi tao rồi???".
Trần Phàm cười nhạt, nói:"Theo ta được biết ngoải chủ công của các ngươi thì còn một tướng quân nữa tên là Lâm Vũ phải không??? kẻ này đã bị ta bắt lại từ lâu rồi".
Hắn vỗ tay một cái, lập tức hai tên binh lính áp giải một người đàn ông trung niên, trên trang phục của hắn bị thấm máu tươi làm đỏ thẫm cả một góc áo, gã bị bịt mắt đi ra từ cổng phía Nam, do đây là tòa phủ được xây chính giữa trung tâm thành Vân Kinh nên đều có 4 cửa ra vào, chẳng qua là lúc trước Trần Phàm đã hạ lệnh đóng tất cả cánh cổng lại, chỉ chừa mỗi cổng chính thôi.
"Quỳ xuống" Tên binh lính gầy gò hét lớn, bổ báng súng vào bụng người đàn ông trung niên, ông ta kêu thảm một tiếng rồi quỳ xuống, hay tay hấn run run tựa như đã trải qua việc gì đó khủng khiếp.
"Nhìn cho kỹ, đây chính là tướng quân Lâm Vũ của các ngươi" Trần Phàm cười nhạt chớp chớp đôi mắt đẹp, hắn xoay người lại, đôi bạch ngọc khủng tựa như muốn lòi ta khỏi lớp áo, cái mông vểnh lên đầy khiêu khích nhưng lúc này không ai còn để ý đến chuyện này nữa.
Tên binh lính bên cạnh tháo tấm vải thô trùm đầu gã đàn ông trung niên, lập tức hiện ra một khuôn mặt thô kệch nhưng đầy bá khí, có một cỗ khí chất kiêu ngạo tràn ra từ người gã cho thấy đây là một người rất dũng mãnh, uy vũ.
"Trời....đúng là tướng quân Lâm Vũ....tại sao ngài ấy lại ở đây??? rõ ràng là ngài ấy đang bị trọng thương cơ mà???".
"Chuyện....chuyện gì thế này???".
"Thành Vân Kinh chúng ta coi như xong rồi!!!".
Đám binh lính há hốc mồm trừng mắt nhìn gã tên là Lâm Vũ, đến đây thì mọi chuyện đã được giải quyết.
Thật ra cũng nhờ có Rađa 2z, Trấn Phàm bảo cố thủ từ 11h đến 5h là để đi bắt tên Lâm Vũ này.
Rađa 2z đúng là quá lợi hại, mọi kẻ địch trong phạm vi 20km đều lộ rõ thông tin, vị trí , nhờ vậy mà chuyện bắt tên Lâm Vũ này chỉ là thời gian mà thôi, chủ yếu là binh lính của hắn có súng nên mới bắt Lâm Vũ dễ dàng như vậy.
Danh Sách Chương: